Tuế Hoà
Chương 4
10
Trò hề này kết thúc khi mẫu thân vội vội vàng vàng chạy tới hiện trường, đương nhiên mẫu thân sẽ không để Mạnh Uyển Nhi bồi thường bạc thật.
Nhưng bây giờ Chu Hoan Nhan bị mẫu thân chiều đến hư, làm sao có thể chịu đựng được uất ức như vậy.
Vì an ủi nàng ta mẫu thân lại phải thưởng đồ cho nàng ta nhưng bị ta ngăn cản.
“Mẫu thân, hôm nay Mạnh Uyển Nhi nói cũng có lý, dù sao Hoan Nhan cũng là nha hoàn được chuộc về, bình thường chính là bị ngài chiều đến hư nên hôm nay mới đắc tội quý nhân! Đích nữ Mạnh gia kia có tính có thù tất báo, Chu Hoan Nhan chỉ là một nha hoàn, sợ là ngài không che chở được rồi. Không bằng đưa nàng ta ra khỏi phủ đi!”
Mẫu thân chần chờ, bà ta không nỡ bỏ Chu Hoan Nhan là thật, nhưng với tính tình của đích nữ Mạnh gia quả thật sẽ không bỏ qua cho một nha hoàn không thân phận không địa vị.
“Không được, Hoan Nhan không thể rời khỏi phu nhân! Hoan Nhan còn chưa phục vụ người đủ, xin phu nhân đừng đuổi Hoan Nhan đi!”
“Nhưng mà… Hôm nay ngươi đắc tội đích nữ Mạnh gia kia, nếu nàng ta nhất quyết muốn hạ thủ với một đứa nha hoàn như ngươi chỉ sợ rằng ta và lão gia cũng không có lý do gì ngăn lại được!”
Mẫu thân cũng gặp khó khăn.
“Xin phu nhân nhận Hoan Nhan làm nghĩa nữ, Hoan Nhan nguyện cả đời ở lại bên cạnh phục vụ người!”
Cái dập đầu này của Chu Hoan Nhan còn dùng sức hơn cả ngày nàng ta cầu xin mẫu thân mua mình.
Mẫu thân lại mềm lòng.
Từ đó, Chu gia có thêm một vị Nhị tiểu thư chân chính.
Khi yến hội kết thúc, mẫu thân lấy thân phận phu nhân Chu phủ cảnh cáo những quý nữ này sau khi trở về các nàng không được nói lung tung.
Nhưng những chuyện này lại lan truyền nhanh nhất trong hậu viện.
Chẳng bao lâu tin tức đã lan truyền khắp Giang Bắc, dân chúng đều nói ai cưới Mạnh gia nữ và Chu gia nữ đều sẽ gặp xui xẻo.
Sau khi phụ thân biết đã rất tức giận, phạt ta quỳ thư phòng.
“Con có biết ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết để lót đường cho Diêu Quang không! Đời này ta có thể đến kinh thành nhậm chức hay không đều phải xem sự phát triển sau này của Diêu Quang! Nếu con khiến cuộc hôn nhân này không thành thì nhìn xem ta có đánh chết nghiệt nữ như con không! Tự kiểm điểm lại bản thân cho tốt đi!”
Nhưng phụ thân không biết ta đang cố tình làm Diêu Quang chán ghét.
Hắn ta chán ghét ta bao nhiêu thì lại yêu thích Hoan Nhan bấy nhiêu, chẳng bao lâu nữa Chu Hoan Nhan sẽ leo lên giường của hắn ta!
Đánh bại từng tên một, một mũi tên trúng hai con nhạn sao có thể sảng khoái đến thế!
Từ khi Chu Hoan Nhan chính thức thành Nhị tiểu thư trong phủ, số lần Diêu Quang đến càng nhiều hơn.
Tình cảm giữa hai người nhanh chóng nóng lên, những lời khe khẽ cũng dần dần leo thang.
Lúc Thúy Thúy bẩm báo với ta, ta giận đến mức bẻ gãy móng tay.
Đồ hai kẻ lòng lang dạ sói, ác độc giống như kiếp trước vậy!
Sau khi Thúy Thúy đi, nha hoàn thiếp thân cũng quay lại.
“Tiểu thư, nô tỳ vừa đi kiểm tra, quả thật mấy món lễ vật ngự ban do lão phu nhân giao lại cho người đã mất rồi! Nô tỳ đã cho người đến tiệm cầm đồ tra xét sẽ sớm có kết quả.”
Bố trí lâu như vậy cũng nên thu lưới rồi.
“Đừng bứt dây động rừng, sau khi tra được thì giam người lại, biết nên dạy người kia nói thế nào rồi chứ?”
Nha hoàn gật đầu đồng ý.
Chu Hoan Nhan, cũng nên để ngươi nếm thử tư vị một tí đi!
11
Tháng sau là sinh nhật ta nên ta mời Diêu Quang đến phủ.
“Chu cô nương, đây là lễ vật đặc biệt chuẩn bị vì sinh thần của nàng.”
Diêu Quang biết bây giờ vẫn chưa phải lúc xé rách mặt với ta, cho nên bình thường hắn ta vẫn cố gắng hết sức thể hiện.
Giống như hôm sinh thần của ta, hắn ta cố ý chuẩn bị lễ vật là giá y đỏ thẫm.
Ta sai người đưa lễ vật về phòng, đây cũng là sự tôn trọng bên ngoài ta dành cho hắn ta.
Hôn kỳ của chúng ta được định vào tháng hai năm sau, vốn dĩ giá y phải do Chu gia chuẩn bị, nhưng Diêu Quang nói mẫu thân hắn ta gửi thư đến nói không muốn ta cực khổ, để bày tỏ là coi trọng ta nên giá y sẽ được Diêu gia chuẩn bị.
Hơn nữa giá y này đã được trải qua tầng tầng sàng lọc kỹ lưỡng từ kiểu dáng đến chất liệu vải, cuối cùng do Diêu Quang tự mình quyết định.
Kỳ thật những thứ này đều là Diêu gia làm cho phụ thân ta xem, chỉ là lời Diêu Quang nói ta cũng tin.
Quả thật hắn ta phí tâm phí sức tự mình tham gia sàng lọc.
Chẳng qua là vì Chu Hoan Nhan mà thôi.
Mỗi ngày Chu Hoan Nhan đều mơ thấy mộng đẹp!
Lúc Thúy Thúy bẩm báo việc này với ta, ta vậy mà lại không tức giận chút nào.
Ngược lại ta hy vọng đôi cẩu nam nữ này có thể khóa chặt nhau đời đời kiếp kiếp.
Diêu Quang lơ đãng quét quanh một vòng, hơi cau mày.
Ta biết ý định của hắn ta.
Nhưng Chu Hoan Nhan đã bị ta đuổi đi, bây giờ còn chưa phải lúc để hai người họ chạm mặt.
Đã quá giữa trưa, Chu Hoan Nhan vẫn chưa xuất hiện.
Diêu Quang có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng ta đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, hôm nay chính ngày rất tốt để thu hoạch, sao có thể để hắn ta rời đi được?
Ta nháy mắt với nha hoàn, sau đó đi đến bên cạnh Diêu Quang.
Đi theo sau lưng ta còn có mấy vị thiên kim thế gia có máu mặt ở Giang Bắc.
Các nàng vây Diêu Quang ở giữa, tìm đề tài trò chuyện.
Bây giờ dù muốn Diêu Quang cũng không thể đi, một người bất kỳ nào trong này đều là người hắn ta không thể đắc tội.
Phụ thân như vậy, Diêu Quang cũng là như vậy.
Ở trước mặt quyền thế, nữ nhân có là cái gì đâu?
Cho dù có phụ thân và Chu gia cho hắn ta chỗ dựa, nhưng suy cho cùng hắn ta còn chưa chính thức lấy ta, hắn ta vẫn phải suy tính kỹ càng.
Vả lại, hôm nay có cơ hội bám vào quyền quý, hắn ta cũng rất vui.
Ta đang chờ nha hoàn trở về, lại thấy tùy tùng vội vã chạy đến.
“Tiểu thư, tiểu thư Mạnh gia đến, bảo là muốn tự mình chúc mừng sinh thần của tiểu thư!”
Ta chớp mắt, “Mạnh Uyển Nhi?”
Tùy tùng thấp giọng nói phải.
Ta nhíu chặt chân mày, ta cũng không mời nàng ta thì nàng ta tới làm gì chứ?
Nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, ta không khỏi lo lắng.
Mạnh Uyển Nhi đừng làm hỏng chuyện của ta đấy nhé!
Nha hoàn cùng quay trở lại với Mạnh Uyển Nhi, ta khẽ gật đầu với nàng ấy, tỏ ý tiếp tục kế hoạch tiếp theo.
Cơ hội khó mà có được, ta không thể đợi thêm nữa!
Nha hoàn dẫn Mạnh Uyển Nhi đến cạnh ta rồi lại rời đi lần nữa.
“Chu Tuế Hòa, ngươi xem thường Mạnh Uyển Nhi ta sao? Mời những kẻ thượng vàng hạ cám này nhưng không mời ta?”
Phải đấy, vị Đại tiểu thư của Mạnh gia này chỉ đơn thuần tới gây rối mà thôi.
Chờ lát nữa cho dù nàng ấy nói gì, ta cũng phải nhịn, tuyệt đối không thể xuất hiện mâu thuẫn với nàng ấy vào lúc này.
“Uyển Nhi, ngươi thật biết nói đùa, ngươi có thể tới là chuyện khiến ta vui vẻ nhất rồi! Mau để ta nhìn một chút, ngươi chuẩn bị cho ta lễ vật gì vậy?”
Nói xong lời này những người xung quanh cũng hướng mắt về phía này, cũng muốn xem vị đích nữ Mạnh gia có tính cách ngang ngược này muốn làm khó ta như thế nào?
Không cần nghĩ cũng biết, nàng ấy chỉ muốn mượn lễ vật sinh thần làm nhục ta một phen.
Mặc kệ, dù hôm nay nàng ấy bắt ta chui qua háng nàng ấy, ta cũng nhịn!
Ta nhận lấy hộp gỗ từ tay tỳ nữ, còn khá nặng.
Hít sâu một hơi, mở hộp ra.
Ta kinh hãi!
Mọi người xung quanh cũng đều kinh hãi.
Ta nghi ngờ lại khiếp sợ nhìn vị đại tiểu thư trước mắt.
Nhưng nàng ấy lại đỏ mặt, thẹn thùng quay đầu qua chỗ khác.
Ta: ?