Tuế Hoà
Chương 5
12
Suýt thì Mạnh Uyển Nhi đã làm hỏng kế hoạch của ta.
Sau khi nàng ấy đến, ánh mắt nàng ấy không hề rời khỏi ta.
Ta gấp đến độ không được, chờ lát nữa ta còn phải tạm thời rời khỏi yến hội chốc lát.
Nhìn dáng vẻ của Mạnh Uyển Nhi, có lẽ ta không thể lén lút rời đi.
Nhưng ta cũng không thể đưa nàng ấy theo cùng được đâu?
Yến hội trải qua hơn nửa, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bám chặt lấy kia.
Ta nhìn lại, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay hơn!
Chẳng bao lâu sau Thúy Thúy đến, nàng ấy lặng lẽ đi đến bên cạnh Diêu Quang, len lén nhét một tờ giấy vào tay hắn ta rồi lại rời đi.
Diêu Quang dè dặt mở tờ giấy ra, ánh mắt cũng sáng lên.
Thừa dịp không ai để ý, hắn ta chạy ra ngoài.
Ta cũng đi theo chạy ra ngoài.
Lúc này đã là chạng vạng tối, bóng tối đã sớm buông xuống ở Giang Bắc vào thời điểm này trong năm.
Đi về phía trước không bao xa đã thấy Thúy Thúy đợi Diêu Quang ở chỗ ngoặt.
Thúy Thúy dẫn Diêu Quang rẽ qua nhiều khúc quanh, cuối cùng quẹo vào khuê phòng của ta.
Ta cảm thấy sau lưng có cái đuôi nhỏ, cố ý thả chậm bước chân.
Ta nằm sấp bên ngoài cửa sổ khuê phòng của mình, dùng nước miếng thấm ướt ngón tay rồi chọc thủng cửa sổ giấy.
Đây là lần đầu tiên ta làm loại việc này, cách này là nhờ nha hoàn dạy ta.
Một hơi thở ngọt ngào và ấm áp đột nhiên truyền đến sau tai, “Ngươi chọc cao như vậy làm gì, chọc dưới đáy là được rồi.”
Mạnh Uyển Nhi kéo tay ta, tự mình thọc hai cái lỗ, rồi nhường cho ta một cái.
“Xuỵt, cẩn thận đừng gây ra tiếng động nào!” Nàng ấy thấp giọng cảnh cáo ta.
Tuy ta biết hậu trạch của Mạnh gia rối loạn từ lâu, nhưng không nghĩ tới đích nữ Mạnh gia cũng có kinh nghiệm như vậy.
Ta vừa mới xít lại gần lỗ hỏng thì bị Mạnh Uyển Nhi che mắt ngay lập tức.
Nàng ấy còn không quên dùng một tay khác bưng kín miệng ta.
“Này! Ngươi đừng nhìn! Trong này hình như… Hình như… Ai da, tóm lại người đừng nhìn!”
Mạnh Uyển Nhi lôi ta đến chỗ không người.
“Bên trong thế nào, ngươi phải nói cho ta biết chứ! Có hôn nhau chưa?”
Ta có chút không chịu nổi cặp mắt trợn to của nàng ấy, “Nói nhanh đi, nếu hôn rồi thì ta đi kêu người tới xem náo nhiệt ngay.”
“Chu Tuế Hòa, ngươi… Nhưng ở trong đó là phu quân tương lai và nghĩa muội của ngươi!”
Ta gấp đến độ không được.
“Ta biết! Nếu không phải ta cố ý dung túng thì hai người họ có thể tiến triển nhanh chóng mãnh liệt như vậy sao? Trong phòng đang đốt hương, ngươi nhanh nói cho ta biết vừa mới hôn phải không?”
“Ừm.” Giọng nữ ngang ngược của Mạnh gia nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Ta đẩy Mạnh Uyển Nhi một cái:
“Đã hôn rồi sao ngươi còn không mau đi gọi người! Ngươi đi gọi người mới giống thật hơn! Đi nhanh, nếu hôn thêm lúc nữa thì tới phiên lột giá y xuống đấy!”
Mạnh Uyển Nhi đột nhiên tức giận, “Hai ta không phải là đối thủ một mất một còn sao? Sao ta phải giúp ngươi!”
Ta giận đến mức đạp nhẹ nàng ấy một cước, “Ai lại tự tay điêu khắc tượng gỗ xấu xí đến đòi mạng làm lễ vật sinh thần cho đối thủ một mất một còn của mình chứ! Hơn nữa, ngược lại ngươi nên học nghệ tinh thông rồi mới khắc chứ!”
Mạnh Uyển Nhi lại đỏ mặt, vội vàng chạy mất.
13
Mạnh Uyển Nhi trở lại rất nhanh, sau lưng còn có một đám người đi theo.
Hầu như mọi người trong phủ đều đến, bao gồm phụ mẫu của ta.
Tuy ta không biết nàng ấy truyền lời bằng cách nào, nhưng ta biết nhất định cách của nàng ấy rất ngang tàng.
Ta đã nói rồi, đích nữ Mạnh gia xuất thủ thì hiệu quả kinh người!
Lúc Mạnh Uyển Nhi đạp mở cửa phòng, đập vào mi mắt chính là giá y đỏ tươi kia, như có như không treo bên hông của Chu Hoan Nhan.
Nhưng thứ đeo trên đầu, đeo trên cổ, đeo trên tay Chu Hoan Nhan đều là lễ vật ngự ban!
Bình thường ta chạm cũng không dám chạm vào.
Mẫu thân phản ứng đầu tiên, sai người cưỡng ép tách hai người trong phòng ra.
Sắc mặt phụ thân xanh mét, ông ta chửi rủa mẫu thân, nói bà ta dẫn sói vào nhà, thu nhận một thứ nghiệt nữ như vậy.
Trong lời nói nhận định chuyện này đều là Chu Hoan Nhan sai, Diêu Quang là bị hãm hại.
Khách xem náo nhiệt đều bị giải tán, trong phủ phát sinh chuyện lớn như vậy tất nhiên yến tiệc sinh thần của ta không thể tiếp tục nổi nữa.
Diêu Quang và Chu Hoan Nhan quỳ xuống đất, Chu Hoan Nhan khóc lóc cầu xin mẫu thân tha thứ.
Diêu Quang thì thề với trời, “Bá phụ, trong lòng tiểu chất chỉ có một mình Tuế Hòa, chuyện hôm nay đều là do Chu Hoan Nhan thiết kế hãm hại ta!”
Diêu Quang rút tờ giấy nhỏ trên người ra, “Bá phụ minh giám! Trên tờ giấy này ghi rõ là Tuế Hòa hẹn ta tới nói có chuyện bất ngờ. Vừa bước vào ta đã thấy nàng mặc giá y đưa lưng về phía ta, ta còn tưởng đây là chuyện bất ngờ Tuế Hòa dành cho ta, sau đó ta liền mơ mơ màng màng, nên…”
“Nhưng ai biết, đây cuối cùng là cạm bẫy! Là Chu Hoan Nhan cố ý đóng giả Tuế Hòa, muốn ván đã đóng thuyền với ta! Đây không phải là lần một lần hai nàng ta câu dẫn ta, loại nữ tử hạ tiện như này nên bị tẩm trư lung đi!”
Chu Hoan Nhan đã không còn khóc được nữa.
Nàng ta quỳ trên mặt đất, yên tĩnh nhìn Diêu Quang.
Giờ phút này chắc hẳn nàng ta rất thương tâm khổ sở nhỉ, nàng ta cũng là thật sự động lòng.
Quan tâm nàng ta làm gì, chính là báo ứng của nàng ta.
Ta cầm lấy tờ giấy nhỏ trong tay Diêu Quang, nhìn một cái rồi đưa tới trước mặt phụ thân.
“Phụ thân, chữ trên tờ giấy không phải của nữ nhi, hơn nữa lạc khoản rõ ràng là của Hoan Nhan!”
Phụ thân lại tức giận, ném tờ giấy lên mặt Diêu Quang.
“Nhìn chuyện hồ đồ mà ngươi làm đi! Ngươi còn có thể giải thích gì được nữa!”
Cuối cùng mẫu thân không đành lòng, “Hoan Nhan, bình thường con thường nói muốn gả cho một nam nhân anh tuấn có học thức có hiểu biết, thì ra là Diêu gia công tử sao? Chuyện hôm nay nếu con và hắn là lưỡng tình tương duyệt mẫu thân sẽ làm chủ vì con! Chỉ là, hôm nay phải ủy khuất Tuế Hòa. Tuế Hòa, sau ngày mẫu thân nhất định sẽ lựa chọn mối hôn sự tốt hơn cho con!”
Dù sao cũng là tai tiếng, phụ thân cũng không muốn huyên náo quá khó coi.
“Diêu Quang ngươi nói đi, chuyện hôm nay nếu thật sự là như thế, ta sẽ làm chủ ra quyết định thay hai ngươi!”
Phụ thân muốn Diêu Quang chấp nhận chuyện này.
“Nhưng mà thân phận của Hoan Nhan bây giờ chỉ là một…”
Ta cười nhạt.
Ta còn chưa có chết, Chu Hoan Nhan chỉ có thể là Nhị tiểu thư.
Diêu Quang muốn cưới Chu Hoan Nhan nhưng hắn ta chỉ muốn cưới cái thân phận đích nữ của Chu Hoan Nhan mà thôi.
Chu Hoan Nhan ngã trên mặt đất, thấp giọng cười ra tiếng.
Nhưng hôm nay, sao ta có thể để nàng ta được tiện nghi như vậy!
Ta liếc phía sau cửa một cái, ngay sau đó một hộ viện hoang mang rối loạn chạy vào.
“Lão gia, người của nha môn đến!”
14
Hộ viện báo lại, phụ thân không thể làm gì khác hơn là đi ra cửa nghênh đón.
Tuy rằng nha môn dưới quyền quản lý của ông ta nhưng người của nha môn tới phủ tất nhiên ông ta không thể thể hiện được quyền uy của mình.
Tư thế của nha môn không nhỏ, nhưng tư thế lớn nhất là đích nữ Mạnh gia đi tuốt đắng trước.
Hiển nhiên phụ thân không ngờ tới những quan binh này là do Mạnh Uyển Nhi tìm đến.
“Đang ở bên trong! Bắt ả tiện nhân kia đi …! Chém đầu nàng ta nữa!”
Mạnh Uyển Nhi quen phách lối, thấy phụ thân tất nhiên không sợ.
“Ta phi! Mặc cho nghĩa nữ ức hiếp nữ nhi ruột thịt của mình, cái thứ phụ thân rách nát gì vậy! Những người làm phụ thân đều có đức hạnh chó má như nhau!”
Sắc mặt phụ thân từ xanh chuyển sang đỏ, nhưng ông ta không có thời gian dạy dỗ Mạnh Uyển Nhi.
“Huống đại nhân, sao ngài lại tự mình đến đây một chuyến vậy? Hôm nay là chuyện nhà của bổn quan, cũng không nhọc đến phiền đại nhân! Có điều hay là mời đại nhân vào bên trong ngồi, uống ly trà rồi hãy đi!”
Ông ta dùng mắt ra hiệu với quản gia, quản gia chạy ngay vào phòng kho.
“Chu đại nhân, trà này hạ quan sẽ không uống! Hôm nay nha môn có người báo lại, nói nghĩa nữ Chu Hoan Nhan trong phủ đại nhân lấy trộm lễ vật ngự ban đem đi bán, cũng lợi dụng thủ đoạn bẩn thỉu thiết kế quan viên đã có hôn phối. Chu đại nhân, nếu như chuyện này là thật thì không phải chỉ xem đơn giản là chuyện nhà của ngài được!”
Vị Đại lão gia nha môn này nổi danh ở Giang Bắc là người không nói tình cảm, đừng nói tình cảm với phụ thân ta, ngay cả Thánh thượng hắn cũng không chắc sẽ bán tình cảm.
Nếu không phải có danh tiếng quá cao trong lòng bách tính thì đã bị cởi mũ quan đuổi về nhà từ lâu rồi.
“Vậy Diêu Quang… À, chính là vị tôn tử của Diêu đại nhân Giang Nam, sao lại bị liên lụy? Bổn quan có chứng cứ chứng minh chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến hắn!”
Phụ thân cố ý ngăn người của nha môn, nhưng bây giờ không phải ông ta muốn ngăn là có thể ngăn được.
“Bổn quan xử án chú trọng chứng cứ xác thật, nếu hắn vô tội thì tất nhiên bổn quan sẽ không oan uổng hắn.”
Rất nhanh, Chu Hoan Nhan và Diêu Quang đều bị đưa đi.
Diêu Quang luôn miệng nói bản thân oan ức, nói đều là do Chu Hoan Nhan câu dẫn hắn ta.
Lúc Chu Hoan Nhan bị đưa ra ngoài, khuôn mặt đầy tử khí trầm trầm, nhưng lúc đi ngang qua Mạnh Uyển Nhi không biết Mạnh Uyển Nhi nói câu gì với nàng ta, nàng ta cũng lại lớn tiếng kêu oan, thậm chí âm thanh còn lớn hơn cả Diêu Quang.
Nha môn thẩm tra xử lý rất nhanh.
Lúc Chu Hoan Nhan bị đưa đi, mẫu thân đã cởi hết trang sức của nàng ta xuống, lại tự cầm sổ sách đến nha môn một chuyến.
Là vì mẫu thân muốn chứng minh Chu Hoan Nhan không lấy trộm đồ vật trong phủ.
Mà phụ thân được mẫu thân thổi gió bên gối, cũng sửa lại gió, khẳng định hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, cũng thương lượng với Diêu gia quyết định hôn sự cho hai người.
Phụ thân bí mật cử người nói với Diêu Quang trong ngục, hắn ta cưới ai thì người đó là đích nữ của Chu gia.
Về phần hôn ước giữa ta và Diêu Quang, dĩ nhiên không tính.
Nhưng bọn họ không bao giờ ngờ được, chứng cứ mới xuất hiện!