Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng
Chương 4
18
Triệu Diễm Tuyết bị lời ta nói làm cho kinh ngạc.
Mắt mở to hơn cả chuông đồng: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy?”
“Ngỗ ngược!”
Ánh mắt sắc bén của hoàng đế đảo qua giữa ta và Triệu Diễm Tuyết, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Diễm Tuyết.
Hoàng đế phất tay áo, quát lớn: “Đây là hoàng cung, không phải nơi để bất kỳ kẻ nào cũng có thể ngang ngược! Thẩm Duệ, quản lý người của ngươi cho tốt! Nếu còn lần sau, trẫm nhất định sẽ nghiêm trị! Nguyên Hi là thái tử phi do trẫm đích thân chọn, trẫm không muốn nghe bất kỳ ai nghi ngờ quyết định của trẫm.”
Tiêu Lâm hiện tại vẫn chưa phải là thái tử.
Triệu Diễm Tuyết làm như vậy chẳng khác nào đẩy hắn vào chỗ chết.
Hắn không dám cãi một lời, kéo Triệu Diễm Tuyết đi.
Triệu Diễm Tuyết không chịu, vẫn khóc lóc om sòm.
Tiêu Lâm bị nàng ta làm phiền đến phát chán, trực tiếp đánh nàng ta ngất đi, vác trên vai mang đi.
Lúc đi còn liếc nhìn ta một cái đầy ẩn ý.
Trên đường về Đông cung, Tiêu Cảnh Lan vẫn luôn nhìn ta chằm chằm.
Ta nhớ đến lúc nãy mình đột nhiên quỳ xuống trước mặt hoàng đế, hắn vô thức đưa tay ra đỡ ta.
Sau khi nhận ra không ổn, lại âm thầm rụt tay về.
Cảnh tượng đó thật sự rất buồn cười.
Ta sờ mặt mình, cười hỏi hắn: “Trên mặt ta có gì sao?”
Tiêu Cảnh Lan lắc đầu: “Không có, chỉ thấy hôm nay Hi Hi đặc biệt kiều diễm, ta rất thích.”
Ta đỏ mặt, mắng hắn không đứng đắn.
Kết quả là khi về đến nơi, hắn kéo ta làm những chuyện còn không đứng đắn hơn.
Thậm chí còn không kịp ăn bữa tối.
19
Mùa mưa lớn, vỡ đê Vị Hà.
Tiêu Cảnh Lan bận rộn cùng Công bộ nghiên cứu phương án trị thủy.
Nhiều ngày không thấy bóng dáng.
Ta học cách quản gia, thường xuyên xem sổ sách đến nửa đêm.
Hôm nay lại xem đến mệt, nằm gục trên bàn sách ngủ thiếp đi.
Ta mơ thấy Tiêu Lâm một lần nữa trở thành thái tử.
Triệu Diễm Tuyết đứng bên cạnh hắn, cười lớn một cách ngạo mạn: “Giả thì mãi là giả, cũng dám mơ tưởng mạo danh dòng dõi hoàng gia sao?”
Khi tỉnh dậy, ta phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ cần Tiêu Lâm và Triệu Diễm Tuyết còn sống một ngày.
Thì đối với Tiêu Cảnh Lan và ta, bọn chúng mãi mãi là tai họa.
Ngày lập thu, ta bảo Vân Hương giúp ta, đích thân xuống bếp nấu vài món ăn.
Vịt bát bửu pha lê, măng xuân thêu gấm, súp cua hoàng đế, bánh hạt thông bách hợp…
Rồi hâm nóng một bình rượu lựu.
Tiêu Cảnh Lan vội vã bước vào, cởi áo khoác ngoài đặt sang một bên.
Vừa ngồi vào bàn đã kinh ngạc hỏi: “Hôm nay những món ăn này đều do Hi Hi đích thân làm sao?”
Ta gật đầu, chống cằm nháy mắt với hắn: “Mau nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Tiêu Cảnh Lan cầm đũa nếm thử vài miếng, ánh mắt khẽ động, như nghĩ đến điều gì đó, buông đũa xuống, cẩn thận quan sát đĩa bánh hạt thông bách hợp.
“Sao vậy? Món bánh này có vấn đề gì sao?” Ta nghi ngờ hỏi.
Tiêu Cảnh Lan cười giải thích với ta: “Bánh hạt thông bách hợp rất thịnh hành ở kinh thành nhưng ngự thiện phòng lại không bao giờ làm món bánh này. Lúc ta còn nhỏ cũng từng tò mò, sau này mới biết là vì mẫu hậu bị dị ứng với hạt thông, chỉ cần ăn bánh hạt thông bách hợp là sẽ nổi mẩn đỏ khắp người, vì vậy phụ hoàng đã ra lệnh cho ngự thiện phòng cấm làm món bánh này.”
Ta thầm nghĩ, nói như vậy thì hoàng đế cũng khá si tình.
Tiêu Cảnh Lan cầm một chiếc bánh hạt thông bách hợp đưa đến bên miệng ta: ” Hi Hi, chúng ta giúp Tiêu Lâm một tay nhé.”
Ta nhìn chiếc bánh hạt thông bách hợp đó, lập tức hiểu ra.
Mỉm cười nói: “Được thôi.”
20
Theo tổ chế, mười ngày sau lập thu là ngày Thiên Thu.
Vào ngày này, hoàng đế sẽ thiết yến khoản đãi quần thần, phong thưởng bách quan.
Trong cung yến, Tiêu Lâm ăn mặc vô cùng nổi bật.
Ngoài hoàng đế ra thì hắn là người nổi bật nhất.
Như thể ngôi vị thái tử đã nằm trong tầm tay.
Có vài vị đại thần bảo thủ chỉ nhìn thoáng qua đã lắc đầu thở dài.
Nàng nữ hầu đứng bên cạnh Tiêu Lâm không phải ai khác, chính là Triệu Diễm Tuyết.
Nếu là ngày thường, với tính cách của Triệu Diễm Tuyết thì không đời nào chịu giả làm nữ hầu.
Không biết Tiêu Lâm đã dùng cách gì dụ dỗ mà khiến nàng ta cam tâm tình nguyện như vậy.
Những năm trước, ta cũng từng theo phụ thân và huynh trưởng tham gia yến tiệc Thiên Thu.
Các món ăn chủ yếu là tinh tế và đơn giản.
Năm nay so với những năm trước, phức tạp hơn nhiều.
Khi mở tiệc, hoàng đế nhìn đĩa bánh màu trắng trên bàn thì cau mày.
Nâng tay lên như muốn hỏi là ai tự ý thêm món bánh này vào, ánh mắt liếc qua Tiêu Cảnh Lan và Tiêu Lâm.
Rồi lại lặng lẽ bỏ qua.
Rượu qua ba tuần, dị biến đột nhiên xảy ra.
Tiêu Lâm sau khi ăn bánh hạt thông bách hợp thì nổi đầy mẩn đỏ, trông rất đáng sợ.
“Nhanh lên! Mau truyền thái y!” Hoàng đế thấy vậy thì sắc mặt đại biến, vội vàng gọi thái y đến chẩn bệnh cho Tiêu Lâm.
Thái y chẩn đoán xong thì nói với hoàng đế: “Thẩm đại nhân hẳn là bị dị ứng với bánh hạt thông bách hợp.”
Nghe được kết quả này, sắc mặt hoàng đế tối sầm, trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn Tiêu Lâm đột nhiên trở nên nồng nhiệt hơn vài phần, nhàn nhạt nói: “Trẫm nhớ, tiên hoàng hậu cũng bị dị ứng với bánh hạt thông bách hợp.”
21
Lời này vừa nói ra, mọi người đều biết hoàng đế đang mượn cớ phát huy.
Những ngày gần đây, tin tức về việc Tiêu Lâm mới là thái tử thật sự râm ran khắp nơi.
Hoàng đế chuyển sang hỏi Tiêu Cảnh Lan: “Thái tử hình như không hứng thú với món điểm tâm này?”
“Nhi thần chưa từng ăn, cũng không biết mùi vị thế nào, tự nhiên là không hứng thú.” Tiêu Cảnh Lan không kiêu không nịnh đáp.
“Ồ? Như vậy mà nói, Duệ nhi lại có chút giống tiên hoàng hậu…”
Ánh mắt hoàng đế dừng lại trên người Tiêu Lâm, nhìn người hắn đầy mẩn đỏ, như vô tình nói: “Chẳng lẽ Duệ nhi mới là cốt nhục của Trẫm và Thanh Hòa?”
Lời vừa dứt, liền có đại thần đứng ra:
“Bệ hạ, thể chất mỗi người khác nhau, nếu chỉ vì chuyện dị ứng mà kết luận Thẩm đại nhân mới là dòng dõi hoàng gia thì có phần quá mức tùy tiện. Thái tử điện hạ vì nước vì dân, trị thủy tai, tu đê điều, thức khuya dậy sớm, mọi người đều thấy rõ, xin bệ hạ suy xét!”
Tiêu Cảnh Lan đứng dậy nói: “Nếu phụ hoàng khẳng định nhi thần không phải cốt nhục của phụ hoàng và mẫu hậu, nhi thần không còn gì để nói. Chỉ xin phụ hoàng để nhi thần làm xong việc trong tay, vì bách tính thiên hạ mưu cầu phúc lợi.”
Hiện tại hắn đang quản lý lục bộ, giữ chức vụ quan trọng.
Không phải không thể thiếu hắn, chỉ là không có ai có thể làm tốt hơn hắn.
Giằng co hồi lâu, hoàng đế liếc nhìn Tiêu Cảnh Lan dáng người thẳng tắp.
Vẫy tay nhẹ nhàng lật qua trang này: “Những lời trẫm vừa nói đều là lời đùa.”
22
Những chuyện xảy ra trong cung yến nhanh chóng truyền khắp triều đình.
Nhớ đến thái độ mơ hồ của hoàng đế, nhất thời không phân biệt được vị bệ hạ thâm trầm này rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng Tiêu Cảnh Lan lại đột nhiên tỏ ra lơ là.
Hắn đưa ta đi săn bắn.
Đưa ta đến trường bắn dạy ta bắn cung.
Hắn ôm ta từ phía sau, nắm tay ta, giương cung bắn tên.
Mũi tên nào cũng trúng hồng tâm.
Hắn nói: “Chờ thêm một chút nữa, sắp rồi.”
Vài ngày sau, hoàng đế đột nhiên nhắc đến Tiêu Lâm trong buổi thiết triều, nói rằng hắn có chút tài năng, chỉ phong chức suông thì thật lãng phí.
Điểm danh Tiêu Cảnh Lan muốn hỏi ý hắn.
Tiêu Cảnh Lan sắp xếp vụ án vỡ đê Vị Hà đang xử lý trong tay, giao cho Tiêu Lâm.
Vỡ đê Vị Hà, lại phát sinh thủy tai, hắn đã tốn nhiều tâm sức để xử lý, hiện tại đã đến giai đoạn kết thúc.
Lúc này giao cho Tiêu Lâm, chẳng khác nào nhường công lao cho hắn.
Nhưng Tiêu Cảnh Lan lại tỏ ra rất độ lượng.
Đêm khuya sau khi ân ái, hắn ôm ta ngồi trong viện ngắm trăng.
Trăng tròn treo cao trên bầu trời đen kịt.
Đầu ngón tay Tiêu Cảnh Lan quấn lấy sợi tóc ta, giọng nói còn hơi khàn khàn:
“Vụ án Vị Hà nhìn thì có vẻ đã đến giai đoạn kết thúc nhưng thực ra vẫn còn ẩn họa lớn. Những quan lại địa phương đó không phải đèn cạn dầu, lúc này đổi người chủ trì chỉ càng tạo cơ hội cho bọn chúng. Với bản lĩnh của Tiêu Lâm, e rằng không chiếm được chút lợi nào, nhiều khả năng sẽ làm hỏng việc.”
Quả nhiên, vụ án đáng lẽ chỉ cần một tháng để hoàn thành nhưng Tiêu Lâm lại kéo dài đến tận ba tháng.
Khiến cho các quan lại địa phương liên tục kêu ca, dân chúng oán thán.
Đê Vị Hà đáng lẽ đã sửa xong lại một lần nữa bị vỡ.
Nước lũ cuốn trôi nhiều ruộng tốt.
Nghe nói bệ hạ đã nổi trận lôi đình trên triều.
Mắng Tiêu Lâm là kẻ vô dụng.
23
Tiêu Lâm ghi thù chuyện này với Tiêu Cảnh Lan.
Ta và Tiêu Cảnh Lan vào cung đã gặp hắn mấy lần.
Ánh mắt Tiêu Lâm như muốn nuốt sống Tiêu Cảnh Lan.
Hắn cho rằng Tiêu Cảnh Lan cố tình giở trò hãm hại hắn.
Nhưng nếu hắn thực sự có bản lĩnh thì công lao này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Sau chuyện này, vì hoàng đế chỉ mắng Tiêu Lâm chứ không trách phạt hắn.
Tin đồn về việc Tiêu Lâm mới là thái tử thật sự ở kinh thành càng ngày càng rộ lên.
Triệu Diễm Tuyết dựa vào thế của Tiêu Lâm, thế mà được mời tham gia hội thưởng hoa của các tiểu thư khuê các trong kinh thành.
Nàng ta chẳng thèm để mắt đến những loài hoa quý hiếm.
Lại thích hoa mẫu đơn đang nở rộ, hái liền mấy bông cài lên tóc.
Nếu không phải trung cung vô chủ thì hành động này đã khiến nàng ta mất đầu không biết bao nhiêu lần rồi.
Nàng ta cố tình giẫm lên váy ta rồi ngã xuống đất.
Một bên nói xin lỗi, một bên nhìn ta bằng ánh mắt thâm độc.
Nàng ta nhân lúc không có ai, vén cổ áo cho ta xem những vết đỏ loang lổ:
“Đợi đến khi Duệ ca ca làm thái tử, ta sẽ là thái tử phi của chàng.
“Bệ hạ coi trọng ngươi thì thế nào? Duệ ca ca chỉ yêu mình ta.”
Ta cười khẩy: “Vậy bản cung chúc Triệu cô nương sớm ngày được toại nguyện.”
Triệu Diễm Tuyết không ngờ ta sẽ trả lời như vậy, ngây người đứng tại chỗ.
Như thể nắm đấm đấm vào bông vậy.