Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng
Chương 5
24
Qua năm mới, sứ thần nước láng giềng dâng thư.
Sắp tới sẽ phái tam hoàng tử đang được sủng ái nhất trong triều đến bái kiến.
Để thể hiện uy nghi của quốc gia lớn, chỉ riêng yến tiệc thiết đãi cũng đã chuẩn bị mất mấy ngày.
Từ sau lần Tiêu Lâm ăn bánh hạt thông bách hợp bị dị ứng, chủ sự ngự thiện phòng đã bị đánh một trận.
Trong cung vẫn không có món điểm tâm này.
Nhưng tam hoàng tử nước láng giềng vừa đến kinh thành đã đi dạo một vòng quanh thành.
Vô tình ăn phải bánh hạt thông bách hợp của Nhất Phẩm Hiên, kinh ngạc đến ngây người.
Nhiệt tình gói ghém nhiều phần mang về chiêu đãi mọi người cùng thưởng thức.
Tiêu Lâm từ chối hết lời, nói rằng mình bị dị ứng với món điểm tâm này.
Ai ngờ tam hoàng tử lại sa sầm mặt, cứ khăng khăng rằng Tiêu Lâm không ăn là không nể mặt hắn, không nể mặt phụ hoàng hắn.
Một miếng bánh hạt thông bách hợp lại được nâng lên tầm cao như vậy, hoàng đế có chút không vui, liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm đành cắn răng nuốt miếng bánh hạt thông bách hợp đó, cố cười nói rằng hương vị rất tuyệt.
Chỉ là qua một hồi lâu vẫn không thấy người hắn nổi mẩn đỏ.
Tam hoàng tử tỏ vẻ thản nhiên: “Không phải rất tốt sao, dị ứng ở đâu? Có phải cố tình lừa bản điện hạ không?”
Mọi người lập tức nhìn Tiêu Lâm với vẻ mặt khác lạ, hoàng đế cũng dần sa sầm mặt.
Bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng, Tiêu Lâm để tự chứng minh, liền giật lấy đĩa bánh đó nhét vào miệng.
Nhưng bất kể hắn nhét vào miệng bao nhiêu thì cũng không có triệu chứng dị ứng nào.
Hắn không tin tà, lại ăn thêm một miếng, vì động tác quá vội còn suýt bị nghẹn.
Cái vẻ mặt đỏ bừng tía tai của hắn thực sự có chút mất mặt.
Thấy vậy, mọi người đều trao đổi ánh mắt với nhau, hoàng đế ngồi trên cao sắc mặt càng đen.
Sau khi nhìn Tiêu Lâm một cái thật sâu, ông ta đè nén cơn giận nói: “Có lẽ Thẩm đại nhân đã nhớ nhầm, lần dị ứng trước không phải do món điểm tâm này, Thẩm đại nhân còn không mau xin lỗi tam hoàng tử?”
Hai chân Tiêu Lâm run rẩy, không nghĩ ngợi gì liền quỳ xuống.
Vội vàng dập đầu xin lỗi tam hoàng tử.
Tam hoàng tử nâng chén rượu, ngả người ra sau: “Thôi thôi, làm như bản điện hạ bắt nạt người ta vậy.”
Ánh mắt hắn vô tình chạm vào Tiêu Cảnh Lan, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười ngầm hiểu.
25
Một bữa tiệc chiêu đãi sứ thần nước láng giềng trở nên hỗn loạn.
Tam hoàng tử lấy cớ say rượu, sớm trở về dịch quán.
Cửa cung đóng lại, hoàng đế lập tức triệu ám vệ đi điều tra Tiêu Lâm.
Không lâu sau, ám vệ đã tra được hồ sơ Tiêu Lâm từng đến hiệu thuốc bên ngoài cung mua thuốc.
Hoàng đế mặt mày u ám: “Mua thuốc gì?”
Ám vệ cung kính dâng lên đơn thuốc.
Thái y xem xét cẩn thận rồi nói thẳng: “Đơn thuốc này không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ khiến người uống nổi mẩn đỏ khắp người.”
Hoàng đế tức giận, cầm chén trà bên cạnh ném vào đầu Tiêu Lâm.
Trán Tiêu Lâm chảy máu tươi nhưng không dám đưa tay lau.
Hắn mặt tái mét, lớn tiếng phân trần: “Không phải ta! Ta không đi!”
Hoàng đế lại ném bức họa mà ám vệ lấy về vào mặt hắn: “Tự xem đi, người trên bức họa này không phải ngươi thì là ai? Người canh giữ cửa cung cũng nói rằng hôm đó ngươi đích thực đã ra khỏi cung! Ngươi đã đi đâu?”
Đó thực sự không phải hắn, mà là Tiêu Cảnh Lan cải trang.
Cố ý chọn ngày Tiêu Lâm ra khỏi cung.
Hóa trang thành hắn đến hiệu thuốc lấy loại thuốc khiến người ta nổi mẩn đỏ khắp người.
Lại âm thầm bỏ vào bánh hạt thông bách hợp hôm đó.
Tiêu Lâm ăn vào sẽ nổi mẩn đỏ khắp người, giống như bị dị ứng vì ăn nhầm bánh hạt thông bách hợp.
Còn việc Tiêu Lâm đã đi đâu, hắn sẽ không nói cũng không dám nói.
Nếu để hoàng đế biết được ngày đó hắn ra khỏi cung là để đến kỹ viện chơi bời.
Còn nhận của công tử nhà Lễ bộ Thượng thư vạn lượng vàng để làm những chuyện không thể để lộ ra ngoài.
Tội danh sẽ không chỉ có như bây giờ.
26
Tiêu Lâm còn muốn biện bạch cho mình.
Nhưng không ngờ càng nói càng khiến hoàng đế nghi ngờ.
Hoàng đế chống trán, day day huyệt thái dương, phất tay ra lệnh cho người đưa hắn đi.
Không trực tiếp tống hắn vào đại lao đã là nể tình lắm rồi.
Tiêu Lâm vẫn không hiểu nổi.
Tại sao hắn ăn bánh hạt thông bách hợp lúc thì bị dị ứng lúc thì không?
Rõ ràng hắn không đến hiệu thuốc mua thuốc nhưng lại bị tra ra hồ sơ mua thuốc.
Ngay cả bánh hạt thông bách hợp kia…
Rõ ràng là thứ bị cấm trong cung.
Nhưng lại liên tiếp xuất hiện.
Đến khi hắn phản ứng lại được mình bị người ta gài bẫy, tức giận đập vỡ bảy tám cái bình sứ quý giá trong điện.
Cung nhân run rẩy nhắc nhở hắn, những đồ bày biện này đều có ghi chép trong sổ sách.
Hắn nổi giận đá văng một người ra xa bốn năm mét.
Triệu Diễm Tuyết vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Cười tươi rói đến tìm Tiêu Lâm: “Ca ca, bệ hạ định khi nào phong ca ca làm thái tử vậy?”
Câu nói này không lệch đi đâu được, đụng trúng chỗ đau của Tiêu Lâm.
Hắn mắt đỏ ngầu, bóp cổ Triệu Diễm Tuyết ném lên giường.
Tiếng gấm vóc bị xé rách lẫn với tiếng kêu đau cầu xin đứt quãng.
Không lâu sau lại biến thành tiếng khóc thảm thiết của nữ tử.
Cung nữ canh giữ bên ngoài điện đều làm như không nghe thấy gì.
Tự quét lá rụng dưới mái hiên.
27
Tiêu Lâm vì chuyện bánh hạt thông bách hợp mà mất đi sự sủng ái của hoàng đế.
Hoàng đế lại bắt đầu trọng dụng Tiêu Cảnh Lan.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày nghỉ, Tiêu Cảnh Lan đưa ta vào cung thỉnh an hoàng đế.
Ăn trưa cùng hoàng đế xong mới rời đi.
Cùng nhau đi trên con đường nhỏ trong ngự hoa viên.
Cung nhân chăm sóc hoa cỏ không khỏi cảm thán:
“Thái tử điện hạ thật tuấn tú, thái tử phi nương nương càng giống như tiên nữ vậy.”
“Đúng vậy, không trách được bệ hạ nói thái tử phi nương nương là khuôn mẫu của nữ quyến.”
Tiêu Lâm đi ngang qua nghe thấy lời này, sắc mặt u ám.
Nghiến răng hành lễ với ta và Tiêu Cảnh Lan.
Ta cười chào hắn: “Thẩm đại nhân cũng đến tuổi cưới vợ rồi, đã có ý trung nhân chưa?”
Có lẽ không ngờ ta lại nói những lời này với hắn.
Tiêu Lâm nhìn ta, sắc mặt phức tạp, một lúc sau mới đáp: “Đa tạ nương nương quan tâm, thần tạm thời không có ý định cưới vợ.”
Ta giả vờ ngạc nhiên: “Vậy Triệu cô nương…”
“Triệu cô nương chỉ là biểu muội của thần.”
Ta tỏ vẻ bừng tỉnh, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: “Việc cưới vợ đối với Thẩm đại nhân mà nói, chưa chắc đã không phải là một trợ lực, nhà ngoại tốt có thể…”
Thấy ánh mắt hắn hơi lóe lên, ta biết hắn hẳn là đã động lòng.
Ta cười cười cùng Tiêu Cảnh Lan quay người rời đi.
Lần này Triệu Diễm Tuyết sợ là lại phải làm ầm lên rồi.
Tối hôm đó phủ thừa tướng đã nhận được thiếp mời của Tiêu Lâm.
Thừa tướng từ chối mấy lần nhưng cuối cùng vẫn phải nhận lời hẹn của hắn, mời hắn đến phủ gặp mặt.
Ai ngờ Tiêu Lâm lại lộ rõ dã tâm, thẳng thắn nói với thừa tướng muốn cầu hôn thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng, còn hứa sẽ cho nàng vị trí thái tử phi.
Thừa tướng giả vờ không biết ý của hắn, tùy tiện qua loa vài câu, quay đầu liền đem chuyện này nói cho hoàng đế.
Hoàng đế khi còn trẻ đã dùng quyền đoạt ngôi, ghét nhất là kết bè phái mưu lợi riêng.
Lên triều, trước mặt các đại thần, ông nghiêm giọng quở trách Tiêu Lâm có dã tâm lang sói.
Giáng chức hắn, để hắn tự lo lấy mình.
28
Triệu Diễm Tuyết biết được, kéo lấy Tiêu Lâm bắt đầu làm loạn:
“Lúc ta ân ái với chàng, chàng đã hứa sẽ giữ vị trí thái tử phi cho ta! Giờ lại đi cầu hôn quý nữ khác!
“Ca ca, chẳng lẽ chàng quên lời hứa với Tuyết nhi rồi sao?”
Tiêu Lâm vốn đã bị hoàng đế nghi ngờ, tâm trạng đè nén bấy lâu nay hoàn toàn bùng nổ.
Hắn tát Triệu Diễm Tuyết một cái thật mạnh.
Cái tát này đánh cho Triệu Diễm Tuyết ngã nhào xuống đất.
Nàng ta ngây người đưa tay sờ dấu tay trên mặt, mất hồn.
Tiêu Lâm trong lòng cũng có chút không đành lòng, nhìn Triệu Diễm Tuyết ngồi dưới đất.
Vừa không có gia thế có thể giúp hắn, dung mạo trước kia cũng dần tàn phai.
Hắn càng nghĩ càng thấy phiền lòng, phất tay áo bỏ đi.
Nghe nói ngày hôm đó tiếng khóc của Triệu Diễm Tuyết vang vọng khắp cung điện.
Kiếp trước Tiêu Lâm biểu hiện ra rất yêu Triệu Diễm Tuyết.
Kiếp này không còn thân phận thái tử, thanh mai trúc mã biến thành oan gia, cũng chỉ như vậy.
Khi cung nhân bên cạnh Tiêu Lâm kể lại những chuyện này cho ta nghe, ta đang cắt tỉa một cây mẫu đơn mới nở.
Cây kéo sắc bén “Cạch.” một tiếng, cắt đứt cành lá cùng với bông hoa đang nở rộ.
Tất cả rơi xuống chân ta.
29
Tiêu Lâm an phận một thời gian, không dám chọc giận thánh thượng.
Ta và Tiêu Cảnh Lan luôn cảm thấy, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Đó là vị trí thái tử dưới một người trên vạn người.
Sau khi hoàng đế băng hà, hắn có thể đăng cơ, ngồi trên vạn dặm giang sơn.
Biến mất mấy ngày liền, Tiêu Lâm đột nhiên cầm một bức tranh cuộn đến ngự thư phòng, sợ sệt nói với hoàng đế:
“Thần có một chuyện muốn bẩm báo bệ hạ.”
“Nói.” Hoàng đế không vui mở miệng.
Tiêu Lâm lập tức dâng hết những thứ trong lòng lên:
“Thần vô tình tìm được cung nữ hầu hạ tiên hoàng hậu năm xưa, nàng ta nói với thần năm đó chính nàng đã đích thân bế thần ra khỏi cung từ bên cạnh tiên hoàng hậu…
“Bệ hạ hãy xem, còn nhớ dung mạo của cung nữ này không?”
Nghe Tiêu Lâm nói xong, hoàng đế mở bức tranh cuộn ra, sắc mặt thay đổi liên tục.
Gọi ám vệ: “Lập tức đi tra cho trẫm, xem có chuyện này thật không?”
Tiêu Lâm đứng trước mặt hoàng đế, nhỏ giọng bổ sung: “Nàng ta còn nói, năm đó chính nàng đã đặt thần trước cửa nhà nông hộ kia, ngọc bài cũng là nàng nhét vào tã lót.”
Hoàng đế nắm chặt bức tranh cuộn, gân xanh nổi lên.
Một lúc lâu sau, ông khẽ gật đầu, để Tiêu Lâm lui xuống trước.
“Truyền Tiêu Cảnh Lan vào gặp trẫm!”
30
“Ầm.” một tiếng, cửa lớn Đông cung bị người đạp tung.
Thống lĩnh cấm vệ quân sắc mặt lạnh lùng, đưa tay về phía Tiêu Cảnh Lan, giọng cứng nhắc nói: “Bệ hạ mời thái tử vào cung.”
Trong lòng ta chấn động, đoán rằng trong cung đã xảy ra chuyện lớn.
Thế này, có vẻ như hoàng đế đã tuyên án tử hình cho Tiêu Cảnh Lan.
Cảnh Tiêu Cảnh Lan bị cấm vệ quân bắt đi kiếp trước lại hiện lên trước mắt ta.
Lần này, ta sẽ không để hắn đơn độc đối mặt.
Bất chấp sự ngăn cản của cấm vệ quân, ta kiên quyết cùng đi.
Vào cung, một nữ tử búi tóc phụ nhân quỳ trên đất.
Hoàng đế bảo Tiêu Lâm nhận diện: “Đây chính là cung nữ ngươi nói hầu hạ tiên hoàng hậu?”
Tiêu Lâm nhìn một cái, lập tức gật đầu: “Đúng vậy! Nhi thần năm đó chính là do nàng bế ra khỏi cung.”
Hoàng đế nhìn người nữ tử, dường như đang hồi tưởng điều gì: “Trẫm nhớ dung mạo của ngươi, năm đó ngươi theo tiên hoàng hậu vào cung, tiên hoàng hậu có phải sau khi sinh thái tử đã sai ngươi đổi đứa trẻ ra khỏi cung không?”
Người nữ tử hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Tiêu Lâm, lại lén nhìn ta và Tiêu Cảnh Lan.
Cúi đầu xuống, dập đầu bẩm báo: “Tiên hoàng hậu năm đó quả thật sai nô tỳ đổi thái tử mới sinh với đứa trẻ bị bỏ rơi bên ngoài cung.”
Lời này vừa nói ra, hoàng đế nhìn Tiêu Cảnh Lan, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, cơn giận dữ lan tràn trên mặt.
Ta lặng lẽ kéo tay áo lên, để lộ một chiếc khóa vàng nhỏ nhắn tinh xảo.
Ngay khi hoàng đế định xử lý Tiêu Cảnh Lan.
Người nữ tử đó lại dập đầu ba cái: “Nô tỳ biết rõ, huyết mạch hoàng gia không thể lẫn lộn, cho nên nô tỳ đã không đổi thái tử.”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Hoàng đế mặt đen như đít nồi, hỏi người nữ tử: “Làm sao chứng minh lời ngươi nói không sai?”
“Nô tỳ nhớ rõ, trên ngực thái tử điện hạ có một vết bớt hình hoa mai, bệ hạ có thể kiểm tra.”
Vì thế trước sự chứng kiến của mọi người, Tiêu Cảnh Lan cởi lỏng cổ áo.
Để lộ vết bớt hình hoa mai đó.