Tung Hoành Nam Hạ
Quyển 1 - Chương 17: Thanh Nhã Lâu
Cổ thành buổi tối rất đẹp, trên đường hầu như tràn ngập ánh đèn lồng. Dòng người ra vào tấp nập, nhộn nhịp.
Tại Cổ thành này thì cái gì cũng có: đỗ phường, thanh lâu, tửu lâu, Trà quán… nhưng nổi bật nhất chính là: bến Tam Kiều và Thủy Nguyệt lâu. Nếu không ghé qua hai nơi này một lần thì xem như chưa đến Cổ thành.
Buổi tối nơi đây nếu không lên Thủy Nguyệt lâu ngắm trăng thưởng nguyệt thì có thể dạo chơi ở bến Tam Kiều, có rất nhiều người vì cảnh đẹp ở hai nơi này mà xuất khẩu thành văn.
Tuy nhiên, Cổ thành cũng là chốn vui chơi cho nhiều loại người khác nhau vì thế mà Ngọc Hương lâu nổi tiếng nhất ở nơi đây cũng là nơi mà đàn ông hay lui tới. Ngoài ra còn rất nhiều nơi cũng có danh tiếng không kém.
…
Trên con đường lớn có ba người đi cùng nhau, ai thấy cũng phải liếc nhìn một phen. Hai cô nương sắc nước hương trời không nói, vị công tử đi cùng hai nàng càng làm cho người khác thêm ngưỡng mộ.
“Chúng ta cùng đến Thanh Nhã lâu dùng cơm, tiểu đệ nghe nói hơn một tháng trước ở đó có xuất hiện một vị mỹ nhân, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”
“Tỷ tỷ cũng có nghe, nhưng chưa có ghé qua xem thử, không biết là vị nào trên Kiều bảng nhỉ?”
“Tiểu đệ nghe lời đồn đãi thì hình như không phải mỹ nhân trên Kiều bảng thì phải.”
“Sao? Vậy mấy cô trên Kiều bảng kia còn xinh đẹp đến bậc nào?”
“A Tình cô nương có điều không biết, ở Đại Nam thì người xinh đẹp nhiều vô kể, có đếm cũng đếm không hết được. Mỹ nhân có tên trên Kiều bảng dựa vào rất nhiều nguyên do mới có thể có tên trên bảng.”
“Ồ!”
“Nghe nói nàng ta rất thích đối câu làm thơ, ai có thể đối thắng được nàng thì có thể hàn huyên, tâm sự riêng với nàng.”
“Hihi, chuyện này thì tỷ tỷ ta một khiếu cũng không thông.”
“Thanh Nhã lâu kia vì sự tình này mà thanh danh lên cao, nổi tiếng khắp Cổ thành, vượt qua Thủy Nguyệt lâu chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Hihi, tỷ tỷ chưa từng đặt chân đến nhưng chỉ nhìn ở xa thôi cũng thấy Thủy Nguyệt kia rất đẹp.”
“Đúng là rất đẹp, Nam Hạ ngọa hổ tàng long, là chốn để anh hùng hào kiệt võ lâm dương danh lập phận, nếu nói về cảnh sắc hữu tình thì quả thật không thể so sánh với Cổ thành này.”
…
Thanh Nhã lâu.
Đây là một tòa nhà có bốn tầng lầu, phía trên treo tấm bảng to có ba chữ được viết bằng kiểu thư pháp rất đẹp: Thanh Nhã Lâu.
Phía trước lối vào có treo hai cái đèn lồng thật lớn màu đỏ, hai bên cửa chính có treo hai miếng vải màu đỏ chữ đen: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Khi vào bên trong thì Bạch Vân lại càng thấy sự khác biệt của Thanh Nhã lâu với khách điếm mà gã đang ở.
Ngay đại sảnh thôi mà đã đông nghịt người, chẳng còn bàn trống nào. Mà trên tường cũng đầy những câu thơ, câu đối. Mọi người vừa dùng bữa vừa trò chuyện, bình luận về văn thơ thật là cao nhã làm sao.
Nguyễn Thanh đưa một nén vàng cho lão chưởng quản, lão liền mời ba người lên lầu hai.
Nguyễn Thanh chọn bàn ngay cửa sổ, ở đó có thể nhìn thấy con sông Hàn nổi danh hữu tình ở Đại Nam này, xa xa cũng có thể thấy từng chiếc thuyền nhỏ đang hướng về phía Thủy Nguyệt lâu.
“Thật là đẹp.” Kiều Tam Nương ánh mắt mơ màng nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Bạch Vân cùng Nguyễn Thanh liếc nhìn nhau, lần đầu hai người họ thấy vẻ ủy mị của Kiều Tam Nương. Trong mắt bọn họ, nàng là người luôn luôn vui vẻ, lạc quan không biết lo nghĩ là gì.
“Các vị dùng gì ạ?”
“A Tình cô nương cứ gọi món mình thích, tỷ tỷ nữa, đừng khách sáo với tiểu đệ.”
“Hihi, ta món nào cũng thấy được cả, hay là A Tình muội chọn đi.”
“Ở đây món gì là nổi tiếng nhất?”, Bạch Vân liền giọng eo éo nói với cô gái phục vụ.
“Ở đây có món Thanh Thanh Yến là món độc quyền của Thanh Nhã lâu đấy ạ, ngoài ra còn có các món khác cũng thơm ngon không kém.”
“Ồ, vậy Thanh công tử cứ quyết định vậy” Bạch Vân thấy người ta bỏ tiền mà mình lại kêu món thì cũng không ổn nên hỏi món ngon nhất rồi lại nhường quyền quyết định cho Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh nào không hiểu ý của gã chứ, bất quá hình như Nguyễn Thanh là con của một nhà đại phú hào nào đó, mỗi lần hắn bỏ tiền ra đều rất hào phóng mà chẳng hề nhíu mày tí nào.
“Haha, lấy cho ta Thanh Thanh Yến, bò ngũ vị, rau xào, canh hải sản, nhớ là mỗi món làm cho cả ba người, à, cho ta một bình rượu Hồng Đào nữa.”
“Công tử thật khéo chọn, thức ăn sẽ nhanh chóng được mang lên ạ”
Trong lúc đó, Bạch Vân quan sát xung quanh nơi này. Ở mấy bàn kế bên, các vị công tử cũng có mà các vị trung nhân cũng có đang cầm quạt phe phẩy. Bọn họ vừa suy tư vừa nghiền ngẫm khi nhìn những bức họa sơn thủy treo trên tường. Bàn phía đối diện thì có một vị công tử mặc y phục màu trắng, trên áo có thêu hoa văn màu đen rất đẹp. Khi thấy Bạch Vân nhìn đến thì hắn phe phẩy cây quạt giấy mỉm cười với Bạch Vân. Hai bên hắn lại có hai cô nương đang rót rượu hầu hạ trong rất là phong lưu.
Thấy cảnh đó Nguyễn Thanh lắc đầu nói:
“Sông bao nhiêu nước cũng vừa
Trai bao nhiêu vợ cũng chưa bằng lòng.”
“Hihi, rất hay, nhưng tỷ tỷ chưa từng thấy đàn ông mà không phong lưu.”
“Hi, sao công tử biết là hắn đã có vợ, chẳng lẽ công tử không phong lưu sao?”
Nghe Kiều Tam Nương khen ngợi thì Nguyễn Thanh cũng mỉm cười nhưng khi nghe Bạch vân trêu chọc thì mặt lại đỏ lên. Chẳng phải chính hắn cũng đang ngồi cùng hai vị cô nương sắc nước hương trời đó sao? Kiều Tam Nương nghe thế cũng cười khom cả lưng nhưng ánh mắt lại nhìn Bạch Vân đầy thâm ý. Món ăn đã được mang lên, Bạch Vân vừa nghe hương thơm ngào ngạt đã muốn càn quét một phen, nhưng vừa động đũa thì có tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn nhẹ nhàng, du dương làm mọi người như lạc vào chốn thần tiên, âm điệu vô nghĩ, vô lo nhưng trong đó lại phảng phất chất chứa nỗi thê lương, tiếc nuối. Cảm giác như có gì đó không trọn vẹn vậy. Bất quá sống trên cuộc đời này thì có chuyện gì trọn vẹn chứ?
Tiếng đàn vừa dứt thì lão chưởng quản cười nói: “mời mọi người lên tầng ba cùng Thanh Nhã cô nương làm thơ, đối câu.”
Lời lão vừa nói ra thì liền có một đám công tử kéo nhau lên lầu ba.
“Chưa ăn nữa mà.” Bạch Vân bất đắc dĩ nói, gã nào thích thú cái gì gọi là làm thơ, đối câu chứ.
“Cứ dùng bữa trước đã, không cần phải vội.” Nguyễn Thanh mỉm cười nói.
“Thanh Nhã cô nương? Tên này tỷ tỷ lần đầu được nghe thấy qua.”
“Tiểu đệ có nghe nói, đây là nàng lấy tên đại diện cho Thanh Nhã lâu, tên thật của nàng không ai biết cả.”
“Thật có ý tứ nhỉ.”
“Hi, thanh danh của Thanh Nhã lâu này nổi nhanh như vậy tất cả là nhờ vào vị cô nương thần bí kia.”
Bạch Vân không biết khách sáo, gã đang thầm khen trong lòng món Thanh Thanh Yến này thật giống món yến sào ở mấy nhà hàng đây mà, kiếp trước mấy khi có tiền được ăn sang như vậy chứ? Gã liền múc một chén ăn thử thì nghe Kiều Tam Nương trò chuyện cùng Nguyễn Thanh.
Đối với chuyện này gã rất tò mò, cô gái kia giả thần thần bí bí không lẽ chỉ làm cái chuyện câu khách tới quán thôi sao?
Khi Bạch Vân no căng cả bụng thì thấy Nguyễn Thanh cùng Kiều Tam Nương đã dừng đũa lâu rồi. Bọn họ vừa nhâm nhi rượu Hồng Đào vừa mỉm cười nhìn khuôn mặt đang xấu hổ của Bạch Vân.
“A Tình cô nương thật có tinh thần ăn uống, nếu đã xong rồi thì không phải chúng ta cũng nên xem qua cái vị Thanh Nhã cô nương kia có cái gì đặc biệt hay sao?”
“Thật ngại quá, muội lần đầu tiên được ăn những món ngon như vậy.”
Nguyễn Thanh không đếm xỉa tới lời ngụy biện của nàng, hắn đã thấy qua nàng ăn một lần rồi. Trong lòng cũng thầm nghĩ quả nhiên không ai hoàn hảo, một cô gái xinh đẹp như vậy mà cái nết ăn uống lại đáng xấu hổ như thế.
Ba người cùng nhau bước lên tầng ba.
Trên tầng ba có hai dãy bàn ở hai bên, kiểu bàn ở đây lại khác kiểu bàn ở hai tầng dưới. Bàn này rất thấp muốn ngồi thì phải ngồi xếp bằng xuống sàn nhà. Mà ở dưới sàn nhà được trải thảm đỏ trong rất thu hút. Lúc này đang có bốn nàng ca kỹ đang múa góp vui cho mọi người. Một màn này vừa xong thì tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không dứt. Ba người Bạch Vân cùng nhau ngồi chung một bàn, bàn này cách bàn của Thanh Nhã cô nương ngồi ở phía chính diện khá xa.
Một giọng nói trong trẻo vang lên làm mọi người yên tĩnh lại:
“Các vị hết lòng ủng hộ, Thanh Nhã thật vui mừng, chén rượu này xem như lời đa tạ của Thanh Nhã gởi đến các vị.”
“Cô nương quá lời rồi.”
“Thanh Nhã cô nương thật khách sáo quá.”
“Được đối ẩm với Thanh Nhã cô nương là vinh hạnh của chúng ta mới phải.”
Các cô gái châm rượu lên bàn cho mọi người, mọi người cùng uống cùng nói lời khách sáo một phen với Thanh Nhã cô nương kia.
Kiều Tam Nương cùng Nguyễn Thanh cũng âm thầm gật đầu, nhìn xa như thế mà cũng có thể thấy Thanh Nhã này rất, rất đẹp. Thật đúng với bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành.
Mà Bạch Vân lại nhíu chặt đôi chân mày, gã ở xa quá nên không thấy rõ khuôn mặt của nàng. Quả nhiên là rất đẹp nhưng không phải hơi quen mắt sao?