Từng Thương Ta Như Châu Ngọc - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 09:18:04
Nàng chẳng đánh phấn, tô son, nhưng đôi mắt sáng như bó đuốc trong tay, giữa đêm đen, đồng thời in hằn tim và Vệ Diễn.
Nàng : "Điện hạ, thể vì ngài mà chết."
Nàng từng yêu tâm ý, thậm chí vì mà cam tâm tình nguyện chết.
Còn , những năm qua tự cho đối đãi với Chưởng Châu tệ.
Thậm chí còn nguyện đợi nàng sinh con trong năm năm, mới đón Ngũ nương cung.
Ngay cả loại thuốc giả c.h.ế.t do thuật sĩ họ Hà ở núi Bồng Lai dâng lên, cũng tiếc mà ban cho nàng để giúp nàng thoát nạn.
"Cho dù trẫm nguyện ý, thì còn đường nào mà bước xuống?"
Vệ Diễn buông xuống một quân cờ, thở dài:
"Màu son khi nãy chọn , chắc nàng cũng sẽ thích.”
"Hay triệu Lý Ngự sử hồi kinh . Dù đó cũng là nàng đích đề cử, một vị trung thần xu nịnh, chẳng ức h.i.ế.p kẻ ."
Yến Lăng dậy, dặn Chu công công:
"Thôi , đến Kiêm Gia cung."
Đêm vắng tĩnh mịch, tiểu thái giám báo tang hoảng hốt chạy vội, kịp đường mà ngã sấp xuống nền tuyết.
Tiếng tang ngân lên bốn hồi, tiểu thái giám chẳng màng tuyết lạnh ướt , hấp tấp bò dậy hô lớn:
"— Nương nương qua đời !"
Tiếng truyền tang vang trong điện, hộp phấn son lập tức rơi xuống đất, vỡ tan.
"Hoàng thượng!”
"Hoàng thượng cẩn thận, bên ngoài tuyết trơn!"
Tuyết ngoài điện rơi như tơ như bông, trắng xóa đất trời.
Yến Lăng lảo đảo chạy giữa trời tuyết.
Trời đất một màu trắng xóa, chẳng khác gì ván cờ vây trắng lấp cả bàn, quân đen đường xoay chuyển, thua đến triệt để.
"Chẳng hôm qua nàng vẫn còn đó ? đột nhiên …"
Hằng Nhi còn thơ dại, vẻ mặt đỏ bừng mắt trợn của Yến Lăng dọa đến bật :
"Không , Hằng Nhi gì hết…"
Trên án, bản di chiếu để ba điều.
Một là căn dặn Y Dược Ty rằng mùa đông năm nay lạnh, đề phòng ôn dịch và mất mùa.
Hai là lệnh cho Nội vụ phủ vì tang lễ của Hoàng hậu mà chậm trễ việc xuất cung gả chồng cho các cung nữ.
Ba là đưa Hằng Nhi trở về bên mẫu , đừng chia rẽ hai con nữa.
Không lấy một chữ cho .
Toàn cung chìm trong bi thương.
Chỉ Yến Lăng là buồn, chỉ cảm thấy chút phiền muộn.
Phiền muộn là vì nửa tháng cùng Chưởng Châu cãi một trận lớn, đến giờ nàng vẫn chịu cúi đầu nhận sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tung-thuong-ta-nhu-chau-ngoc/chuong-4.html.]
Phiền muộn là vì đám Lễ bộ chẳng điều, quỳ ngoài điện thỉnh chỉ, chẳng rõ định thụy hiệu gì, ghi chép tiểu sử thế nào, nhập hoàng lăng .
Tấu chương chất đống như tuyết đọng mái hiên, bá quan triều đình từ chuyện của Nội vụ phủ giam ngục mà suy đoán long nhan thịnh nộ, chẳng tiếc lời hoa mỹ tâng bốc.
Nói nàng thể phong thụy hiệu là “hiền đức ôn cung”, nhưng nhớ nàng từng vì cắt xén khẩu phần, mà cầm d.a.o đuổi chửi thái giám ba con phố, vì đói đến đỏ cả mắt.
Nói nàng cả đời tôn quý vô lo, nhưng nhớ khi đăng cơ, giữa họ chỉ là cãi vã và giận dỗi.
Nàng lúc nào cũng , luôn là nước mắt.
Nói đến việc nhập hoàng lăng, Yến Lăng rốt cuộc cũng nhớ nàng chút , dù gì cũng là phu thê một đời, tiếc cho nàng một cái kết vinh hiển, ban cho nàng vinh dự hợp táng cùng .
Hồng Trần Vô Định
Thế nhưng tờ phê chuẩn việc hợp táng còn kịp hạ bút, quản sự Kiêm Gia cung – Tôn cô cô – cung cung kính kính quỳ ngoài điện, rằng lúc sinh thời nương nương từng cầu một đạo thánh ân.
Yến Lăng mơ hồ đoán .
Đại khái là cúi đầu nhận sai, cầu xin ban thụy hiệu tôn quý, truy phong hậu vị, hoặc là hứa cho Thôi Minh Thư nhập cung.
"Không ."
"Nương nương hợp táng cùng bệ hạ, tự xin chôn phi lăng."
Yến Lăng c.h.ế.t sững.
"Người kiếp quá đỗi tủi nhục, dẫu là trời xanh suối vàng cũng gặp bệ hạ nữa."
4
"Nương nương, nhất định bảo trọng."
Đồng Nhi đặt bản thiết kế phi lăng gối, khẽ , "Ca ca nô tỳ thu xếp thỏa chuyện, còn dặn nô tỳ mặt tạ ơn nương nương ơn cứu mạng năm nào."
Ca ca của Đồng Nhi là thợ thủ công chuyên xây dựng lăng tẩm.
Theo luật, khi xây xong lăng tẩm, mỗi thợ đều xử tử để ngăn kẻ gian cấu kết đào trộm mộ.
Hôm đó, khi Đồng Nhi chải tóc cho , vô tình thấy nàng đang len lén lau nước mắt qua gương đồng.
Vừa hỏi nàng lo cho mạng sống của ca ca.
Quan tài cơ quan bí mật, phía phi lăng nối liền với một nhánh sông ngầm, thể nhân đó mà trốn thoát.
Ta chuẩn kỹ càng từ lâu, nhưng mùa đông nước đóng băng, trúng hàn, lỡ uống hai ngụm nước.
Lúc dòng nước cuốn , thật sự tưởng chết.
Đến khi mơ màng tỉnh , thấy sấp lưng một con lừa nhỏ.
Con lừa lông đen nhánh, chậm rãi chở và hòm thuốc lắc lư qua đường núi, nôn hết nước hít .
Lão nhân dắt lừa đội nón lá, vác theo giỏ cá, ung dung , thấy tỉnh thì bảo:
"Ông già gieo một quẻ, nơi đây hôm nay thể bắt cá lớn, quả nhiên bắt một con cá chép vàng."
Ta nghi hoặc giỏ cá trống , lễ độ hỏi:
"Đa tạ lão cứu mạng, dám hỏi định ?"
"Ông già , đang định đến Ngô Châu cứu tế."
Cứu tế?
Ta còn nhớ Lý ngự sử năm xưa tên là Lý Thận Chi giáng chức đày đến Ngô Châu ở Lĩnh Nam, nhưng quan viên dâng tấu cuối năm hề nhắc đến thiên tai tai ương gì.