Tương Tư
Chương 1
1.
Tại cung yến, sau vài chén rượu, ta có chút chán nản nhìn về phía Tả Thừa Tướng và Lại Bộ Thượng Thư đang tâng bốc lẫn nhau.
Bất chợt, một giọng nói vang lên bên tai:
[Ngu ngốc, hắn cho ngươi đội nón xanh mà vẫn gọi hắn là huynh đệ!]
Ta ngẩn người, ai đang nói vậy? Bên cạnh ta ngoài cung nữ rót rượu, chỉ có Hoàng đế Phủ Dự.
Ta vô thức quay đầu nhìn ngài ấy.
“Hoàng hậu làm sao vậy?” Phủ Dự biểu cảm lạnh lùng.
Có lẽ ta nghe nhầm rồi.
Ta khẽ lắc đầu, định nói gì đó thì giọng nói kia lại vang lên:
[Hoàng hậu đột nhiên nhìn trẫm làm gì?]
[Chẳng lẽ là phát hiện hôm nay trẫm đặc biệt đẹp trai?]
[Phiền chet đi được, sao cái cung yến này không kết thúc nhanh lên? Muốn về sớm để hôn Hoàng hậu.]
Đúng là ngài ấy rồi.
Trong mắt ta hiện lên sự ngạc nhiên.
“Hoàng hậu không khỏe à?” Phủ Dự hơi nhíu mày, giọng nói mang theo chút lo lắng.
Ta mấp máy môi: “Không có gì, chỉ là có chút say.”
Mặc dù không hiểu tại sao đột nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của Phủ Dự, nhưng ta quyết định tạm thời không nói ra.
Phủ Dự không thay đổi biểu cảm, chỉ gật đầu, không nói thêm gì.
Nhưng ta biết, ngài ấy không hề yên tĩnh như vẻ ngoài—
[Ngự sử hôm nay xin nghỉ, nghe nói hôm qua lén đi thăm kỹ viện bị thê tử bắt gặp, bị đ//ánh đến mức không ra khỏi giường được. Tội nghiệp, lấy phải con hổ cái!]
[Vẫn là trẫm có phúc, Hoàng hậu dịu dàng hiền thục, vừa ngoan vừa mềm mại, đặc biệt là cái eo nhỏ…]
Ta hít một hơi, đột nhiên bị rượu sặc: “Khụ khụ…”
“Hoàng hậu cẩn thận chút.”
Phủ Dự nhẹ nhàng vỗ lưng ta, cẩn thận dặn dò. Ta phức tạp nhìn ngài ấy, gật đầu: “Cảm ơn Hoàng thượng.”
[Hoàng hậu nhìn trẫm bằng ánh mắt gì vậy?]
[Hoàng hậu hôm nay lạ quá… chẳng lẽ phát hiện ra mỹ nhân mà thuộc hạ dâng lên?]
Động tác lau môi của ta hơi khựng lại.
Ta và Phủ Dự từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, khi lên ngôi, ngài ấy lập tức phong ta làm hậu, dù các quan viên có khuyên bảo như thế nào cũng không nạp thêm phi tần.
Ngài ấy đã nhịn lâu như vậy, bây giờ muốn nạp thêm cũng là điều bình thường, dù sao thì Hoàng đế nào mà không có hậu cung ba ngàn giai nhân.
Nhưng rất nhanh, ta nhận ra mình đã sai—
[Phiền chet đi được, không biết mấy quan viên kia mỗi ngày cứ bắt trẫm nạp phi làm gì! Lo chuyện bao đồng, trẫm đâu phải con ngựa giống!]
[Ngày nào cũng ngủ canh ba, dậy canh năm, còn phải phê duyệt đống tấu chương của đề đốc gửi nhanh, hỏi trẫm có ăn xoài không, trẫm không ăn xoài, trẫm dị ứng xoài!]
[Haiz, thận của trẫm không phải là thận sao? Làm sao đối phó được với nhiều nữ nhân như vậy? Bây giờ không dưỡng cho tốt, sau này Hoàng hậu chê trẫm thì sao?]
[Chuyện đưa mỹ nhân có nên nói cho Hoàng hậu không? Khó xử quá, có chút muốn nhìn Hoàng hậu ghen, nhưng lại sợ nàng tức giận, lỡ không cho trẫm vào phòng thì sao?]
Mặt ta đỏ lên, sợ ở lại lâu sẽ thất lễ: “Hoàng thượng, thần thiếp có chút mệt, muốn về trước.”
Phủ Dự nhíu mày: “Hoàng hậu mệt à? Vậy trẫm về cùng nàng.”
[Cuối cùng cũng có thể kết thúc cái cung yến này, về phòng ôm hôn Hoàng hậu, bế Hoàng hậu lên cao cao. Hôm nay trẫm đặc biệt mặc áo lót có thêu rồng, lát nữa cởi ra Hoàng hậu chắc chắn sẽ thích!]
Ta:…
Ngài đúng là không biết xấu hổ.
2.
Ta nhắc nhở Phủ Dự rằng các thần tử vẫn còn ở đây.
Ngài ấy nhíu mày: “Vậy Hoàng hậu về nghỉ trước đi, trẫm sẽ đến sau.”
Ta thở phào, nhưng ngay khi quay đi liền nghe thấy tiếng lòng bực bội của Hoàng thượng.
[Thật không thể chịu nổi mà, đám người này không thể về nhà vừa ôm vợ vừa uống rượu à?]
[Nói nói nói, có gì mà nói mãi! Mỗi ngày ở trên triều còn chưa nói đủ sao!]
[Cái cung yến chet tiệt, làm trẫm không thể về cung ngủ với Hoàng hậu, sang năm phải hủy bỏ ngay!]
Ta:…..
3.
Ta bị Phủ Dự hôn nên tỉnh dậy, khi kịp nhận ra thì đã vung tay tát ngài ấy một cái mất rồi.
Ta há miệng, định xin lỗi thì lại nghe thấy tiếng lòng của ngài ấy———
[Hoàng hậu sao không nói gì?]
[Chẳng lẽ trẫm hôn nàng tỉnh nên nàng giận rồi?]
[Nói mới nhớ, tay của Hoàng hậu sao mềm vậy…]
Ánh mắt Phủ Dự mê mẩn dừng lại trên tay ta: “Muốn thêm một cái nữa.”
Ta:?
Ta giấu tay vào trong chăn: “Hoàng thượng đã giải quyết xong các thần tử rồi?”
“Ừ, trẫm cũng hủy bỏ tất cả những cung yến không cần thiết trong cung, có thể tiết kiệm ngân sách.”
Nói đến đây, ánh mắt Phủ Dự nhìn ta lộ rõ sự mong chờ mơ hồ.
[Như vậy sau này có nhiều thời gian hơn để ở bên Hoàng hậu!]
[Làm sao đây! Trẫm thật giỏi! Sao thế gian lại có vị vua minh mẫn như trẫm vậy chứ!]
[Sao Hoàng hậu không khen trẫm?]
[Khen trẫm đi! Hoàng hậu mau khen trẫm đi!!!]
Ta:……
[Haiz, nếu Hoàng hậu không chủ động khen trẫm, thì trẫm tự khen mình vậy!]
[Hôm nay tự thưởng mấy lần đây?]
Hơi thở ấm áp phả vào mắt ta, ta đương nhiên biết phần thưởng mà Phủ Dự nghĩ đến là gì.
Ta nắm lấy đôi tay đang định cởi áo mình: “Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp nghe cung nhân bàn tán, nói từ khi ngài lên ngôi, đời sống dân chúng được cải thiện, khen ngài là vị minh quân, thần thiếp cũng nghĩ vậy.”
Phủ Dự nhướn mày nhẹ: “Hoàng hậu quá khen rồi.”
[A a a Hoàng hậu khen trẫm là minh quân! Vui quá!!!]
[Vậy hôm nay tự thưởng nhẹ nhàng bảy lần thôi!]
Ta:?
Ai dạy ngài tự thưởng giỏi như vậy? Không sợ mất mạng à?
[Môi Hoàng hậu thật là*******]
[Ngày mai không đi triều sớm nữa, muốn ở bên Hoàng hậu****]
[……]
4.
Hôm sau, ta đỡ eo bước xuống giường, từ chối yêu cầu thêm một lần nữa của Phủ Dự, và thở dài thất vọng:
“Hoàng thượng là vua một nước, sao có thể lúc nào cũng chìm đắm trong sắc dục! Ngài nên dành nhiều tâm sức vào việc trị quốc, như vậy mới sớm thống nhất các nước!”
Phủ Dự không rời mắt khỏi ta:
“……Hoàng hậu thực sự nghĩ vậy?”
Ta không đổi sắc mặt gật đầu: “Tất nhiên, sau này khi Hoàng thượng được lưu danh thiên cổ, thần thiếp cũng được hưởng phúc theo.”
Không hiểu sao, tâm trạng Phủ Dự đột nhiên trầm xuống.
Cho đến khi ta nghe thấy tiếng lòng của ngài ấy——
[Hoàng hậu tại sao lại nói vậy với trẫm, nàng trước đây rõ ràng nói thích ở bên trẫm nhất.]
[Hu hu hu nàng có phải không yêu trẫm nữa không…..]
[Phiền chet đi được, tấu chương này của ai trình lên vậy? Một nữ nhân nhặt được của rơi trả lại người mất… chuyện nhỏ như vậy cũng phải báo với trẫm sao?! Trẫm trông có vẻ rảnh rỗi lắm à???]
[Đề đốc này có vấn đề phải không? Trẫm đã nói là trẫm dị ứng xoài, hắn có phải muốn dùng xoài để hại trẫm không? Phải điều tra kỹ hắn mới được!]
[Chet tiệt, không muốn làm nữa! Đống tấu chương chet tiệt này trẫm một ngày cũng không muốn phê duyệt!]
[Thật phiền phức, tại sao Hoàng hậu không muốn gần gũi với trẫm?]
[Không được, ngày mai phải tìm quốc sư tính xem vận mệnh tình yêu của trẫm và Hoàng hậu có bao nhiêu sao!]
5.
Quốc sư tính ra kết quả thế nào ta không biết, chỉ biết ngày hôm sau ông ấy từ quan về quê.
Không lâu sau, thông báo tuyển quốc sư mới được dán khắp nơi, người đến ứng tuyển chật kín hoàng cung.
Ta ngầm bảo Phủ Dự, hay nhân tiện tuyển thêm vài phi tần.
Không ngờ lời ta vừa dứt, Phủ Dự liền đờ người ra:
[Hoàng hậu lại bảo trẫm nạp phi! Nàng quả nhiên đã chán ghét trẫm rồi sao?]
[Trẫm phải làm sao đây…]
[Chet tiệt, không muốn sống nữa…]
Ta:……
Ta không ngờ lời nói của mình lại gây đả kích lớn như vậy cho Phủ Dự, đang chuẩn bị an ủi ngài ấy vài câu, thì ánh mắt ngái ấy đột nhiên trở nên dữ tợn:
[Mẹ nó, rốt cuộc là ai đào tường nhà trẫm!]
[Chẳng lẽ là thằng nhóc phủ Quốc công? Hắn và Hoàng hậu cũng quen biết từ nhỏ, trẫm sớm đã nhìn ra hắn không có ý tốt! Lần trước cung yến cứ nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu!]
[Hay là mấy người đến ứng tuyển quốc sư? Trẫm nhớ trong số đó có vài người trông cũng không tệ, biết đâu lén lút quyến rũ Hoàng hậu…]
Ta:……
6.
Phủ Dự ngày nào cũng phát đ//iên trên triều đình:
Ngày đầu tiên, ngài ấy mắng xối xả mấy vị đại thần khuyên mở rộng hậu cung, bảo họ nếu không có việc gì làm thì từ quan về nhà trồng lúa.
Ngày thứ hai, ngài ấy chỉ vào một lão thần vừa nạp thiếp, mỉa mai ông ta già rồi mà còn không biết xấu hổ.
Ngày thứ ba, ngài ấy gọi đề đốc gửi xoài cho mình vào kinh, người ta tưởng được thăng chức, vui vẻ chạy đến, kết quả bị ép ăn một thùng xoài, mặt mày vàng vọt trở về.
…
Bộ dạng cứ như muốn làm tất cả mọi người phát đ//iên, ngay cả ta cũng không thoát, đêm đến ngài ấy vùi đầu vào cổ ta, buồn bã hỏi đi hỏi lại: “Hoàng hậu có phải chán ghét trẫm rồi không?”
Ta:……
Cổ ta bị cắn một cái, giọng ngài ấy có vài phần uất ức: “Phải chăng mọi nữ nhân trên đời đều như Hoàng hậu, có được rồi thì không biết trân trọng?”
Ta:……
Cuối cùng, Phủ Dự vừa hôn ta vừa buồn bã nói: “Hoàng hậu, trẫm không muốn người khác.”
7.
Nhưng thực tế chứng minh, miệng nam nhân, toàn là dối trá.
Tin tức Phủ Dự nạp một mỹ nhân nhanh chóng lan khắp hoàng cung.