Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tương Tư

Chương 2



8.

Đêm đến, ta đoán Phủ Dự chắc không đến nữa, liền bảo cung nhân tắt đèn ngủ sớm, cho đến khi cửa sổ bị mở ra – ngài ấy trèo vào, hôn ta đến mức ta không thở nổi.

[Hoàng hậu ngủ mà cũng đẹp vậy sao? Làm trẫm mê mẩn!]

[Tay Hoàng hậu mềm quá, hôn một cái!]

[Ủa? Đây là gì? Giấu vào! …]

[Chân hoàng hậu cũng đẹp quá, muốn…]

Ta:……

Ta chịu không nổi rút chân lại, nhìn thẳng vào mắt Phủ Dự đang ngẩn người: “Hoàng thượng sao không đến chỗ mỹ nhân mới nạp?”

Mắt Phủ Dự sáng lên:

[Hoàng hậu sao biết trẫm nạp một mỹ nhân?]

[Nàng có phải đang ghen không? Hu hu trẫm biết mà Hoàng hậu vẫn yêu trẫm!]

[Làm sao đây, có nên giải thích với Hoàng hậu không? Nhưng dáng vẻ ghen tuông của Hoàng hậu dễ thương quá!]

[Thôi được, trẫm thừa nhận trẫm là kẻ tham lam, trẫm thề, chỉ buông thả lần này thôi!]

Ta:……

Ta nhìn Phủ Dự đầy bất đắc dĩ, trước đây sao không phát hiện ngài ấy hay diễn như vậy?

Phủ Dự còn không biết tiếng lòng của mình đã bán đứng ngài ấy hoàn toàn, thần sắc điềm nhiên nói:

“Trẫm nạp nàng ta, tự nhiên có lý do của trẫm.”

Nói xong, ngài ấy nhanh chóng liếc nhìn ta một cái.

[Giọng trẫm có quá lạnh lùng không? Hoàng hậu có buồn không?]

[A a a! Hoàng hậu mau nói nàng ghen đi! Trẫm sẽ lập tức giải thích cho nàng!]

[Hu hu hu mau nói đi mà! Trẫm cầu xin nàng…]

9.

Ta ngáp một cái, kéo chăn đắp lại: “Nếu vậy, Hoàng thượng cũng nên đi ngủ sớm đi.”

Không phải ta không muốn nghe, chỉ là ta nghĩ nếu để Phủ Dự biết ta đang ghen, có lẽ đêm nay lại không ngủ được.

Phủ Dự: ?

Phủ Dự nhíu mày: “Hoàng hậu, trẫm nạp một mỹ nhân mới.”

“Ồ.”

Phủ Dự nhíu mày thật mạnh: “Hoàng hậu, trẫm thấy mỹ nhân đó rất thú vị.”

“Ồ.”

Lông mày của Phủ Dự dường như có thể kẹp chet ruồi luôn rồi: “Hoàng hậu không tức giận sao?”

“Ồ, không tức giận.”

Phủ Dự:……

[Khốn kiếp! Hoàng hậu không tức giận! Giận quá mà!]

[Trẫm phải trừng phạt nàng thật nặng!]

Ta:……

Khoan đã! Ta đột nhiên cảm thấy nên tức giận!

Phủ Dự nói không sai, mỹ nhân mới thực sự rất thú vị.

Nàng ta đến thỉnh an ta, cung nữ hỏi sao không quỳ khi gặp ta.

Chỉ thấy nàng ta cười nhẹ, vẻ mặt kiêu ngạo: “Mọi người trên thế gian đều bình đẳng, tại sao ta phải quỳ?”

Cung nữ lộ vẻ kinh sợ, mỹ nhân mới thì nhìn nàng ấy với ánh mắt thương hại: “Các người thật đáng thương, làm nô lệ mà còn vui vẻ chấp nhận.”

Nói xong, nàng ta lại hướng mũi nhọn về phía ta: “Ngươi cũng chỉ là may mắn sinh ra trong gia cảnh tốt, nhưng ta, Ninh Chi Chi, ngoài trời, đất và cha mẹ, ta sẽ không quỳ trước bất kỳ ai!”

Ta nhìn nàng ta cười một chút, không nói gì.

Phủ Dự nói đúng, mỹ nhân mới thực sự rất thú vị.

Đã lâu rồi ta không gặp người không biết sống chet như vậy, vui đến mức ta ăn trưa nhiều hơn hai bát.

Nên phải đi dạo trong ngự hoa viên vì quá no.

Trùng hợp thay, Phủ Dự và mỹ nhân mới cũng ở đó.

Vì ta vừa bước vào ngự hoa viên đã nghe thấy tiếng lòng đầy bất mãn của ngài ấy:

[Chịu không nổi nữa rồi, nữ nhân này có bị gì không? Trời nóng thế này lại muốn thả diều, muốn chặt chân nàng ta…]

[Nghe nói hôm nay nàng ta đến thỉnh an Hoàng hậu, không hành lễ thì thôi, lại còn nói gì mà mọi người bình đẳng!]

[Trẫm khó khăn lắm mới ngồi lên được vị trí cao nhất, nếu mọi người bình đẳng thì trẫm ngồi đây làm gì?]

[Phiền chet đi được! Tất cả là do nữ nhân ngu ngốc này, làm trẫm hôm nay mất mặt trước Hoàng hậu.]

[Nhớ Hoàng hậu quá, hay tối nay lại trèo lên giường Hoàng hậu…]

Dù sớm biết Phủ Dự có hai nhân cách, nhưng nghe ngài ấy nói thế, ta vẫn không khỏi loạng choạng vài bước.

“Ai đó?”

Phủ Dự quay đầu nhìn ta, ánh mắt bất ngờ vui mừng———

[A a a Hoàng hậu đến từ khi nào!]

[Ủa? Dáng đi của Hoàng hậu sao lạ vậy?]

[Trẫm hôm qua… có mạnh tay quá không?]

Ta:……

Ta lén lườm một cái.

Giây tiếp theo, chỉ thấy Ninh Chi Chi đột nhiên thả diều, chạy đến khoác tay Phủ Dự.

Mặt Phủ Dự hơi cứng lại, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ta: [Nữ nhân này có bị gì không? Mẹ nó nàng ta không chịu thả diều đột nhiên chạy đến làm gì?]

[Mẹ nó còn khoác tay trẫm! Hoàng hậu, mau nhìn đi!]

[Mau xông lên tát nàng ta mấy cái thật mạnh, cảnh cáo nàng ta không được chạm vào trẫm!]

[Hu hu hu trẫm bẩn rồi…]

Ta: ……

Ánh mắt tràn đầy mong đợi của Phủ Dự gần như muốn nhấn chìm ta:

[Sao Hoàng hậu vẫn chưa có phản ứng gì hu hu hu…]

[Quốc sư mới rõ ràng nói hôm nay Hoàng hậu yêu trẫm đầy năm sao! Ông ta có lừa trẫm không đó!]

Phủ Dự chịu không nổi rút tay lại, sau đó nhìn Ninh Chi Chi với vẻ mặt cưng chiều: “Sao không thả nữa?”

Chỉ có ta thấy được ánh mắt ngài ấy đầy ghét bỏ và bất mãn.

[Mẹ nó, ngươi đòi thả diều rồi lại không thả!]

[Nếu ngươi không có giá trị gì, trẫm thật muốn l//ột da ngươi!]

[Phiền chet đi được, có thể để trẫm và Hoàng hậu ở riêng không!]

Ninh Chi Chi nhìn ta một cái, sau đó cười nhẹ: “Mệt rồi, chúng ta về thôi.”

Gân xanh dưới tay áo Phủ Dự nổi lên: “……Được.”

[Về ccm ngươi! Trẫm còn chưa nói được câu nào với Hoàng hậu!]

[Thật muốn đ//ấm chet ngươi!]

[Chet tiệt, cuộc sống khổ sở này trẫm không thể chịu thêm ngày nào nữa!]

Ta rõ ràng thấy Ninh Chi Chi khoác tay Phủ Dự, quay đầu cười khiêu khích với mình.

10.

Sự sủng ái của Phủ Dự dành cho Ninh Chi Chi khiến nàng ta trở nên rất nổi bật trong một thời gian.

Không lâu sau, ta nghe nói Ninh Chi Chi đã sáng tác một bài thơ tên là “Tương Tiến Tửu” vô cùng tuyệt mỹ.

Sau khi truyền ra ngoài, không ít thanh niên tài tử và học giả ở kinh thành đều ngưỡng mộ, khen ngợi nàng ta là một nữ tử kỳ tài.

Ngay cả châu báu và trang sức cống nạp cũng từng thùng từng thùng được gửi đến tẩm cung của nàng ta.

Mọi người đều nghĩ rằng ta đã mất đi sự sủng ái, phụ thân ta lo lắng không yên nên đã để muội muội vào cung giúp ta.

Ta và muội muội tuy không có quan hệ máu mủ nhưng tình cảm rất tốt.

Vì vậy, khi biết nàng và Ninh Chi Chi tranh cãi ở bên bờ hồ, ta lập tức chạy tới.

“Chà! Cổ nhân các người đúng là yếu đuối, chỉ đẩy nhẹ một cái đã ngã xuống đất, ngươi có biết không? Hành vi này ở thời của ta chính là hành vi của trà xanh.”

Tuy ta không hiểu “trà xanh” là gì, nhưng cũng đoán được không phải là từ tốt.

Ta đến đỡ muội muội từ nhỏ đã ốm yếu: “Không sao chứ?”

“Muội không sao.”

Muội muội lắc đầu, thấp giọng nói với ta: “A tỷ, người này có vấn đề, ta đoán bài thơ “Tương Tiến Tửu’ cũng không phải do nàng ta sáng tác, tỷ phải cẩn thận.”

“Tương Tiến Tửu” đương nhiên không phải do Ninh Chi Chi sáng tác.

Mà là của Lý Bạch.

11.

Ninh Chi Chi khẽ cười khẩy: “Hoàng hậu nương nương, muội muội của người có ý đồ không đứng đắn với Phủ Dự, ta khuyên người nên cẩn thận, có ngày bị đào góc tường.”

Ta nhướng mày cười: “Ngươi chẳng phải cũng có ý đồ không đứng đắn với Phủ Dự sao?”

Ninh Chi Chi bị ta nói đến đỏ mặt, ngẩng cao đầu cười lạnh với ta: “Ta khác với các ngươi, ta không chia sẻ nam nhân của mình với bất kỳ người phụ nữ nào khác.”

“Ta, Ninh Chi Chi, muốn có một đời một kiếp với một người!”

“Ngươi muốn làm Hoàng hậu?”

Ta hỏi nàng ta.

Ninh Chi Chi nhún vai: “Ta chỉ nghĩ rằng ta xứng đáng ngồi ở vị trí đó hơn ngươi, vì ta có thể mang lại cho Phủ Dự những điều tốt đẹp hơn.”

Ta không biết nàng ta lấy tự tin từ đâu, đỡ muội muội quay lưng đi:

“Lời này ngươi có thể nói với Phủ Dự, bảo ngài ấy phế truất ta.”

12.

Sau hôm đó, ta và Ninh Chi Chi hoàn toàn trở thành kẻ thù.

Nàng ta không đối phó được ta, nhưng không biết từ đâu nghe được rằng muội muội ta vào cung để làm phi, nên liên tục gây rắc rối cho muội ấy.

Cho đến khi cung nữ báo rằng Ninh Chi Chi đã đẩy muội muội xuống hồ.

Ta vội vã chạy đến, kéo muội ấy lên khỏi hồ.

Muội ấy run rẩy nói vào tai ta: “A tỷ, đừng sợ, ta không sao. Phụ thân đã lên kế hoạch từ lâu rồi.”

Ta ôm chặt muội ấy không nói gì, triệu thái y.

13

Ngay khi ta vừa thay y phục xong, Phủ Dự đã khóc lóc ở cửa phòng:

“Hoàng hậu làm sao mà lại rơi xuống nước như thế, các ngươi là một đám vô dụng làm sao mà trông coi người ta!”

“Ta cho các ngươi ba giây, nếu Hoàng hậu không tỉnh lại ta sẽ đi theo nàng! Để các ngươi không có vua!”

“Một đám ăn uống béo tốt mà không có chút ích lợi gì! Ta sẽ ch//ém hết các ngươi!”

“Hu hu hu Hoàng hậu, đừng bỏ ta…”

Ta:……

Thái y có lẽ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị Hoàng đế lạnh lùng, ít nói lại có thể khóc đến thế, nên vội vàng run rẩy nói:

“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương thật sự không sao, vì người rơi xuống nước là muội muội của Hoàng hậu nương nương.”

Phủ Dự:……

Phủ Dự mặt không biến sắc nhưng trong lòng đầy tức giận: “Ngươi có tin là ta sẽ ch//ém hết các ngươi không!”

Ta bước tới nắm tóc ngài ấy: “Im đi, đừng ồn nữa.”

Phủ Dự ngẩn ra, sau đó lập tức nhào tới cọ cọ vào người ta: “Cẩm Nhi……”

Ta mềm lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

“Hu hu hu…”

“Hoàng thượng, có người nhìn kìa.”

“Hu hu hu…”

“Đừng khóc nữa, nếu còn khóc ta sẽ hôn người đấy.”

Phủ Dự: “Oa!!!”

Ta:……

May mà muội muội ta không sao, ta đưa nàng về phủ tướng quân dưỡng bệnh, sau đó đi tới ngục giam gặp Ninh Chi Chi.

Ngay khi nàng ta đẩy muội muội ta xuống hồ, phụ thân đã dâng sớ nhốt nàng ta vào ngục tối.

Hiện tại Ninh Chi Chi đã bị tra tấn đến không còn hình dạng, nhưng khi ta xuất hiện, nàng ta như con hổ đói vồ tới, ánh mắt đầy căm hận:

“Đồ tiện nhân! Muội muội của ngươi hãm hại ta! Ngươi đường đường là mẫu nghi thiên hạ lại để muội muội của ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, ngươi là đồ không biết xấu hổ!”

Ta cười nàng ta: “Nhưng ngươi lại không thắng nổi thủ đoạn hèn hạ nhất đó.”

Ninh Chi Chi tiếp tục mắng chửi ta.

Nhìn bộ mặt xấu xí của nàng ta, ta đột nhiên hỏi: “Lý Bạch có biết ngươi dùng thơ của ông ấy để lừa gạt không?”

Ninh Chi Chi mặt biến sắc: “Ngươi cũng là người xuyên không?”

Ta không phải.

Nhưng một người bằng hữu của ta thì đúng.

Nàng ấy không ngu ngốc như Ninh Chi Chi, đã đi du ngoạn khắp nơi từ lâu rồi. Nhưng ta không nói điều này với Ninh Chi Chi.

Đang lúc ta chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một chiếc khăn bịt miệng và mũi ta lại.

……

Chương trước Chương tiếp
Loading...