Tương Tư
Chương 3
14
Khi mở mắt ra lần nữa, một khuôn mặt đầy sẹo ghê rợn hiện ra trước mắt ta.
“Lâu rồi không gặp, Dung tiểu thư.”
Ta nhìn hắn, mỉm cười: “Thất vương gia.”
Phủ Lãng ngạc nhiên nhướng mày: “Không ngờ Dung tiểu thư đây còn nhớ đến ta.”
Ta chưa kịp nói gì, Phủ Lãng đã đầy căm phẫn b//óp cổ ta, gằn giọng nói: “Ngươi đương nhiên phải nhận ra ta! Vì ta biến thành thế này đều là do ngươi và Phủ Dự ban cho!”
“Ta đã lật đổ Thái tử, nhưng không ngờ lại thua một tên vô danh như hắn! Còn bị ép phải hủy dung mạo mới thoát khỏi các ngươi!”
“Không ngờ cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay ta!”
“Thật ra cũng phải cảm ơn con ngốc Ninh Chi Chi đó, nếu không có nàng ta thì ta cũng không dễ dàng bắt được ngươi như vậy!”
Cho đến khi ta không thể thở được nữa, Phủ Lãng mới cười buông tay: “Yên tâm, ta sẽ không giet ngươi dễ dàng như vậy đâu, ta biết ngươi là người Phủ Dự yêu nhất, ta còn trông chờ ngươi sống để giúp ta đoạt lại tất cả!”
Bên ngoài truyền đến tiếng binh lính hỗn loạn, nụ cười của Phủ Lãng càng thêm đ//iên cuồng: “Xem ra bắt ngươi đúng là lựa chọn đúng đắn, nhìn kìa! Phủ Dự nhanh chóng tìm tới vậy rồi.”
Không biết là do quá tự tin hay là thế nào, Phủ Lãng thậm chí không thèm buộc tay chân ta lại, cứ thế kéo ta ra ngoài.
15
Bên ngoài đã bị Phủ Dự mang người bao vây xung quanh.
Ngài ấy chỉ nhìn ta một cái, rồi nói với Phủ Lãng: “Thả nàng ra, ta thả ngươi đi.”
Phủ Lãng cười lạnh đầy ẩn ý: “Ninh Chi Chi đâu?”
“Chet rồi.”
Phủ Lãng cười lớn: “Ta đã đưa nàng ta vào cung, vốn định để nàng ta cùng ta hợp sức giet ngươi, không ngờ con ngốc đó lại nói với ta rằng nàng ta yêu ngươi, muốn phản bội ta, hiện tại nàng ta đưa Hoàng hậu của ngươi đến tay ta, cũng coi như đã làm được việc cuối cùng cho ta.”
Phủ Dự không kiên nhẫn, như không muốn nghe những lời vô ích này: “Phủ Lãng, ta nói lần cuối, thả Hoàng hậu của ta ra, ta sẽ không giet ngươi.”
“Nhưng ta muốn giet ngươi!”
Ánh mắt Phủ Lãng đầy thù hận: “Ngươi muốn cứu Hoàng hậu của ngươi phải không? Được thôi, tự hủy đôi tay của mình, ta sẽ thả nàng.”
Phủ Dự cau mày: “Ngươi có chắc là không muốn ta viết chiếu thoái vị trước rồi mới hủy tay không?”
Phủ Lãng có lẽ lần đầu tiên thấy có người muốn viết chiếu thoái vị, ngẩn ra một lúc, sau đó cười lớn:
“Không ngờ ngươi lại yêu nữ nhân này như vậy, nếu vậy, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!”
Ta nhìn Phủ Dự: “Đừng tha cho hắn.”
Phủ Dự lần đầu không nghe lời ta, bảo người mang giấy mực đến nhanh chóng viết chiếu thoái vị.
Phủ Lãng ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, vô thức bước lên một bước.
Ta rút trâm cài đ//âm mạnh vào cổ hắn, nhìn Phủ Dự ôm lấy ta, thở dài: “Hoàng thượng, không thể mềm lòng.”
Phủ Dự buồn bã nói: “Ta biết, nhưng ta không dám mạo hiểm.”
16
Ta nhìn ánh mắt không thể tin được của Phủ Lãng khi hắn ôm cổ, đá hắn ra xa và nhân tiện giải đáp thắc mắc của hắn——
“Nói Ninh Chi Chi ngu ngốc, ngươi cũng có hơn gì nàng ta?”
“Phụ thân ta là đại tướng quân trấn quốc, từ nhỏ ta đã lớn lên bên cạnh ông, ngươi thật sự nghĩ ta là một cô nương yếu đuối không thể tự bảo vệ mình?”
Ánh mắt Phủ Lãng lóe lên sự hối hận, nói cũng đứt quãng: “Ngươi… ngươi cố ý đến ngục thăm Ninh Chi Chi, rồi để ta bắt cóc…”
“Đúng vậy, ngay cả việc muội muội ta rơi xuống nước cũng là để dụ ngươi ra.”
Ngay từ ngày đầu tiên Ninh Chi Chi được đưa vào cung, ta và Phủ Dự đã biết thân phận của nàng ta.
Sau khi biết nàng ta không có bản lĩnh gì, ta và Phủ Dự đã lên kế hoạch dùng nàng ta để dụ Phủ Lãng, nhưng cha ta biết được nên chê chúng ta chậm chạp, bèn trực tiếp để muội muội vào cung giúp ta.
Khi Ninh Chi Chi đẩy muội muội ta xuống nước, với tội danh mưu hại muội muội của Hoàng hậu, nàng ta bị đẩy vào ngục tối.
Một người không có tài năng lại sợ chet như Ninh Chi Chi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ liên lạc với gián điệp của Phủ Lãng trong cung để cứu nàng ta.
Nhưng Phủ Lãng là loại người gì?
Một nữ nhân không còn giá trị lợi dụng, hắn đương nhiên sẽ không mạo hiểm để cứu.
Nhưng Ninh Chi Chi hận ta và muội muội, chắc chắn sẽ muốn báo thù chúng ta, vì vậy ta đã đưa muội muội về phủ tướng quân, Ninh Chi Chi chỉ có thể dùng ta làm con tin.
Sau khi biết nàng ta liên lạc với gián điệp, ta ngay lập tức đi thăm nàng ta trong ngục, sau đó bị đánh ngất và bắt cóc đến đây.
Ta giẫm chân lên cổ Phủ Lãng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có biết tại sao các đại thần không ủng hộ ngươi làm vua không? Vì với trí tuệ của ngươi mà cũng mơ tưởng đến chuyện làm Hoàng đế sao?”
Phủ Lãng tức giận đến hộc m//áu.
Phủ Dự lặng lẽ nhắc nhở ta: “Hoàng hậu, giày của nàng dính m//áu rồi.”
“Vậy lát nữa người cõng ta về.”
Mắt Phủ Dự sáng lên: “Vậy nàng giẫm thêm vài cái nữa đi.”
[Tốt quá! Cõng Hoàng hậu về cung!]
[Hu hu hu, hôm nay ta bị kinh hãi, nghỉ bảy ngày không quá đáng chứ?]
[Ta muốn dành bảy ngày này để ở gần Hoàng hậu!!!]
Ta:……
17
Phủ Lãng chet ở nơi hoang dã, ta và Phủ Dự đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Trên đường về, Phủ Dự cõng ta, từng bước đi rất vững.
Bóng hai chúng ta quấn quýt, hòa quyện trên mặt đất.
“Hoàng hậu.”
“Ừm?”
“Ta muốn cùng nàng bên nhau trọn đời.”
“Thần thiếp cũng vậy.”
……