UYÊN HẬU TRUYỆN - Chương 4: Càng ầm ĩ càng tốt.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:57:24
7
Không lời hôm qua khiến Liễu Vân Phi hiểu thành cái gì, mà ngày hôm , nàng ngang nhiên kéo Thẩm Úc thẳng viện của .
Khi đang trong phòng sách, liền thấy giọng Thẩm Úc vang lên lớn nhỏ:
"Vân Phi, nàng chắc là ở đây ? … Kỳ Uyên…"
Chẳng bao lâu, giọng điệu nũng của Liễu Vân Phi cũng vang lên:
"Sao ? Úc ca ca dám ? Yên tâm ~ nàng thấy ."
"Cho dù thì ? Giờ nàng còn trò trống gì nữa ."
"Hơn nữa… Úc ca ca cảm thấy… chuyện thật kích thích ? Trong viện của vị hôn thê của mà vụng trộm với , thú vị … Ưm… nhẹ thôi, đau đó…"
Không bao lâu, tiếng thở dốc và rên rỉ mập mờ bắt đầu vang lên từng đợt từng đợt.
Càng lúc càng lớn.
Như thể sợ thấy .
Ta chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cảnh tượng đời khi tận mắt bắt gặp bốn bọn họ hoan lạc trong bồn tắm chợt ùa về.
Đầy tởm lợm, ghê tởm đến tận xương tủy.
Chỉ tiếc, những lời mà kể , sợ rằng ai tin nổi.
Bởi lẽ đời , dù là kỹ nữ chốn thanh lâu, cũng khó ai dâm loạn đến độ như nàng .
Huống hồ, phần lớn những nữ tử nơi thanh lâu, đều là ép buộc mà sa .
Ta thu ánh mắt, khép sách , đặt sang một bên.
May mà… sớm chuẩn .
Nếu bọn họ ưa thích chuyện hoan lạc đến —
Vậy thì, để càng nhiều hơn cùng chứng kiến mới .
Càng ầm ĩ càng .
Cho bốn bọn họ muôn đời ngóc đầu nổi.
8
Chưa tới kỳ hạn năm ngày mà Lâm Tuần định , trong cung liền truyền chỉ—
Huệ Ninh công chúa triệu nhập cung.
Lệnh từ trong cung ban , Lâm Tuần nào dám ngăn?
Chỉ thể trơ mắt bước khỏi tiểu viện.
Liễu Vân Phi bên cạnh Lâm Tuần và Kỳ Hạc, nghiến răng , đầy căm tức.
Ta mỉm , sai Liên Kiều mang hành lý chuẩn sẵn lên xe ngựa.
Dường như Lâm Tuần chợt nghĩ đến điều gì, liền gọi :
"Kỳ Uyên, ngươi nhập cung, cũng tối nay về . Nhân dịp , chi bằng giao luôn chìa khóa và sổ sách trong phủ cho Vân Phi giữ."
Kỳ Hạc cũng vội vã phụ họa:
" ! Giao ! Ngươi ở trong phủ, nhỡ chuyện gì, ai xử lý? Mau giao quyền quản gia cho Vân Phi!"
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/uyen-hau-truyen/chuong-4-cang-am-i-cang-tot.html.]
Liễu Vân Phi mặt mày rạng rỡ, chờ mong về phía .
Ta mỉm , thẳng ba mắt:
"Ta chẳng qua là cung gặp bạn cũ, chứ đoạn tuyệt nhân thế ."
"Nếu ngoại tổ phụ lúc sinh thời giao Kỳ phủ cho quản lý, thì việc… tất nhiên đợi trở về hãy ."
"Hay là, biểu nôn nóng chủ mẫu Kỳ phủ đến mức chờ nổi ?"
"Chi bằng… lát nữa cung, với công chúa một tiếng, nhờ công chúa tấu với Hoàng Thượng, gả ngươi cho trưởng , thế nào?"
Liễu Vân Phi rõ ràng ngờ đánh đòn phủ đầu như , vội vàng lắc đầu:
"Không! Ta…"
Kỳ Hạc bên, sắc mặt cũng biến đổi, mày nhăn tít .
Xem , trò tứ nhân đồng sàng của bọn họ, vẫn bàn xong ai là chính – ai là phụ.
Lâm Tuần sắc mặt âm trầm, quát khẽ:
"Kỳ Uyên, ngươi quên gì ?! Ta là phụ ngươi!"
Ta chậm rãi nâng mắt, lạnh lùng đáp:
"Rồi ?"
"Phụ thì ? Ngài cũng chỉ là con rể nhập trạch của Kỳ gia."
"Liễu Vân Phi là con gái khuất của ngài, chẳng nửa phần quan hệ gì với Kỳ phủ."
"Nói trắng , cả hai , đều chỉ là ngoài của Kỳ phủ ."
Ta dừng , khóe mắt liếc sang xung quanh.
Ngoài phố ít vây xem náo nhiệt.
Ta cố ý nâng cao giọng :
"Phụ để Liễu Vân Phi— một ngoài chưởng quản Kỳ phủ to lớn, luôn một danh phận chứ nhỉ?"
"Không lẽ… gả cho trưởng vợ, thì là của phụ ?"
Một lời rơi xuống—
Dân chúng xung quanh xôn xao như vỡ chợ.
Lâm Tuần mặt đỏ bừng, giận đến run rẩy.
Ông xông tới giáo huấn , nhưng thị vệ trong cung tiến đến chắn ngay mặt, đẩy ông ngã lăn đất.
Một màn… vô cùng chật vật.
Ta khẽ thành tiếng, cố vẻ áy náy về phía bọn họ.
"Xin , phụ , trưởng. Ta vội cung, vệ binh là công chúa sai đến, sợ gặp bất trắc đường, nên đặc biệt phái hộ tống."
"Trong thời gian , … thể tổn thương dù chỉ một chút."
"Phụ cũng thật là, nơi đó hổ dữ, còn cố tình xông chịu một đòn. Quả là đáng tiếc."
"Kỳ Hạc, còn ngây đó gì? Còn mau đỡ phụ ngươi dậy?"
"Đã ăn chơi lêu lổng quen , đến cả đạo lý kính lão yêu ấu cũng chẳng hiểu ?"
Ta lạnh lùng liếc Kỳ Hạc, tiếp tục :
"À đúng , lời đề nghị của … mấy nhớ bàn bạc kỹ càng nhé."
"Liễu biểu , nên sắp xếp cho rõ ràng mới ."