Vả Mặt Tiểu Thư Thế Gia
Chương 4
10.
Sau khi hai người họ quay lại, không có chuyện gì xảy ra nữa.
Chỉ là mối quan hệ giữa chúng không còn tốt đẹp như trước nữa, luôn có mâu thuẫn.
Về sau càng ngày càng ồn ào, Thẩm Hành suốt ngày uống rượu bên ngoài, có khi cả đêm không về.
Lý Như Ý đến tố khổ với mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng lười để ý, để tự chúng nó giải quyết vấn đề.
Nhưng không ai nghĩ tới Thẩm Hành sẽ gây phiền toái lớn.
Vào một hôm Thẩm Hành ở ngoài cả đêm, sáng hôm sau nó hoảng loạn chạy về phủ, đóng kín cửa viện.
Cho đến khi người của phủ Tể tướng đến đập cửa, mọi người mới biết có chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra Thẩm Hành say rượu lại đi trêu đùa tiểu thiếp của Tể tướng, người thiếp đó vì quá tủi nhục và phẫn nộ đã tr//eo cổ t//ự v//ẫn.
Tể tướng rất tức giận, muốn bắt hắn đi báo quan.
Thẩm Hành quá sợ hãi, còn Lý Như Ý không nghĩ ra được cách gì, chỉ còn cách duy nhất đến khóc trước mặt phụ mẫu: “Phụ thân, mẫu thân xin hãy cứu chàng. Không thì chàng sẽ chet mất.”
Phụ thân hừ lạnh: “Ta làm gì còn cách nào? Nghịch tử này còn mơ tưởng đến thê thiếp của Tể tướng. Thật sự là chê mạng quá lớn rồi. Người của Phủ Tể tướng đang đợi bên ngoài để bắt nó. Ta còn có thể làm gì, đưa hắn đi trốn sao?”
Thẩm Hành nghe được lời này, tè ra quần, ngất đi. Mặc dù phụ thân biết như vậy, nhưng vẫn xin ta giúp hắn cầu tình với Thánh thượng.
Ta không còn chút tình cảm nào với người đệ đệ này nữa nhưng ta cũng không nỡ thấy phụ mẫu thương tâm, đành gật đầu đồng ý sẽ cầu tình trước mặt Hoàng thượng cho Thẩm Hành.
Ta đến thư phòng, đang định viết một bức thư gửi vào trong cung. Thì thấy Lý Như Ý nhìn ta, sắc mặt không còn xám xịt như trước, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Nàng ta nhìn ta, thốt ra một lời khen chưa từng có: “Đại tỷ, hôm nay muội mới mới phát hiện nha sắc của tỷ thật là chim sa cá lặn. E rằng không có nam nhân nào trên đời có thể từ chối tỷ.”
Ta bối rối: “Có gì muốn nói thì cứ nói đi. Không cần phải khen ta đâu.”
Nghe vậy, Lý Như Ý và Thẩm Hành nhìn nhau, nói với ta như đang hiến bảo: “Tỷ tỷ chẳng phải chưa tìm được một gia đình tốt sao? Ở đây ta có một mối hôn thực sự rất tốt, đối phương là quan nhất phẩm, lại là Trạng nguyên lang, là ước mơ của không biết bao nhiêu nữ tử.”
Nhìn vẻ mặt tham lam của Lý Như Ý, ta chợt hiểu ra điều gì đó, hỏi nàng ta: “Ngươi đang nói đến ai vậy? Không thể nào là Lưu tể tướng đúng không?”
“Đúng là Lưu tể tướng. Tỷ tỷ thật thông minh. Dù Lưu tể tướng đã ngoài sáu mươi nhưng ông ấy vẫn khỏe mạnh và cường tráng. Tỷ tỷ mỹ mạo, khi ta cho ông ấy xem bức hoạ của tỷ. Ông ấy rất hài lòng, muốn nạp tỷ làm thiếp. Khi ấy nếu tỷ có thể sinh nhi tử, nửa đời sau của tỷ chắc chắn sẽ an hưởng phú quý.”
Tay cầm bút của ta run lên, đầu bút nhỏ mực lan ra trên mặt giấy, vết mực nhòe đi.
Ta ngắt lời nàng ta và bắt đầu hỏi: “Chỉ e vinh hoa phú quý là giả, cứu mạng Thẩm Hành mới là thật.”
Ta tức giận đến mức xé nát lá thư đang định viết. Nếu ta còn tiếp tục vì một kẻ cầm thú như đệ mà cầu tình chẳng phải là chẳng ra gì sao?
Vẻ mặt Lý Như Ý không hề thay đổi, Thẩm Hành cũng tự tin nói: “Đúng vậy , Như Ý nghĩ ra chủ ý này là hay lắm, một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể giúp ta thoát khỏi nguy hiểm, mà còn có thể giúp tỷ cũng được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?”
Ta kìm nén cơn tức giận nói: “Đó thực sự là một ý kiến hay, nhưng chuyện tốt như vậy ta làm sao nỡ chiếm đoạt ? Không phải em dâu cũng có một muội muội còn chưa gả chồng sao? Không bằng để nàng ấy thay ta hưởng cái phúc này đi.”
Muội muội của Lý Như Ý mới mọc tóc, còn chưa đến tuổi bàn chuyện hôn sự.
Lý Như Ý nghe ta nói, lập tức từ chối thẳng thừng: “Sao có thể được! Hoàn Nhi là thân muội của ta, sao có thể gả cho một lão già thối nát sắp chet được? Hơn nữa, dù sao cũng là làm thiếp, làm thế khác nào bảo muội ấy nhảy vào hố lửa?”
“Đã biết hắn là lão già sắp chet, còn muốn ta gả cho hắn?” Ta cười khẩy.
Lý Như Ý tự tin nói: “Bởi vì tỷ là thứ xuất, may mắn được làm thiếp cho một đại quan đã là trèo cao. Nếu đổi lại là gả cho nhà khác, chỉ có thể gả cho nhà bần hàn, bị vây trong cảnh nghèo túng cả đời. Tỷ tỷ, tỷ phải cân nhắc thật kỹ đó nha.”
Thẩm Hành thấy ta không nói gì, liền vội vàng ép ta: “Ta gọi ngươi là tỷ tỷ bao năm qua thật là vô ích, ngươi thậm chí thấy chet không cứu? Hơn nữa, nếu ngươi cưới Lưu tể tướng, không những ngươi có thể đảm bảo một đời vinh hoa phú quý, mà còn có thể giúp ích cho đường quan lộ của ta, vậy còn không muốn?”
Nói chuyện với những kẻ không biết xấu hổ như này, thật là buồn cười.
11.
Ta kìm nén cơn tức giận tột độ, cho gia nhân mời phụ thân đến viện.
Nếu đã vậy thì ta đành phải kể cho phụ thân nghe mọi chuyện, dứt khoát xử lý Thẩm Hành và Lý Như Ý một lần.
Phụ thân ta im lặng một lúc lâu sau khi nghe điều này, rồi đến trước bàn của ta, cầm bút lên viết một hồi.
Không lâu sau phụ thân vứt vào mặt Lý Như Ý tờ giấy ông viết, dứt khoát nói với nàng ta: “Trước đây, ta chỉ cảm thấy rằng mặc dù tính khí ngươi nóng nảy nhưng chung quy vẫn còn trẻ tuổi khó tránh khỏi sơ suất, chỉ cần mẫu thân cùng tỷ tỷ ngươi hết lòng chỉ bảo, ngươi luôn có thể trở lại chính đạo.”
“Nhưng bây giờ ta đã thấy rõ bản chất của ngươi vốn dĩ xấu xa, ích kỷ, vậy thì Thẩm gia chúng ta không thể nào có đứa con dâu như ngươi. Đây là thư hoà ly, bây giờ ngươi và Thẩm gia không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Lý Như Ý nhặt tờ giấy dưới đất lên, nhìn kỹ thì phát hiện ra đó thực sự là một bức thư hoà ly, nước mắt rơi như mưa: “Con dâu không biết mình đã làm sai chuyện gì? Phu quân không phải là con của người sao? Tỷ tỷ chỉ là thứ xuất còn là một cô nương đã lỡ thì, nếu có thể gả vào phủ Tể tướng làm thiếp, chẳng phải là leo lên được cành cao, làm phượng hoàng hay sao?”
Thẩm Hành còn trách phụ thân và ta: “Thứ xuất nhà nào mà không phải là làm đá lót đường cho đích tử. Con để thứ tỷ mình làm thiếp của Tể tướng thì có gì sai?”
Phụ thân nghe vậy trầm mặc, nhưng cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Lót đường? Lệ Nhi là Hoàng hậu do bệ hạ thân phong, ngươi có bao nhiêu cái mạng dám ép nàng làm thiếp?”
Lý Như Ý nghe xong lời này sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cùng đệ đệ nhìn nhau: “Hoàng hậu? Phụ thân, người đ//iên rồi sao? Nếu nàng ta có thể làm Hoàng hậu, vậy ta chính là công chúa!”
Thẩm Hành cũng không tin, ngược lại còn châm chọc ta: “Thứ xuất như ngươi còn mộng tưởng làm Hoàng hậu? Phụ thân, chớ đùa, con cũng không phải trẻ lên ba.”
“Người có nói dối như vậy cũng vô ích, con đã đồng ý với Lưu Tể tướng, ngày mai có thể đến đón thứ tỷ, cho dù phụ thân không đồng ý cũng chẳng cản được ông ta.”
Phụ thân nghe xong liền tức giận nhặt thanh mực ném vào Thẩm Hành: “Đồ khốn nạn ! Trong đời ta tuy không phải là quan lớn, cũng chưa thể đỉnh thiên lập địa, nhưng tâm địa cũng coi là chính trực, thiện lương. Còn ngươi thì sao? Mẫu thân ngươi cũng coi như là một người hiểu lý lẽ. Tại sao bọn ta lại sinh ra một đứa mặt người dạ thú như ngươi chứ? Từ nay ngươi không con là đích tử của Thẩm gia ta nữa, dù ngươi chet ở bên ngoài, cũng không liên quan gì đến Thẩm gia.”
Thẩm Hành bị ném trúng, chảy m//áu đầu, đột nhiên tức giận nói: “Muốn nói gì thì nói, bây giờ có tức giận với ta cũng không sao. Dù sao, thỏa thuận đã xong. Chờ tỷ tỷ lên kiệu về tướng phủ, tương lai con sẽ thăng quan tiến chức, chỉ sợ phụ thân hối hận cũng không kịp.”
Đang định nói gì đó thì hắn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Một lúc sau, gia nhân vội vàng tới báo: “Không tốt rồi lão gia, Lưu Tể tướng sai người đến cướp dâu.”
Người của Lưu Tể tướng đã bao vây Thẩm phủ, thậm chí còn đứng ở ngoài cửa la hét chửi bới, ép phụ thân giao ta ra.
Nhưng phụ thân và ta không hề hoảng sợ chút nào, bởi vì ngày hôm đó trước khi Hoàng thượng rời đi, chàng đã đích thân nói với ta rằng chàng sẽ cho người mang chiếu chỉ phong hậu đến phủ vào hôm nay.
Thẩm Hành nghe xong đắc ý nói: “Cho dù phụ thân có thể từ chối con, nhưng người làm sao có thể chống đối lại Tể tướng? Người nhất định đã nghe qua thủ đoạn của ông ta rồi!”
Nhưng hắn chưa kịp đắc ý được bao lâu thì tiếng ồn ào bên ngoài đã dừng lại ngay sau đó, xung quanh im lặng.
Phụ thân và ta nhìn nhau là hiểu, đại thái giám đọc chiếu chỉ có lẽ đã tới.
Phu thê Thẩm Hành hoảng sợ khi nghe tin bên ngoài không có động tĩnh gì, bọn họ vọt ra ngoài để nghe ngóng, nhưng ngay sau đó, một giọng nói sắc bén vang lên: “Thánh chỉ đến.”
Lý Như Ý và Thẩm Hành nhìn nhau, ánh mắt bối rối chưa từng thấy. Phụ thân và ta mặc kệ bọn họ, đích thân thái giám bên cạnh Hoàng thượng mang chiếu chỉ trong cung đến, chúng ta lập tức đứng dậy và quỳ xuống lĩnh chỉ.
Thấy tình huống này Thẩm Hành kịp phản ứng, kéo vạt áo Lý Như Ý ý bảo nàng ta cùng quỳ xuống tiếp chỉ.
Khi nghe thám giám tổng quản đọc đến câu:“Sách phong làm hậu, mẫu nghi thiên hạ.”
Trên mặt Thẩm Hành đã lấm tấm những giọt mồ hôi lớn. Lý Như Ý Mặt sắc mặt tái mét.
Ta lĩnh chỉ, viên thái giám chỉ tay phía sau có mấy hộ vệ cùng thị nữ giải thích với ta: “Hoàng hậu, Hoàng thượng đã đích thân tuyển chọn những người này để hầu hạ. Bọn họ đều là những người thông minh, có năng lực, đủ để người xử lý sự vụ trong phủ.”
Hoàng đế cũng thật tận tâm.
Có lẽ chàng đã biết những việc mà Thẩm Hành đã làm, bây giờ muốn chống lưng cho ta.
Ta cúi đầu tạ ơn một lần nữa.