Vả Mặt Tiểu Thư Thế Gia
Chương 5
12.
Sau khi thái giám đi rồi, ta nhìn hai người đang quỳ dưới đất.
Bọn họ không dám ngẩng đầu đối mặt với ta, toàn thân lại run rẩy không thể kiểm soát.
Ta cười lạnh nhìn hai người: “Đệ đệ tốt, em dâu tốt của ta, bây giờ thánh chỉ đã đến, các ngươi còn nghĩ ta và phụ thân đang lừa gạt các ngươi sao?”
Nghe thấy thế, chúng ngầng đầu lên nhìn ta, rồi bật khóc, liên tục dập đầu với ta: “Tỷ tỷ, không … Hoàng hậu nương nương, bọn ta thực sự hồ đồ rồi. Xin Hoàng hậu tha tội.”
Ta nhắc lại lời của bọn chúng: “Các ngươi còn muốn ta làm thiếp cho lão già sáu mươi tuổi đó để lót đường cho các ngươi không?”
Thẩm Hành bật khóc: “Đại tỷ, đều là đệ không tốt, đệ mê muội, nghe lời xúi giục của con tiện nhân kia mà bất kính với tỷ. Tất cả là tại ngươi, tiện nhân.”
Hắn vừa nói vừa tát Lý Như Ý mấy cái.
Mặt Lý Như Ý hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ngươi lại trách ta. Không phải khi ta nghĩ ra chủ ý này, ngươi còn đắc ý lắm sao, hiện tại lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta, ngươi có còn là người không?”
Mắt Thẩm Hành đỏ hoe, chỉ có sự hận thù đối với Lý Như Ý, hắn tàn nhẫn b//óp cổ Lý Như Ý, bên kia Lý Như Ý cũng không yếu thế chút nào, liên tiếp t//át vào mặt hắn.
Hai người bọn họ ngay lập tức xảy ra xô xát. Nhưng sự thảm bại của họ không thể khơi dậy một chút thương hại nào trong lòng ta.
Vừa rồi bọn họ còn ép ta làm thiếp, điều đó cứ ám ảnh trong lòng ta.
Vừa rồi còn cứng rắn như vậy, độc ác như vậy, làm sao có thể nói đổi là đổi được ngay?
Lương tâm đột nhiên trỗi dậy? Chẳng qua, hiện giờ, có lẽ họ không còn cách nào khác nên phải tỏ ra yếu đuối, cầu xin sự thương xót của ta.
Chắc chắn không phải là đột nhiên có lương tâm rồi, nếu ta vẫn chỉ là một thứ xuất, e rằng đã bị trói đưa đến phủ Tể tướng, mặc người chà đạp.
Ta nhìn hai kẻ đ//ộc á//c này, lạnh lùng nói: “Ta đã thấy rõ bộ mặt của hai ngươi, vừa rồi phụ thân cũng nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi. Từ nay về sau, ta cũng sẽ không bao giờ coi ngươi là đệ đệ nữa, ngươi cũng không phải đích tử của Thẩm gia. Nể tình tỷ đệ, ta sẽ tha chet cho ngươi, nhưng ta sẽ phạt ngươi làm ăn xin suốt đời.”
Thẩm Hành nghe xong như bị sét đánh, bò đến chân phụ thân mà khóc: “Phụ thân, con trai đã hồ đồ, phạm tội tày trời. Xin người hãy thương xót con, cầu tình tỷ tỷ giúp con, con là ruột thịt của hai người mà.”
Phụ thân đá hân ra: “Ngươi? Tại sao khi ngươi ép tỷ tỷ ngươi làm thiếp sao ngươi không coi nàng là tỷ tỷ? Bây giờ ta đã đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, dù sống hay chet, cũng không liên quan nữa.”
Thẩm Hành lại bò đến chỗ ta cầu xin tha thứ, nhưng ta quay đi không chịu muốn nhìn hắn nữa.
Ta dồn sự chú ý vào Lý Như Ý: “ Ngày thường ngươi ỷ vào mẫu thân Quận chúa của ngươi để gây náo loạn. Tấn An đ//ộc á//c, khinh miệt thứ xuất. Nếu đã như vậy, ta sẽ đưa ngươi vào Tẩy Y cục, để ngươi có thể giúp cả kinh thành này giặt y phục, cũng giặt sạch sẽ sự bẩn thỉu trong tim ngươi.”
Sau khi nói xong, ta cũng mệt mỏi, không muốn nghe hai người bọn chúng cầu xin.
Ta nhìn về phía sau, vẫy vẫy tay với hộ vệ, hộ vệ lập tức bước tới bịt miệng lại, kéo chúng đi.
Tương lai chờ đợi chúng là sự sỉ nhục và tra tấn vô tận.
Sau này ta cũng có lần gặp lại bọn chúng, nhưng là sau đại hôn của ta và Hoàng đế.
Hôm đó là Tết Nguyên Tiêu, Hoàng thượng vui vẻ vì vừa xử lý xong Lưu Tể tướng, bèn bí mật đưa ta xuất cung đi du ngoạn.
Chàng và ta đứng trên một tòa lầu cao, ngắm pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, thì bị một âm thanh huyên náo làm phiền.
Từ xa ta đã thấy vài người đàn ông lực lưỡng vây quanh đ//ấm và đá một nam nhân gầy gò, nhìn qua gương mặt, ta nhận ra đó là Thẩm Hành, cả người hắn là y phục rất rưới, trông rất thảm hại.
Lúc này, những người hầu cận xung quanh Hoàng đế đã đến báo: “Tâu bệ hạ, dưới lầu có một tên trộm tiền, bị bắt lại, rồi bị đánh.”
Hoàng thượng bình tĩnh gật đầu, không nói gì thêm. Ta nhìn Thẩm Hành bị đ//ánh, rồi bị ném vào bụi cây, không rõ sống chet.
Một lúc sau, Lý Như Ý cũng tới. Hiện tại nàng ta không còn là người cao cao tại thượng như trước, người mẫu thân Quận chúa nàng ta luôn tự hào cũng đã bị kết tội, lạm sát người vô tội, sau đó Lý phủ bị soát nhà, toàn gia bị tống vào ngục, còn nàng ta bây giờ không nơi nương tựa, ngày ngày giặt quần áo từ sáng đến tối muộn, trông nàng ta bây giờ như già hơn chục tuổi.
Nhìn Thẩm Hành thảm hại như vậy, nhưng nàng ta có vẻ không xót xa chút nào, còn đá hắn một cách ghê tởm: “Muốn chet thì chet nhanh đi, đừng trì hoàn, tiếp tục giày vò ta.”
Sau đó, ả vô tình ngước lên và nhìn thấy ta trên lầu, lập tức quỳ xuống và lạy.
Giữa ta bây giờ không hề có sự oán giận hay thương hại.
Ta chuyển tầm mắt đi nơi khác, thấy pháo hoa đã hết, Hoàng thượng khoác thêm áo choàng cho ta, ân cần hỏi ta có lạnh không.
Ta gật đầu, thực sự có chút lạnh, hồi cung thôi.
[HẾT]