Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

VÂN CHÂU LÀ TRÂN CHÂU - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:22:07

5

 

Kể từ ngày đó. Tịch Liệt còn đến tìm nữa.

 

Chuyện hòa ly cũng xem như lời trong lúc nóng giận của . Hắn sai hạ nhân truyền lời, bảo cứ bình tĩnh, khi nào nghĩ thông suốt thì hãy chuyện với .

 

Hắn vẫn luôn như . Cho rằng chỉ là phụ nữ nhỏ nhoi, chút tính khí nữ nhi, nên hoặc là phớt lờ, hoặc là dỗ dành giường. 

 

Chờ xin . Chờ cầu xin.

 

Ta luôn như mong đợi. Trước đó từng yêu đương, cũng mẫu dạy dỗ.

 

nghĩ, vợ chồng với , chẳng cần phân rõ ai đúng ai sai. Ta nhún nhường một chút, nếu thể vui, giúp gia đình hòa thuận, .

 

Cứ thế, nghĩ ngoan ngoãn, dễ bảo, gì thì . sớm chuẩn rời .

 

Một ngày nắng , cho cá ăn cuối cùng. Ta nhổ những gốc lan quý hiếm mang từ núi về tiện tay nhét bọc hành lý.

 

Cái gì mà trân quý chứ, rõ ràng dễ sống. 

Trong viện nhỏ núi của vẫn còn cả đống. 

 

Đang thu dọn đồ đạc, bỗng hớt hải chạy đến, là Tần Lương.

 

Ta với . Vậy mà mở miệng, lệnh:

 

"Trịnh thị, mau theo ! Tịch Liệt đang đợi ngươi."

 

Thấy bất động, giọng trở nên gay gắt: "Ngươi ?! Chuyện chậm trễ, Tịch Liệt mà gặp chuyện, lúc đó ngươi cũng kịp ."

 

Câu chẳng đầu chẳng đuôi. Ta hiểu gì, đương nhiên sẽ .

 

Tần Lương đành vội vàng giải thích: "Có phát hiện Tống Trân, còn tìm thấy áo choàng của Tịch Liệt ở chỗ nàng ."

 

"Tống Trân là kẻ mang tội, nếu chuyện khui , thì đó là khi quân phạm thượng."

 

Ta nhướng mày: "Vậy thì liên quan gì đến ?"

 

Tần Lương nghẹn lời.

 

Hắn ngờ rằng tin Tịch Liệt gặp nạn mà chẳng hề sốt sắng.

 

Tránh ánh mắt , tiếp tục : "Nàng dù cũng vài phần giống Tống Trân, chỉ cần giả nàng , nhận tội trộm áo choàng của Tịch Liệt, sẽ vô sự."

 

"Đợi qua cơn sóng gió, cách cứu ngươi …"

 

Hắn còn hết, một cước đá văng ngoài.

 

Tội trộm cắp, Tống Trân thể gánh, mà bắt chịu . Kẻ bày chủ ý , chẳng cần cũng là ai.

 

Ta đóng sầm cửa , Tần Lương chịu từ bỏ, vẫn đập cửa thùm thụp.

 

"Đồ nữ nhân nông cạn, Tống Trân phận đặc biệt. "Nàng cao quý vô cùng, hạng tiện phụ quê mùa như ngươi thể so sánh."

 

"Ngươi , vì lòng ghen tuông của hỏng đại sự cỡ nào ?!"

 

Ở kinh thành , kẻ thể xứng với bốn chữ "cao quý vô cùng"… phận như thế, quá rõ ràng.

 

Tần Lương vì thuyết phục , tiếc để lộ bí mật. sớm tỏ tường.

 

Ta nhàn nhạt đáp: "Năm đó, Tống Trân dùng nha thế để trốn chạy, sớm muộn gì cũng tìm thôi."

 

Tần Lương giận dữ gầm lên: "Một hàng giả như ngươi mà dám ăn như ."

 

Hàng giả? Ta khẽ .

 

Tịch Liệt và Tần Lương lúc nào cũng đến hai chữ đó.

 

Bọn họ sai.

 

Nơi đây, thực sự một hàng giả.

---

6

 

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Ta lười tranh cãi với Tần Lương, nhưng ngờ dẫn xông thẳng .

 

Mấy nha thể đấu đám gia đinh cao to lực lưỡng? Chẳng mấy chốc, khống chế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-chau-la-tran-chau-xodl/chuong-4.html.]

"Rượu mời uống, uống rượu phạt. Trịnh thị, ngươi quyền lựa chọn."

 

Cũng . Dù cũng định đến gặp Tịch Liệt để bàn chuyện hòa ly.

 

Tần Lương thúc ngựa phi nhanh, trói đến tiểu viện trong Kim Tước Hạng. Ta cũng gặp lâu thấy.

 

Hắn vẫn như xưa, cao lớn và đáng tin cậy. Còn Tống Trân thì sắc mặt trắng bệch, trốn lưng .

 

Tần Lương sốt sắng : "Cấm vệ quân sắp đến , mau, để Trịnh thị và Tống Trân đổi y phục."

 

"Chỉ là dung mạo của Trịnh thị kém xa Tống Trân chỉ một chút... Thôi, dù Tống Trân cũng rời kinh ba năm, rám nắng cũng gì lạ."

 

Hắn đẩy mạnh về phía .

 

Ta lảo đảo, suýt nữa quỳ xuống mặt Tịch Liệt và Tống Trân.

 

Ngước mắt Tịch Liệt, hỏi: "Ngươi chắc chắn ?"

 

Có lẽ ánh mắt quá sắc bén, khiến Tịch Liệt thoáng run lên. Viện nhỏ bỗng chốc chìm tĩnh lặng.

 

Hắn mấp máy môi, nhưng thốt nên lời.

 

Tần Lương cũng ngờ thời khắc quan trọng, Tịch Liệt do dự.

 

Lúc , Tống Trân khẽ siết lấy tay áo , cắn chặt môi.

 

"Hay là thôi , vốn là kẻ đáng chec, ba năm qua thời gian trộm ."

 

"Chỉ là khổ Tịch ca ca..."

 

Nàng dịu dàng mỉm .

 

Tịch Liệt xúc động, nắm lấy tay nàng. Cuối cùng, , :

 

"Vân Châu, nàng đừng lo lắng, thứ sắp xếp xong ."

 

"Ta sẽ nhanh chóng đến đón nàng."

 

Ta bật thành tiếng. Tống Trân phạm trọng tội. Làm thể đến đón nữa?

 

Ta trong lòng , bằng Tống Trân. ngờ, thể vì nàng mà đưa chỗ chec.

 

Ta và Tống Trân đưa phòng.

 

Sợ chịu y phục, Tịch Liệt còn bên ngoài cảnh cáo:

 

"Vân Châu, nàng ngoan ngoãn , đừng để động tay."

 

Rất nhanh, cả hai đổi xong.

 

Ngay lúc chuẩn bước . Tống Trân đột nhiên lên tiếng.

 

Nàng vẫn giữ dáng vẻ tiên tử thanh tao như khi, chậm rãi : "Trịnh thị, ngươi cũng đừng oán , đây là quyết định của Tịch Liệt."

 

"Nếu mấy phần giống , Tịch Liệt thể để mắt đến ngươi? Ngươi cũng chẳng thể phu nhân tướng quân. Bây giờ, chẳng qua chỉ là đánh trở về nguyên hình mà thôi."

 

Dứt lời, nàng đẩy cửa bước ngoài.

 

Bên ngoài, tiếng bước chân đều tăm tắp vang lên.

 

"Cấm vệ quân đến bắt trọng phạm triều đình Tống Trân."

 

"Nhanh chóng bó tay chịu trói."

 

Cửa lớn phá tung.

 

Ai đó nắm chặt cổ tay .

 

Giọng của Tịch Liệt vang bên tai:

 

"Vân Châu, chờ ."

 

Ta để ý đến .

 

Đã quyết định , thì hà tất giả vờ?

 

Huống hồ. Ta... sẽ   chờ ngươi nữa.

Loading...