Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

VÂN CHÂU LÀ TRÂN CHÂU - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:22:14

14

Tịch Liệt rời mà ở Thanh Thành. Mỗi ngoài, luôn thể thấy từ xa.

Trần Phương cài trâm cho , tiễn cửa, Tịch Liệt chỉ đó, lặng lẽ dõi theo.

Ta phớt lờ , bước ngang qua.

Tịch Liệt nắm lấy tay áo , liếc một cái.

Hắn dường như lập tức vui mừng: “Vân Châu, nghĩ thông suốt . Ngày , quả thực sai nhiều chuyện.”

nàng ? Khi bọn họ nàng chec, gần như sụp đổ. Ta đào bới bãi tha ma suốt ba ngày, vẫn tìm thấy nàng. Cho đến khi thấy những chậu lan , đoán rằng nàng vẫn còn sống, liền theo tìm đến tận đây… Nàng theo về , Vân Châu.”

Ta rút tay áo khỏi tay , đầu mà bước thẳng.

Tịch Liệt lảo đảo chạy theo hai bước. Xem vết thương do Trần Phương đánh vẫn lành.

Khi trở về muộn hơn, Tịch Liệt vẫn còn cửa. Ta là để cho ai xem.

Ngay khi nghĩ rằng tên cao dán chó sẽ còn bám lấy thêm một thời gian nữa, một cố nhân khác xuất hiện.

Từ trong cỗ xe ngựa đơn sơ, một khuôn mặt quen thuộc ló . Dáng vẻ tiều tụy, suy sụp, so với vài tháng dường như già ít nhất mười tuổi.

Tống Trân thấy , trong mắt lóe lên oán hận. Ta hiểu nàng hận vì điều gì.

Nàng Tịch Liệt, giọng điệu còn cao ngạo như : “Tề đại ca, quản ngày đêm tìm , mau cùng về .”

Bọn họ quả thật là xứng đôi, ngay cả cách chuyện cũng giống

“Trịnh thị lẳng lơ như , xứng đáng với tấm chân tình của ?”

Tịch Liệt chẳng buồn nàng lấy một cái.

Tống Trân tái mặt, giọng thê lương: “Nếu để ý đến nữa, tự tay bóp chec , còn hơn để khác chà đạp như thế …”

Lời nàng ẩn ý sâu xa, giọng mềm mại mà ai oán.

Tỳ nữ bên cạnh nàng cũng bật :

“Tiểu thư nhà khổ, Tề tướng quân khi ngài , cái tên họ Tần đối xử với tiểu thư như thế nào …”

“Đủ .” Tống Trân cắt ngang lời ả. “Chúng thôi…”

Ta màn kịch , Tịch Liệt cuối cùng vẫn mềm lòng.

“Vân Châu, Tống Trân giờ mất đôi tay, nàng thể nàng yên tâm, và nàng trong sạch, nàng cứ xem nàng như một kẻ ở nhờ là .”

Sâu trong mắt Tống Trân, oán hận càng thêm mãnh liệt.

Ta cắt ngang lời Tịch Liệt: “Tịch Liệt, ngươi cần bao nhiêu nữa? Ta còn là thê tử của ngươi, ngươi và Tống Trân bất cứ chuyện gì cũng liên quan đến . Đừng đến phiền nữa.”

Tịch Liệt : Vân Châu, hối hận , sai , … Vân Châu… thật sự hối hận .”

chấp nhận sự hối hận của ngươi.”

“Trên đời nhiều chuyện, cứ hối hận là thể vãn hồi.”

Giọng Tịch Liệt phần kích động: “Là vì Trần Phương ?”

“Ta và Trần Phương cũng trong sạch, tình nhân của . ngươi thì càng , thể chọn bất cứ ai, nhưng sẽ bao giờ chọn ngươi nữa.”

Giọng vô cùng dứt khoát, ánh sáng trong mắt Tịch Liệt dần vụt tắt.

Ta bỏ , hề thấy vẻ cam tâm trong mắt .

Tịch Liệt lâu vẫn xuất hiện . Khi nghĩ rằng chuyện kết thúc, bất ngờ đánh ngất.

Lần nữa tỉnh , đang ở trong một cỗ xe ngựa xóc nảy, cả nóng bừng.

Tịch Liệt bóp chặt cằm , : “Vân Châu, đừng tổn thương nữa. Chờ chúng con, nàng sẽ đổi ý định thôi.”

Ta cắn mạnh đầu lưỡi, hung hăng trừng mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-chau-la-tran-chau-xodl/chuong-9.html.]

“Nàng là công chúa, sẽ phò mã. Ta tin rằng với tình nghĩa phu thê bao năm qua, bệ hạ nhất định sẽ gật đầu thừa nhận .”

Cơn đau nơi đầu lưỡi khiến tỉnh táo hơn. Đầu óc ngày càng mơ hồ, mắt , hình bóng trở nên hấp dẫn lạ thường.

“Vân Châu, thư giãn nào, đây là thứ nàng thích nhất mà…”

Khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên đổ gục xuống.

“Chủ tử, ngài chạy loạn gì thế?”

Ta dường như thấy giọng của Trần Phương.

---

15

Từ ngày hôm đó, còn gặp Tịch Liệt, cũng chẳng thêm bất kỳ tin tức nào về . Ta đoán, lẽ chec .

Vào một ngày của nhiều năm , cùng Trần Phương kinh yết kiến thánh thượng.

Ta gửi thư báo tin cho phụ hoàng với ngài thành , ngài gặp mặt phò mã một . Trùng hợp lúc đó cũng một lô lan quý cần chuyển đến kinh thành.

Trên đường ngang qua một lâu, bàn tán, mấy năm , một nữ tử mất đôi tay, thể dùng miệng và chân để vẽ tranh. Nàng vẽ cực , mỗi bức giá đến trăm lượng bạc.

Bên trong xe ngựa, Trần Phương đang cúi đầu khâu giày hổ đầu, may cả chục đôi .

Hắn khẽ hỏi: "Hôm nay tiểu chủ ngoan ?"

Ta xoa bụng, trợn mắt đáp: "Đó là con của đừng gọi là ‘tiểu chủ’."

Trần Phương cong môi, khóe mắt dài hẹp ánh lên nét nhàn nhạt, nhưng ẩn sâu trong đó là một niềm vui khó diễn tả.

"Nàng mãi mãi là chủ nhân của ."

lúc , xe ngựa bỗng khựng , phu xe bẩm báo: "Phía một chiếc xe ngựa, treo cờ hiệu nhà Tần, bọn họ chịu nhường đường."

Trong mắt Trần Phương lóe lên sát khí.

Ta vén rèm ngoài, liền trông thấy Tần Lương đang ôm một nữ nhân dung mạo giống hệt Tống Trân, ló đầu từ xe ngựa.

"Là kẻ nào mắt dám…"

Hắn đang ngông cuồng quát tháo, nhưng khi thấy , giọng lập tức cứng . Hắn vội đẩy nữ nhân , kinh hãi thốt lên:

"Trịnh thị, ngươi vẫn còn sống?!"

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Rồi gã hạ giọng, nôn nóng hỏi tiếp:

"Tịch Liệt ? Hắn tìm ngươi biệt tăm biệt tích…"

Lời dứt, Trần Phương vững vàng ôm trở xe. Hắn chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: "Chủ nhân, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh."

Tần Lương bừng tỉnh, lập tức hét lên thất thanh: "Sao ngươi ở cùng cái thứ cũng chẳng quỷ ?!"

Nói , như hiểu điều gì, khuôn mặt méo mó vì căm hận: "Ta ! Nữ nhân d.â/m đãng nhà ngươi thông đồng với , giec chec Tịch…"

Lần , câu của bao giờ thành nữa.

Chỉ thấy Trần Phương nhẹ nhàng vẩy vẩy chiếc châm thêu còn dính máu, đất, một đoạn lưỡi lăn lóc.

Đám đông xôn xao.

Chúng vội vàng, xe ngựa tiếp tục lăn bánh một cách ung dung.

Sau , Tần Lương kiện lên ngự tiền, nhưng lật tẩy tội danh cướp đoạt dân nữ. Nhà họ Tần tức giận, nhốt , đánh cho một trận thừa sống thiếu chec.

Còn , lúc đang an nhàn ăn mì trường thọ do chính tay Trần Phương nấu, bên ngoài là phồn hoa rộn ràng của kinh thành.

Xuân thu đến, mỗi năm cùng Trần Phương lên kinh một , những ngày tháng cứ thế bình yên trôi qua.

Hắn vẫn sống một cách điệu thấp, vẫn đáng sợ… , bàn tay ấm.

, cũng đang sống những ngày tháng tự do tự tại nhất.

---

☕Còn phiên ngoại về Trần Phương nữa nhe mấy bồ 🌹

Loading...