Vạn Cổ Long Đế
Chương 64: Đúng là sức lực tăng mạnh!
Sau khi nuốt xong, nó phả ra một luồng linh khí, cười ha ha: “Ta làm mầu cho ngươi xem lần nữa!”
Dứt lời, Nuốt Nuốt tụ lại Long Ngọc Thủ rồi đấm ra ngoài.
Lần này, Lâm Thần xem kỹ càng nghiêm túc hơn nữa.
Quả nhiên, hắn nhận ra được điều gì đó sâu sắc hơn.
Ví dụ như một quyền mới vừa rồi, quan trọng nhất không phải là lực, mà là thế.
Gọi Long Ngọc Thủ là vì nó có long uy.
Cần phải thể hiện được long uy một cách rõ ràng ngay tại khoảnh khắc ra tay. Mồi một cử động đều
phải có thế từ long uy, lực lượng cuồng bạo như rồng xuất hiện.
“Ta biết ngươi không học được. Dù thiên phú của ngươi có mạnh thế nào, thì cũng không thể học được khi chỉ mới nhìn hai rân.”
Nuốt Nuốt rất đắc ý, dường như mình đã bắt chẹt được Lâm Thần: “Lần này ngươi phải cho ta mười viên linh ngọc ba linh văn, ta sẽ tay cầm tay dạy ngươi cho đến khi ngươi hiểu rõ mới thôi.”
Với nó, dù Lâm Thần có thiên tài đến mức nào thì cũng không thể học được Long Ngọc Thủ trong thời gian ngắn như vậy.
Mà nó có thể nhân cơ hội này tống tiền một trận.
Nhãi ranh, đấu với Thụ ca ngươi hả!
Thụ ca dùng bừa một mưu kế nào đó là có thế lừa hết linh ngọc trên người ngươi!
“Không cần.”
Nào ngờ Lâm Thần lại từ chối, bắt đầu tự mình tu luyện.
“ơ này, nếu ngươi tự mình cân nhắc cái thứ này thì rất khó để cân nhắc rõ ràng!”
Nuốt Nuốt nhìn lướt qua, giả vờ khồng thèm đế ý nói: “Dù sao ta cũng không gấp, người gấp chính là ngươi, ta ra giá rồi đó, chỉ cần ngươi muốn học thì phải cho ta mười… à không, bảy viên linh ngọc ba linh văn là được, ta bao dạy bao hiểu.”
Nó lại lặng lẽ mà giảm giá.
Giá cả hợp lý mới có thế dễ dàng mua bán đấy mà!
Dù sao thì Lâm Thần cũng chỉ đang trả giá với mình thôi. Nó thấy loại kịch bản này nhiều rồi.
Chỉ là không ngờ Lâm Thần lại đi sang một bên luyện tập với người dồng.
Hắn bắt đầu vận chuyển linh khí theo pháp quyết trong đầu, hòa vào trong cánh tay thử tụ lại khí lực.
Vài giây sau, cánh tay hắn thế mà lại ánh lên màu ngọc nhạt.
Nuốt Nuốt thấy cảnh này thì trợn to mắt ra.
ơ… cái gì vậy chứ?
Long Ngọc Thủ được coi là một loại võ kỹ cực kì khó hiểu. Dù cho có in phương pháp tu luyện vào trong đầu thì cũng rất khó có thế hiểu được trong thời gian ngắn.
Đây là lý do vì sao Nuốt Nuốt dám can đảm “tống tiền” Lâm Thần.
Nhưng có ai ngờ hắn vừa luyện liền hoàn thành bước đầu tiên.
Hắn… hắn thế mà lại thật sự vận chuyến được linh khí khi chỉ dựa vào việc xem phương pháp tu luyện.
“Làm vậy đúng không?”
Lâm Thần cảm thấy có trong khoảnh khắc cánh tay mình trở nên cực kì nặng nề, giống như là đang cầm một cây búa khổng lồ, suýt chút nữa uốn cong
cả cánh tay. Tuy rằng rất chậm, nhưng mà hắn thật sự cảm nhận được trong lúc lôi kéo, dường như có một con rồng đang dung hợp vào cánh tay.
“A!”
Lâm Thần quát khẽ một tiếng, rồi chợt đẩy nhanh tốc độ đấm về phía người đồng.
Ngay giây phút này, lực lượng bùng nổ, vang vọng ầm ĩ.
Khí lực cuồng bạo như núi cao đ è xuống.
Sau khi bị đấm một quyền, người đồng bị đấm văng ra xa mấy chục mét, đập lên trên vách tường.
“Đúng là sức lực tăng mạnh!” .
Trong mắt Lâm Thần hiện lên vẻ phấn khích.
Tuy rằng hắn còn chưa tu luyện Long Ngọc Thủ đến mức thành thạo, nhưng cũng coi như là đã nhập môn.
Nuốt Nuốt bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt. Nó ngập ngừng nói: “Không đúng, nhãi ranh, ngươi…”
“Không làm phiền ngươi, ta đã nhập môn rồi.” Lâm Thân cười tự tin, để lộ hàm rănq trắnq.