VÂN LỘ - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:47:26
Thiên hạ đều đồn, những nữ tử như là mệnh cứng khắc nam nhân, chỉ mang mệnh cách cao quý, phúc dày mạng lớn mới trấn nổi.
“Mái cửa hương phòng của con e là quyền quý giẫm đến vỡ nát mất thôi.”
Bà chủ lắc m.ô.n.g rời .
Thật là châm biếm.
Thể diện và uy quyền của nam nhân, rốt cuộc thể hiện bằng cách thuần phục một nữ nhân.
Ta mềm nhũn , òa thảm thiết.
nước mắt rơi xuống đất, lập tức bụi đất hút khô.
Thậm chí để chút dấu vết nào.
Bà chủ đúng.
Ta quả thật trở thành “danh kỹ đắt giá nhất Thượng Kinh.”
Chỉ là cái giá , xây bằng từng sinh mạng của nam nhân hoặc cũng thể là mảnh sĩ diện đáng thương của bọn họ.
Có lẽ vì một chút kiêu hãnh trong lòng.
Trước mỗi gã nam nhân nào đó sợ c.h.ế.t mà cùng mây mưa, đều sẽ hỏi một câu:
“Công tử tốn công tốn sức gặp , công tử nguyện ý chuộc cho , để tự do?”
thường thì họ sẽ ngượng ngùng mà lái sang chuyện khác.
Ta mặt đổi sắc, đầu châm hương hợp hoan cho dày thêm một chút.
Những kẻ mạng lớn c.h.ế.t , sẽ giúp một tay, cho uống ít thuốc bổ dương cực mạnh.
Người thứ ba, thứ tư… ngoại lệ, tất cả đều c.h.ế.t thảm.
Ngày tháng như kìm kẹp kéo dài lê thê, chán đến phát ngán.
Các cô nương trong lầu ganh ghét mỉa mai:
“Danh tiếng vang thì , bạc nhiều cũng chẳng để gì. Bà chủ sẽ để ngươi rời . Tiếng ‘khắc phu’ một khi lan truyền , e là đến c.h.ế.t cũng chỉ là một lão xử nữ thôi!”
Chính cũng từng nghĩ như .
Cho đến một ngày, gặp một nam nhân giống những kẻ .
Hắn bỏ một trăm lượng bạc để gặp nhưng để mua xác thịt.
“Nghe cầm nghệ của cô nương phong vị riêng, giống những phái thông thường. Tại hạ mê cổ cầm lâu, hôm nay vinh hạnh cô nương đàn một khúc ?”
Hắn lễ độ .
Ngày thứ hai, ngày thứ ba… đốt bạc ở Xuân Phong Lầu mỗi ngày, chỉ để đàn.
Bà chủ khen khôn ngoan:
“Cứ giữ như , cho đụng đến, mới bạc chảy đều đều.”
đến thứ tư gặp mặt, kìm lòng, hỏi tên .
Hắn tên là Cố Ngọc, là nhi tử một nhà buôn thuốc ở phía bắc thành.
Thiếu nữ hoài xuân là bản năng, vốn phân cao thấp sang hèn.
O Mai d.a.o Muoi
Tình cảm bộc phát, khó mà ngăn nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-lo/3.html.]
Huống hồ đó là một công tử ôn nhuận như ngọc, lễ nghĩa chu như thế.
Hỏi thử, ai mà động lòng?
Ta dần dần mở lòng với Cố Ngọc, kể chuyện đời cho .
Cố Ngọc áp tay lên n.g.ự.c , ấm truyền sang.
Hắn yêu . Ngay từ cái đầu tiên.
“Ngày mai sẽ về nhà bày tỏ với phụ mẫu tình cảm của dành cho nàng. Nhà tuy quý tộc mấy đời nhưng gom bạc chuộc cho nàng thì dư dả. Dù lấy cái c.h.ế.t ép, cũng nhất định cưới nàng Cố gia.”
Cố Ngọc quả quyết.
Ta tin .
Say trong biển ôn nhu của , những lời mật ngọt ru ngủ tâm hồn.
Ta quên mất phận và địa vị của .
Quên luôn lời dặn “kỹ nữ động tình”.
Đêm , đốt hương.
Ta trao cho , giữ chút gì.
Sáng hôm , bịn rịn tiễn rời .
Rồi ngày nào cũng mong mỏi, chờ tới đưa thoát khỏi biển khổ, chạy đến hạnh phúc.
Nào ngờ kể từ hôm , Cố Ngọc như bốc khỏi nhân gian, còn xuất hiện nữa.
Ban đầu, còn tự dỗ dành bản .
Có lẽ… chọc giận gia đình, nhốt trong từ đường.
Ta thậm chí tưởng tượng cảnh chịu gia pháp, lưng đầy m.á.u bầm, vẫn tìm cách nhắn tin cho .
Biết , cũng đang sốt ruột như .
chiếc đàn cổ phủ đầy bụi, hòm thư trống rỗng, tất cả đều chỉ rằng đang tự lừa .
Ta như phát điên tìm hỏi tin tức của Cố Ngọc.
Đến lúc kiệt sức, gần như ngất xỉu, mấy cô nương trong lầu mới nhịn nữa, bụm miệng phá lên:
“Các xem kìa, hoa khôi động lòng thật kìa.”
Họ hả hê :
“Làm gì Cố gia buôn thuốc nào? Hoa khôi tình yêu mờ mắt hả? Một công tử khí chất cao quý, tiêu tiền chớp mắt như thế, thể là dân thường ? Cả Thượng Kinh, họ Cố mà còn thể diện, chỉ phủ Bá tước Vĩnh Bình. Cố Ngọc công tử, là chính thế tử đấy!”
“Vài ngày chơi đùa với chỉ là vụ cá cược thôi. Ai mà chẳng , Cố công tử vì lấy lòng giai nhân trong mộng, mới đánh cược với nàng . Tiểu thư , nếu Cố công tử bản lĩnh hái ‘đóa hoa cao lãnh’ , thì nàng sẽ đồng ý gả Cố gia.”
Tiếng nhạo vang váng bên tai .
Thì họ đều rõ sự thật nhưng cố tình giấu, để xem bẽ mặt như một kẻ ngốc ngày ngày chờ đợi.
Xem rớt khỏi thần đài, lộ hết vẻ khờ dại, để thỏa mãn linh hồn trống rỗng cô đơn của họ.
Ta lảo đảo lùi , môi cắn đến rướm m.á.u.
Tại quyền quý thể ngang nhiên chà đạp chân tình?