VÂN LỘ - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:47:30
với trong nhà, cực kỳ trọng tình.
Có lẽ tiếng khắc thê khiến sinh lòng áy náy, nên với kế thất trẻ tuổi là Thẩm Vãn Ngâm, đối đãi đặc biệt tôn trọng và yêu chiều.
Dù cả hai từng thật sự thành nhưng chỉ cần Thẩm Vãn Ngâm bóng gió vài câu, Tiêu Lẫm liền hiểu ý mà ghé viện .
Hắn mặc áo dài đen tuyền, vai rộng lưng dày, bước mang theo áp lực.
Hắn nheo mắt , hề che giấu sự thành kiến với :
“Một kỹ nữ mà cũng phu nhân coi trọng, đúng là may trong cái rủi.”
Hắn đúng.
lòng thấy nhục nhã kỳ lạ.
Chưa kịp đáp, :
“Ngươi và đều hiểu rõ, mối quan hệ chỉ là để phu nhân yên tâm. Đã , bản hầu sẽ diễn vai tình cảm mặt ngoài. Chỉ cần ngươi điều, bản hầu tuyệt đối khó, lễ nghi đãi ngộ đều thiếu.”
Nam nhân nghĩ cho nữ nhân như , thật sự hiếm .
Theo lý, nên quỳ rạp cảm tạ, đội ơn như núi.
giờ đây, là một tự do, trong sạch.
Nếu hôm nay cúi đầu lấy lòng.
Chiếc lưng mà mới gượng dậy, sẽ gãy nữa.
Vậy nên, chịu yếu thế, hỏi ngược :
“Trong mắt Hầu gia, kẻ xuất hèn mọn mà dùng thủ đoạn trèo lên là tự rước nhục ? Hầu gia cũng là kẻ lên từ bùn đất. Ngài tự nhận là tân quý một bước một dấu chân nhưng dám từng quý nhân nâng đỡ, từng mưu sĩ giúp sức ?”
Hắn cau mày, hiển nhiên ngờ dám .
“Xuân Phong Lầu dạy ngươi hầu hạ nam nhân kiểu ? Không trách bán cũng .”
“Ta đến Hầu phủ, từng là vì bám víu, mà là phận đẩy đưa.”
Ta ngẩng đầu , ánh mắt một tia sợ hãi.
“Phu nhân cần mệnh cứng trừ tà. Hầu gia cần quán xuyến phủ . Ta cần danh phận và đường sống. Mỗi đều cái cần.”
“Ta xuất Xuân Phong Lầu, quen bán da bán thịt, chẳng khí tiết phong cốt là gì. , nhận lợi thì việc.”
Ta nhạt.
“Trước mặt ngoài, sẽ là Lộ di nương ngoan hiền của ngài, tận tâm hầu hạ, giúp phu nhân gánh vác cái sát khí khắc thê . Sau lưng, mơ tưởng thứ thuộc về , tranh sủng, càng vì sủng mà kiêu, vô lễ với phu nhân.”
Những lời cuối, rõ ràng.
“Hầu gia chỉ cần coi như một món đồ trong Tầm Trúc Đường, cần thì dùng, cần thì cứ để đấy là .”
Ta cúi , sắc mặt biến hóa của Tiêu Lẫm nữa, tự lôi một cái chăn trải xuống đất ngủ luôn.
Tiêu Lẫm hẳn là đầu “dạy dỗ” kiểu .
Hắn giận lắm, mắng xối xả lưng :
“Ta hứa với phu nhân sẽ ngủ Tầm Trúc Đường, ngươi gì nữa cũng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-lo/6.html.]
“ bản hầu khắc thê, ngươi mà cứng miệng sợ c.h.ế.t thì cứ ngủ chung với mỗi ngày !”
O Mai d.a.o Muoi
rời , chứng tỏ… thật giận thật.
Nữ nhân bước từ thanh lâu, nếu gì khác thì vẫn một chút cách nắm lòng nam nhân.
Một khi hứa với Thẩm Vãn Ngâm, nhất định sẽ giữ lời, trả ơn cho đến cùng.
Sau vài Tiêu Lẫm lưu viện , bắt đầu hành động.
Ta ăn mặc đơn giản, bưng cây cổ cầm mang theo từ Xuân Phong Lầu bước ngoài.
Ta ngay bên đường Tiêu Lẫm qua mỗi sáng khi triều, trải chiếu đàn một khúc.
Bên cạnh còn cắm một tấm biển nhỏ do tự :
“Dây đàn gửi trọn đời .”
Chẳng mấy chốc, mấy gã thư sinh áo dài xanh từ xa.
Công tử đầu phe phẩy quạt, thưởng thức :
“Có phần thần thái của Kê Khang, cô nương quả thật giỏi đấy.”
Nói xong, gia nhân của họ liền đưa qua một chiếc khăn lụa gói bạc vụn:
“Đây là một chút tấm lòng của công tử nhà , coi như nhuận đàn cho cô nương.”
Ta khiêm tốn cúi đầu cảm tạ, liếc mắt thấy ngựa của Tiêu Lẫm đang về phía .
Một khúc dứt, cố ý nâng giọng lên một chút:
“Hôm nay tiểu nữ bán nghệ đầu đường, chỉ mong góp vui cho các vị khách quan. Nếu thấy ý, xin ban thưởng, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”
Người dừng chân sạp mỗi lúc một đông.
Tiêu Lẫm vốn chẳng ưa mấy trò phong nhã giả tạo.
đúng lúc đó, giữa đám đông nhận :
“Chẳng là Vân Lộ cô nương, đầu bảng Xuân Phong Lầu đó ? Lâu lắm thấy, hóa giờ đây bán nghệ ?”
Giọng to nhỏ, đủ để Tiêu Lẫm cách đó mười bước thấy, liền kéo cương ngựa dừng .
Hắn xô đám đông bước .
Khi chắc chắn là , sắc mặt đen kịt như đáy nồi.
“Ngươi đang cái gì? Phơi mặt giữa đường, còn thể thống gì ?”
Giọng Tiêu Lẫm trầm đến đáng sợ.
Đám đông cũng tự giác dạt sang hai bên.
“Ta cần.”
Ta cúi đầu, vuốt mấy lọn tóc rối vì gió:
“Cây đàn lâu bảo dưỡng, dây gần như rỉ, kiếm chút bạc mà tẩm dây .”
“Hay lắm, Thẩm Vân Lộ, bản lĩnh ngươi lớn thật. Đường đường là di nương Hầu phủ mà đến bạc nhuận đàn cũng thiếu?”