VÂN LỘ - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:47:31
Ta ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Tiêu Lẫm.
Hắn giật túi tiền bên hông, ném mạnh xuống cây đàn của :
“Muốn tiền? Đây! Đủ cho ngươi đàn nửa năm. Mang đồ về , đóng cửa suy nghĩ cho tử tế, đừng ở đây mất mặt Hầu phủ.”
“Về , đây là lời cuối cùng của bản hầu.” Hắn hạ lệnh.
chẳng chiều lòng .
Ta nhặt bạc lên, phủi bụi nhét tay :
“Phu nhân từng , hoàng thượng khuyến khích bách tính chăm chỉ giàu. Mỗi ngày ăn sung mặc sướng trong phủ cũng chẳng cách sống. Ta trộm cướp, dựa bản lĩnh kiếm thêm chút bạc ngoài phần chia, gì sai?”
Tiêu Lẫm thật sự nổi trận lôi đình.
Hắn lùi mấy bước:
“Rượu mời uống uống rượu phạt.”
Chỉ mấy ánh mắt, đám gia nhân lập tức xông tới, đạp đổ sạp đàn của .
Ta ôm đàn cố bảo vệ nhưng chống bọn họ khỏe như trâu.
Cây đàn bẻ gãy đôi.
“Nam nhân cưỡi ngựa sa trường, nghị chính triều đình. Nữ nhân lo việc nội trạch, nuôi dưỡng con cái, là lẽ trời từ muôn đời.”
Giọng như thép.
Ta cố chấp trừng mắt , vành mắt lập tức đỏ hoe.
Ta ôm cây đàn vỡ vụn, nghẹn ngào, bất lực.
“Đợi nàng đủ, nghĩ thông , đưa về.”
Tiêu Lẫm bỏ .
lúc rời khỏi, thể thấy, môi khẽ nhếch lên một nụ kín đáo.
Quả nhiên, trúng kế.
8
Trời nhá nhem tối, mới chậm rãi về phủ.
Trước khi viện, còn cố xoa mắt, cho trông thêm tiều tụy đáng thương.
Đẩy cửa , quả nhiên Tiêu Lẫm đang chờ bên trong.
“Còn về? Đi , nhớ là di nương của Hầu phủ ?”
Giọng nhẹ hơn nhiều so với sáng, rõ ràng nguôi giận.
“Hầu gia rõ là hỏi thừa. Người của ngài theo sát , chắc sớm báo cáo rõ ràng còn gì.”
Mặt Tiêu Lẫm lúc đỏ lúc tím, nghẹn họng đáp .
Hắn rõ ràng phần chột , yên lòng.
Sau khi triều, mang bạc tự kiếm đến Tích Thiện Đường, nơi thu nhận những nữ hài tử mồ côi trong thành.
O Mai d.a.o Muoi
Ta giao bộ bạc cho viện chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-lo/7.html.]
“Hầu gia từng sống khổ, hẳn hiểu rõ bề ngoài tưởng hợp lý nhưng thực chất mục ruỗng bên trong là thế nào. Những mệnh phụ năm xưa vì danh tiếng mà dựng thiện đường, tiếng thì ngó ngàng gì nữa.”
Ta xúc động tiếp:
“Thiện đường thiếu kinh phí, mấy tiểu cô nương lớn hơn tình nguyện bán để nuôi đám nhỏ. Mà mấy quý phụ nhân dương dương tự đắc : nuôi vài năm là ơn nghĩa to lớn, họ chỉ lo nhét , dạy các bé cách mưu sinh. Thế khác gì ép các bé tự sát?”
“Ta sức mỏng manh, nhưng ít … cứu một thì là một . Mọi chi tiêu của Hầu phủ đều chứng từ, sẽ lấy danh việc thiện để ràng buộc Hầu phủ.”
Quả nhiên, nét mặt Tiêu Lẫm xuất hiện một tia xúc động.
dù trách lầm , chẳng thể mở miệng lời xin khó nhọc .
“Ban ngày đập đàn nàng là hồ đồ.” Hắn cây đàn gỗ ngô đồng đặt bàn.
“Ta vốn là thô nhân, hiểu thưởng thức mấy thứ nhưng cây đàn là từ trong cung đưa , chắc tệ. Xem như bồi tội. Nếu nàng còn giận cứ thẳng, việc trong khả năng đều đáp ứng.”
Ta như ban bảo vật, cầm đàn lên ngắm nghía mãi, vui mừng reo lên:
“Tạ ơn Hầu gia! Ta thích lắm!”
Tiêu Lẫm đỏ ửng cả tai, ho khan mấy tiếng, đầu tránh .
Hắn là thẳng thắn.
Gặp chiến sự thì quyết đoán cứng cỏi nhưng trong chuyện nam nữ thật thà ngây ngô.
Cho nên, với từng thê tử khắc c.h.ế.t, đều tận lực bù đắp cho nhà của họ.
Chính vì nắm chắc điểm , mới dám liều lĩnh thăm dò giới hạn của .
“Ta còn … nguyên nhân cái c.h.ế.t của ba vị phu nhân .”
Nói chuyện đau thương là cách mở lòng.
Lòng mở, mới thể đặt xuống cảnh giác, nguyện tiến thêm bước nữa.
Tiêu Lẫm thở dài:
“Đã , sẽ kể, nhưng… xong đừng sợ.”
Thê tử đầu tiên là đích nữ của Quốc công, hôn lễ do thánh thượng ban.
Một tháng ngày thành , vì rượt bướm mà trượt chân, c.h.ế.t đuối hồ.
Người thứ hai là nữ nhi của Thượng thư Bộ Hộ, thành nửa tháng, thử cưỡi tuấn mã mừng cưới của khách tặng, ngựa bất ngờ hoảng loạn, dẫm chỗ hiểm mà c.h.ế.t.
Người thứ ba còn kỳ lạ hơn, nữ nhi danh môn tướng gia, ba ngày hôn lễ, chính thú cưng của điên loạn cắn trúng cổ, mất m.á.u mà c.h.ế.t.
Càng , càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Gác qua lời đồn khắc thê, ba đều c.h.ế.t trong phủ.
Nếu trùng hợp, chắc chắn là âm mưu.
Người hại c.h.ế.t họ, nhất định là kẻ sống trong hậu trạch, tự do.
Ta bất chợt nghĩ đến Lưu mụ.
Tại Thẩm Vãn Ngâm về kế thất mang theo tâm phúc từ nhà , mà chỉ trọng dụng kẻ hầu lâu năm trong Hầu phủ?
Một suy nghĩ phản nghịch thoáng qua đầu .
Tiêu Lẫm gắn tiếng khắc thê, sẽ chẳng còn mệnh phụ nào dám gả .