VÂN LỘ - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:47:34
Còn , xem vở “ hùng cứu mỹ nhân” họ dựng nên cho là thật.
Khoảnh khắc đó, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Mù mờ, bất cam, giận dữ.
Nàng cứu thật đấy nhưng cũng ngoan ngoãn hết mực với nàng, răm rắp lời, cam tâm đá kê chân cho Thẩm gia.
Ân nhỏ đền đáp lớn là tình nghĩa, chứ nghĩa vụ.
Mạng dù rẻ, cũng là của riêng .
Họ dám xem mạng như cỏ rác, cớ gì yên chờ c.h.ế.t?
10
Suốt cả ngày hôm , lòng rối như tơ vò.
Tiêu Lẫm khi hạ triều trở về, thấy u sầu, sắc mặt u ám, mắt thêm mấy quầng thâm, chủ động hỏi han:
“Còn đang giận dỗi ? Chẳng lẽ cây đàn đó hợp ý nàng?”
Hắn đến gần, ngắm mặt .
“Không… thích.”
Ta đầu tránh , chột trả lời.
ngay đó, Tiêu Lẫm bế bổng lên.
“Hiếm khi bản hầu hôm nay tâm trạng , dỗ nàng một phen. Đi, đưa nàng xem náo nhiệt.”
Còn kịp hồn, Tiêu Lẫm đặt lên ngựa, cưỡi chung ngoại thành đến một sân chơi mã cầu.
“Còn nhận ?”
Ta theo ánh mắt về phía bãi cỏ, lòng chấn động dữ dội.
Cố Ngọc!
Dù hóa thành tro, cũng nhận khuôn mặt .
“Ta chuyện của nàng . Tên Cố Ngọc đó giờ cưới nữ nhi Thị lang Bộ Binh, một lòng trèo lên cao. … bản lĩnh bằng nàng. Bản hầu Vân Lộ là một cô nương cốt khí. Còn Cố Ngọc , nam nhi tám thước mà dựa nữ nhân, nhạc phụ.”
“Hôm nay, bản hầu sẽ cho nàng thấy thế nào là trượng phu đích thực xuất hàn vi, dạy cho lũ con cháu thế gia một bài học nhớ đời.”
Tiêu Lẫm đổi sang bộ trang phục mã cầu màu bạc đỏ, tóc dài buộc bằng dây lụa đen.
Lúc phi lên ngựa, áo bay phấp phới như cánh đại bàng.
Hắn dẫn đầu phi nước đại, đám công tử quyền quý lượt thất bại thảm hại.
Đặc biệt là Cố Ngọc.
Mất mặt chịu nổi, định chơi , Tiêu Lẫm một cú đánh lừa khiến ngã lệch phương hướng, cả như diều đứt dây, ngã nhào khỏi ngựa.
O Mai d.a.o Muoi
“Tướng công!”
Thê tử chạy .
khi thấy hạ thể Cố Ngọc đầm đìa m.á.u, dường như thương đến gốc rễ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-lo/9.html.]
Sắc mặt nàng lập tức sa sầm, rõ ràng là ghê tởm:
“Trông mà chẳng dùng ! Mất mặt c.h.ế.t !”
Tiêu Lẫm dắt ngựa, vòng quanh một vòng, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng:
“Kẻ vô dụng, nhất đừng đẻ nhiều gì, chỉ tổ phí hoài mấy mạng đầu thai.”
Hay! Thật là hả vô cùng!
Rồi Tiêu Lẫm xoay ngựa phi về phía .
Ta ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ, rúc lòng :
“Hầu gia oai phong quá!”
“Vui chứ?”
Tiêu Lẫm như phần thật lòng.
Hắn véo má , trêu ghẹo:
“Nếu thấy hả, bắt cho nàng xả giận, dù … quan lớn hơn một cấp đè c.h.ế.t , chẳng dám gì .”
“Chuyện cũ cứ để gió cuốn , vì một kẻ đáng mà lãng phí tình cảm, chẳng phụ lòng mắt ?”
Ta đắm đuối, khiến chìm sâu hơn.
U ám trong lòng cũng dần tan theo tiếng kêu thảm thiết của Cố Ngọc.
Người… thể treo cổ mãi một cái cây.
Cây đó vững, thì đổi cây khác.
Ta cũng chẳng khí tiết gì hơn .
Ta cũng là một kẻ mơ mộng nương nhờ nam nhân để tìm đường tắt, sống sung sướng mà thôi.
giờ đây, chẳng thấy điều đó đáng hổ.
Cây non đại thụ che chở, mới thể mặc sức lớn lên.
Con cũng .
Đêm , dốc bộ sở học một đời, dùng cách Tiêu Lẫm vui lòng giường.
Chỉ để xả một cơn giận, cố tình nâng cao giọng hơn chút.
Đám hạ nhân suốt đêm, nước bao nhiêu .
Thẩm Vãn Ngâm thuốc thử, thế c.h.ế.t nàng?
Ta đương nhiên dốc hết mười hai phần công lực mà đáp lễ nàng!
11
Hôm , Thẩm Vãn Ngâm đích đến gây chuyện.
Mặt nàng tái nhợt như sáp.
Hiển nhiên là do tối qua trộm bên tường suốt đêm, chợp mắt .