VÂN THƯỜNG - 12
Cập nhật lúc: 2025-07-29 21:42:09
Ta chỉ bằng ánh mắt đau lòng thương xót, như thể nỡ sự thật:
“Phu quân còn hồ đồ ? Chàng xưa nay vô tội vô ác, cớ mất sản nghiệp, bại danh liệt đến bước , chẳng đều là nhờ ai ban tặng?”
“Liễu Như Mi căn bản là lệnh Lục Đức Chiêu, lừa lấy gia sản Từ gia, nếu thì chỉ bằng một kẻ buôn bán nhỏ nhoi như , thể năm bảy lượt ưu ái giơ cao đánh khẽ?”
Ta cần nhiều.
Đợi đến lúc dậy rời , tờ cáo trạng trong tay Từ Thế Khôn xé nát thành từng mảnh.
Từng trang giấy trắng bay tán loạn giữa trung, cứ thế bước xuyên qua, phía vang lên tiếng gào xé ruột xé gan như ác thú cầm tù, vang dội khắp hành lang tối tăm của đại lao.
Ta khuất bóng tối, khóe môi nhếch khẽ như nở một đóa hoa nhỏ.
Mãi đến khi bước tới cửa buồng giam giam giữ Liễu Như Mi.
Đường cong nơi khóe môi càng phóng túng.
“Là ngươi! Tất cả là ngươi đúng ?!”
Chỉ một song sắt ngăn cách, Liễu Như Mi điên dại cào cấu, m.á.u chảy đầm đìa từ đầu ngón tay gãy gập, ánh mắt căm hận đến nuốt sống .
Tiếc , chỗ khéo… cách đầu ngón tay nàng một tấc.
Ta lặng lẽ nhét ít bạc vụn tay ngục , tiễn bọn họ rời , thản nhiên đáp:
“Phải, là , thì nào?”
Lông mày nhướng, nàng bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.
Liễu Như Mi lập tức phát điên, húc mạnh song sắt, khóa sắt vang lên những tiếng lạch cạch như vỡ tung.
Nàng cam lòng rơi thế hạ phong.
Ta chỉ buông một câu, khiến nàng sụp đổ :
“Hiện giờ chỉ cứu nhi tử ngươi. Nếu chọc giận , đứa bé… tất c.h.ế.t nghi ngờ.”
Vừa bọn ngục , mấy hôm đứa trẻ phát sốt.
Nếu cứ sốt thêm vài ngày, dù là Đại La thần tiên cũng khó cứu .
Ánh mắt dừng thật lâu tã bọc đống rơm khô trong lao, ý vị sâu xa.
Liễu Như Mi nghiến răng nghiến lợi, vẫn chịu cúi đầu.
Ta bỏ .
Chưa kịp bước khỏi hai bước.
“Ngươi đừng ! Ta cầu ngươi! Cầu xin ngươi cứu con !”
Nàng quỳ sụp xuống tuyệt vọng, hướng về bóng lưng mà dập đầu thật mạnh.
Đập đến nỗi trán vỡ nát, gương mặt từng nàng tự phụ là khuynh quốc khuynh thành, giờ chẳng còn một tia hoa lệ.
Ta dừng bước đầu, khẽ gật:
“Muốn cứu cũng . …”
“Từ nay về , nó là con của .”
18
Dù cam lòng, Liễu Như Mi cuối cùng cũng chấp nhận điều kiện của .
Ta dâng thư tố lên Tần đại nhân, rằng mới là mẫu của đứa trẻ, chỉ vì Liễu Như Mi mang phận chính thê nên mới nuôi dưỡng bên gối.
Từ Thế Khôn chấp nhận việc lừa gạt, nhân lúc phát cơm, định lao tra hỏi Liễu Như Mi một lời rõ ràng.
Nào ngờ đó là trọng tội.
Ngay tại chỗ ngục c.h.é.m loạn đ.a.o mà c.h.ế.t.
“Nhi tử duy nhất” của danh chính ngôn thuận, trở thành gia chủ mới của Từ gia.
Nó còn trong tã lót, việc trong ngoài đương nhiên do chủ.
Dù luật pháp dạy rằng nam hài mười tuổi thể miễn tội tử nhưng vẫn dùng nửa gia sản Từ gia đổi lấy mạng sống cho nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-thuong/12.html.]
O mai d.a.o Muoi
Ta tàn nhẫn như , vì từ tâm bộc phát, mà bởi đời ở Sở gia, con, quyền thừa kế, một tờ hưu thư đuổi khỏi cửa, lang bạt chân trời cũng chẳng tìm lẽ .
Nay đứa trẻ trong tay, sẽ chẳng bao giờ sợ hãi nữa.
Sau khi đuổi sạch đám thích nhòm ngó sản nghiệp Từ gia, dâng đủ tiền phạt, Tần đại nhân vô cùng hài lòng, kính cẩn đối đãi:
“Phu nhân đại nghĩa, mai gì khó nhọc, cứ việc mở lời.”
Ta bèn vẻ khó xử, nhu nhược yếu mềm mà :
“Quả thực hiện nay một việc, xin đại nhân thương tình.”
“Phu nhân cứ .”
Ta ôm đứa bé tới mặt ông:
“Tuy giữ mạng sống nhưng đứa trẻ khó tránh mang danh con tội nhân, khẩn cầu đại nhân thương xót, ban cho nó một cái tên.”
Ánh mắt Tần đại nhân thoáng trầm, suy nghĩ một lát, chọn hai chữ đầy ẩn ý: “Niệm Từ”.
“Phu nhân vì con mà tính toán kỹ lưỡng, cái họ … cũng nên đổi luôn . Sau cứ theo họ phu nhân, họ Vệ.”
Vệ Niệm Từ.
Cái tên lắm.
Có thể nhắc đứa trẻ mãi mãi khắc ghi ơn sinh dưỡng của , che chở, nó thể sống sót đến nay?
Lục phu nhân nhờ công tố giác mà hòa ly như ý, liên lụy, phụ trưởng cũng hoàng thượng khen thưởng đề bạt.
Trước lúc hồi hương về Ninh Châu, nàng từng mời cùng :
“Phụ nay nắm quyền một phương, ngươi theo , ăn gì chẳng . Mẫu tử ngươi ở đây, nữ nhi yếu đuối, nếu ức hiếp, sợ là ai tay giúp nữa.”
Nàng sai.
Bọn quản sự vì trung thành với chủ cũ mà cùng chịu tội, nhưng giấy bán của thê nhi bọn họ đều trong tay , may mắn tránh một kiếp.
Ta trả tự do cho họ nhưng chẳng ai rời . Tất cả đều ở để báo đáp ơn cứu mạng.
Chỉ là… tâm tư giấu kín trong lòng họ.
Từ một thiếu nữ ngây thơ chẳng gì, đến kẻ phu gia ruồng rẫy, trở thành nữ thương chủ chạm tay hóa vàng, nuốt đủ cay đắng nhục nhã, từng bước vùng vẫy mà .
Ta , họ thể?
Không cam chịu trói buộc trong khuê phòng hậu viện, một ngày , họ nhất định cũng thể tung hoành giữa thiên địa.
Đón nhận cửa hiệu giao , họ tận tâm tận lực, khiến cảnh buôn bán ngày một thịnh vượng.
lời khuyên của Lục phu nhân cũng lý.
Thuận thế mà sinh, theo thời mà tiến, mới là đạo lý vững ở nơi.
Ta cự tuyệt thiện ý của nàng nhưng cũng chỉ hẹn một năm sẽ quyết định.
“Sao ?”
Nàng ngạc nhiên hiểu.
Ta giải thích, chỉ khoát tay từ biệt, tiễn nàng lên đường.
Chờ nàng xa dần, mây đen đầu cũng tan, quan đạo uốn lượn tắm ánh trời rực rỡ.
Trong tay áo, mở tấm danh của thương nhân mới đến Tuyền Châu.
Biểu tượng thương hiệu đó… chẳng khác gì Sở gia từng đuổi khỏi cửa.
Ta lạnh, lòng vững như đá.
Một năm , lời hẹn cùng ngươi…
Không thể để tay mà đến lễ.
Nuốt trọn Sở gia từng kiêu ngạo dẫm chân, một năm là đủ.
[Hết]