VÂN THƯỜNG - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-29 21:41:58
5
Trên mặt Liễu Như Mi lộ rõ nét đắc ý che giấu.
Ta chẳng đếm xỉa, chỉ giữ lấy nụ đoan trang, mang khí độ của chính thê, tự tay đưa nàng viện.
Đợi đến khi đám hạ nhân khom lưng hành lễ với một tiếng “phu nhân”, mới sang nàng, cung kính một câu “Liễu di nương”.
Mặt nàng tức thì biến sắc, xanh mét vì hổ lẫn giận dữ.
Lúc , mới nhẹ giọng mở lời:
“Sau tỷ chúng còn sống một mái hiên trọn kiếp, cần vì lời lẽ nhất thời mà ganh đua?”
Ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “trọn kiếp” và “nhất thời”.
Liễu Như Mi tức đến ánh mắt long lên sắc nhọn nhưng kịp đáp lời, tiếng hạ nhân quấy rầy.
Là mấy món bày trí trong phòng cất kho, mà chìa khóa kho giữ trong tay .
Ta mỉm , tháo khóa , định đưa cho hạ nhân nhưng chợt ngừng bộ do dự, giả vờ như chẳng thấy ánh mắt tức giận như thiêu đốt của nàng , liền đẩy chìa khóa tay nàng .
“Thường cũ bằng mới, những gì thời vứt cũng chẳng đáng tiếc.”
Ta thản nhiên hứa với nàng :
“Trong kho bày ít món mới mẻ. Muội thích thứ gì, cứ việc chọn, tuyệt đừng khách sáo với .”
Lấy vật ví , Liễu Như Mi dĩ nhiên hiểu ý. Căm phẫn khó kiềm, nàng liền giơ tay định tát .
sớm đoán .
Bàn tay đó giữ chặt .
Trên mặt vẫn là nụ dịu dàng nhưng lời lạnh lùng như băng sương:
“Quân tử động khẩu động thủ. Muội tuy chẳng giỏi giữ gìn lễ nghĩa liêm sỉ nhưng triều pháp luật nghiêm minh.”
“Nô đánh chính thê là tội khi quân phạm thượng, đến nha môn chịu đòn roi.”
Tay càng lúc càng siết chặt. Liễu Như Mi sắc mặt biến hẳn, khuôn mặt kiều diễm lộ vẻ kinh hoảng, đôi tay trắng nõn giãy dụa nhưng sánh nổi đôi tay vốn quen việc nặng, đầy sức lực.
Ta ghé sát tai nàng , giọng nhẹ như tơ, chỉ đủ để hai :
“Người khiến ngươi từ chính thất giáng , .”
“Thay vì gây khó dễ cho , chi bằng dùng chút bản lĩnh thật sự cho thấy Từ Thế Khôn rốt cuộc yêu ngươi đến , dám bất chấp quá khứ mà phục vị cho ngươi ?”
Mười dặm tám thôn vùng Thượng Châu, thiếu tiểu phong lưu vạn chúng.
từng ai dám vượt mặt chính thê, coi thường tôn ti trật tự.
Bởi vì luật lệ ghi chép rõ ràng: Kẻ nào sủng diệt thê, nâng thành thê, đánh năm mươi trượng.
Năm mươi trượng, thể yếu mềm thì một mạng khó giữ, còn nếu may mắn cũng bẹp dưỡng thương cả năm trời.
Người yêu ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.
Danh phận , với kẻ bạc tình mà chẳng mấy khác biệt. Họ dại gì vì nữ nhân mà cược mạng sống của ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-thuong/3.html.]
Liễu Như Mi trừng mắt , trong lòng phẫn uất nhưng nàng hiểu lầm.
Tưởng cố ý giễu cợt, khoe khoang uy thế, rằng: dẫu nàng giở trăm mưu nghìn kế, trời long đất lở, Từ Thế Khôn cũng chẳng thể danh chính ngôn thuận mà cưới nàng .
nàng sai .
Ta thật lòng mong nàng thủ đoạn, đủ để khiến Từ Thế Khôn mê mẩn tâm thần, kẻ trọng nghĩa báo ân.
Nếu tình thì . Nếu cũng chẳng .
O Mai d.a.o Muoi
Bởi từ đầu khi tái giá, từng ôm giấc mộng cầm sắt hòa minh, thề non hẹn biển.
Hắn nếu còn giữ nghĩa, tự nhiên giữ đạo, kính như khách.
Còn nếu chê cũ, còn nhai cỏ xưa thì cũng cần kẻ ác chia uyên rẽ thúy.
Cứ để bọn họ gương vỡ lành, sánh vai mà . Tốt nhất là cả hai đắm chìm trong mộng tình, thấy bụi trần.
Còn , mới cơ hội khoét đá mở đường, âm thầm một dấu vết, thò tay bộ sản nghiệp Từ gia đổi chủ đoạt danh, cải họ dời tên.
6
Quả nhiên chẳng sai.
Liễu Như Mi liền bày thế trận, dốc hết mười hai phần công lực cùng dây dưa phân cao thấp:
“ như tỷ tỷ , chuyện thể trở thành chính thất , đó là do phu quân quyết định.”
“Nghĩ tỷ tỷ cả đời cũng chỉ cái danh nghĩa chính phòng, xưa nay chẳng tình là vật gì. Dẫu chẳng thể khiến vì nàng sống c.h.ế.t cam tâm, thì chí ít cũng đến nỗi khiến trong lòng chịu thiệt thòi.”
“Song, nỗi thiệt thòi rốt cuộc vẫn cần gánh. Từ hôm nay trở , đành nhờ tỷ tỷ gánh .”
Liên tiếp mấy ngày, Từ Thế Khôn chẳng hề bước qua cửa phòng lấy nửa bước.
Cũng thôi, Liễu Như Mi dùng hết thủ đoạn, đêm nào cũng rủ rê tân lang, hai nối tình xưa, là tiểu biệt thắng tân hôn.
Cái vẻ kiêu ngạo vênh váo thật khiến ngứa mắt.
Thế nhưng còn đợi phát tác, đám hạ nhân trong phủ xôn xao :
“Phu nhân chẳng thấy , trời sáng rõ ba sào mà còn đó chờ lão gia!”
“ , cứ tưởng vẫn là chính phòng chắc! Trong phủ , cũng cứ nàng là xong chuyện!”
“Chúng cũng là cũ hầu hạ từ , công thưởng thì thôi, còn chịu uất ức vô cớ. Nàng tưởng là món ăn gì đặc biệt lắm !”
Những lời chẳng chút khách khí đều là do mấy bà tử lâu năm ở Từ gia buông .
Phu quân của họ hoặc quản sự cửa tiệm hoặc chưởng quầy ở điền trang.
Cả nhà đều nhờ Từ gia mà ăn no mặc ấm.
Họ bênh vì kết tình chủ tớ gì sâu đậm với , cũng chẳng vì thật lòng thấy bất bình .
Chẳng qua là Liễu Như Mi chọc giận, nóng lòng lập uy, trút giận lên họ, mà phận lẫn sổ sách của bọn họ trùng hợp trong tay mà thôi.
Mẫu mất sớm, phụ là một thư sinh chính trực, ôm mộng nhân gian thuần lương.
Lúc lâm chung, chỉ dựa vài câu nghĩa lý bề ngoài liền đem gả cho Sở gia.