Vân Tranh Ký Bạch - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
"Cô dâu, cô có đồng ý không?"
Dưới bầu không khí mà người chủ trì tạo ra, tôi dường như thực sự cảm nhận được niềm hạnh phúc của hôn nhân. Nhưng chỉ có tôi mới biết rõ—người đàn ông trước mặt tôi không hề muốn cưới tôi.
Có lẽ vì tôi mãi không lên tiếng, bàn tay đang nắm lấy tôi của Giang Ký Bạch khẽ siết nhẹ ngón tay tôi.
Lúc này tôi mới hoàn hồn.
"Tôi đồng ý."
Buổi lễ tiếp tục diễn ra.
"Được rồi, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu."
Giang Ký Bạch tiến về phía tôi một bước. Mặc dù chúng tôi quen nhau từ nhỏ, nhưng khoảng cách gần như thế này thực sự khiến tôi có chút căng thẳng.
Tay anh ấy đặt lên cánh tay tôi, lúc đó tôi đã muốn phản kháng.
Còn chưa kịp giãy giụa, Giang Ký Bạch đã cúi xuống, vén khăn voan của tôi lên.
"Hợp tác một chút, sẽ không lâu đâu."
Tôi vốn định nói, chẳng lẽ không thể diễn mà không cần hôn thật sao?
Nhưng môi của Giang Ký Bạch đã chạm xuống rồi.
Đúng như lời anh ấy nói, không lâu lắm.
Có lẽ chỉ khoảng hai giây, anh ấy liền rời khỏi môi tôi, sau đó bên dưới vang lên những tiếng chúc mừng.
Nghi thức cưới phiền phức đến đây mới chỉ hoàn thành một nửa, nửa còn lại tôi chỉ đứng bên cạnh làm nền.
Trong công việc, tôi cũng thường xuyên đi giày cao gót, nhưng bộ váy cưới trên người thực sự nặng nề quá.
2
Bộ váy cưới nặng trịch khiến vai tôi bắt đầu đau nhức.
Nhân lúc không ai chú ý, tôi khẽ cử động vai một chút.
Không ngờ lại bị Giang Ký Bạch nhìn thấy.
"Sắp xong rồi, đừng có cử động lung tung, có rất nhiều người đang chụp ảnh đấy."
Tôi lườm anh ta một cái, rồi lại ngoan ngoãn trở về dáng vẻ của một cô dâu dịu dàng.
Sau khi hoàn thành tất cả nghi thức của hôn lễ, tôi kéo lê bộ váy cưới nặng nề đi thay lễ phục để mời rượu. Vừa cởi được bộ váy cưới nặng trịch xuống, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Cô bạn thân làm phù dâu cho tôi đi tới, giúp tôi xoa bóp vai.
"Nhìn cậu mệt đến mức này, nhưng mà cậu từng nói Giang Ký Bạch không muốn cưới cậu. Hôm nay tớ thấy hình như không phải vậy đâu?"
Tôi thả người xuống ghế, uể oải đáp:
"Anh ta mà để lộ ra cho cậu nhìn thấy thì mới lạ đấy. Cậu nghĩ mấy năm lăn lộn trong giới giải trí của anh ta là vô ích à?"
Cô bạn giúp tôi tháo khăn voan, sau đó chuyên viên trang điểm tiến vào để chỉnh lại kiểu tóc mới.
"Nhưng mà cậu cũng đâu có thiệt. Theo như cậu nói, dù sao cậu cũng phải kết hôn vì liên hôn gia tộc, cưới Giang Ký Bạch cũng không lỗ. Dù gì anh ta cũng đẹp trai, lại giàu có."
Tôi hừ một tiếng:
"Cậu biết gì chứ? Cậu tưởng tớ vì không muốn liên hôn với người khác nên mới cưới Giang Ký Bạch sao?"
"Không phải à?"
"Dĩ nhiên là không! Từ nhỏ tớ đã có hôn ước với anh ta rồi. Nhưng anh ta cứ như thằng ngốc, suốt ngày gào lên là không muốn cưới tớ. Giờ thì sao? Vì gia đình ép buộc, không cưới thì không được tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa, nên mới miễn cưỡng đồng ý đấy chứ!"
Cô bạn tôi tỏ vẻ "hóa ra là vậy" đầy bất ngờ.
"Nhưng thế cũng có sao đâu, anh ta cần tiếp tục sự nghiệp, cậu muốn đầu tư quỹ tài chính, hai người các cậu coi như đôi bên cùng có lợi."
Cô ấy vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tất cả ánh mắt lập tức dồn về phía người vừa bước vào.
"Anh đến xem em chuẩn bị xong chưa."
3
Giang Ký Bạch dường như bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức ngại ngùng, anh ta đưa tay chạm vào chóp mũi.
Anh ấy chẳng có gì khác so với lúc trước, vẫn mặc bộ đồ y hệt.
"Sắp xong rồi."
Tôi dời ánh mắt lên gương, không muốn tỏ ra quá thân thiện với Giang Ký Bạch. Hồi nhỏ anh ta đã ghét bỏ tôi thế nào, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.
Giang Ký Bạch cũng không rời đi, chỉ dựa vào khung cửa nhắn tin cho ai đó.
Bây giờ trên Weibo toàn là tin anh ta kết hôn, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Dù sao ngay từ đầu anh ta đã ra mắt với tư cách diễn viên, đoạt được không ít giải thưởng, xuất thân và diễn xuất đều được công nhận.
Vậy nên khi công bố tin kết hôn, chẳng có nhiều người phản đối.
Chỉ có vài tiếng cảm thán: Hóa ra những gia tộc như vậy, cuối cùng vẫn phải liên hôn thương mại.
Sau khi chuyên viên trang điểm làm xong tóc, tôi xách váy chuẩn bị ra ngoài. Vừa bước qua bậu cửa, tôi vô tình vấp phải gấu váy.
Giang Ký Bạch kịp thời giữ lấy cánh tay tôi, rồi rất tự nhiên khoác tay tôi vào tay anh ta.
"Cẩn thận chút, lát nữa cô cứ dùng nước trắng thay rượu là được."
Tôi gật đầu, không từ chối đề nghị của anh ta. Dù sao tôi cũng không uống được rượu.
Người đến không ít, đến cuối ngày tôi cảm thấy đôi chân mình sắp phế rồi. Sắp xếp ổn thỏa cho mấy cô bạn thân đến làm phù dâu xong, tôi ngồi lên xe về nhà.
Giang Ký Bạch cũng ở trên xe, nhưng anh ta uống quá chén rồi.
Tựa vào cửa sổ xe, im lặng không nói gì.
Xe chạy rất nhanh, đến nơi tôi mới chợt nhận ra.
Ồ, kết hôn rồi, bây giờ chỗ tôi ở là nhà của Giang Ký Bạch, không phải nhà của tôi nữa.
Giang Ký Bạch được trợ lý dìu lên lầu, tôi đi nhanh một bước để mở cửa.
Nhìn căn phòng thiếu hơi người, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ.
4
Chờ Giang Ký Bạch đi quay phim, tôi nhất định sẽ dọn về nhà mình ở.
"Phu nhân, vậy tôi xin phép đi trước."
Tôi thờ ơ gật đầu.
Sau đó vào phòng tắm, tắm rửa, dưỡng da, làm hết một loạt các bước rồi bước ra, mới phát hiện Giang Ký Bạch vẫn còn nằm trên ghế sofa.
Chậc.
"Vẫn chưa tỉnh rượu à?"
Tôi đẩy anh ta một cái, Giang Ký Bạch ngả xuống sofa, nhưng cũng coi như tỉnh được một chút.
"Vân Tranh, cô đối xử với chồng mình thế đấy à?"
"Chồng gì chứ? Rõ ràng là hai kẻ thù không đội trời chung bị ép buộc lại với nhau. Hồi nhỏ không phải anh nói ch ết cũng không cưới tôi sao? Giờ sao lại thỏa hiệp rồi?"
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt Giang Ký Bạch, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Hồi lâu, anh ta đưa tay lên trán, che đi ánh mắt của mình.
"Còn có thể vì lý do gì? Cô không kết hôn thì gia đình không đầu tư quỹ, tôi không kết hôn thì họ trực tiếp phong sát tôi trong giới giải trí. Đôi bên đều có lợi thôi."
Quả nhiên là vậy. Tôi còn tưởng Giang Ký Bạch vì lý do nào khác.
"Anh thật yếu đuối, chỉ thế mà đã khuất phục rồi?"
Giang Ký Bạch bật cười vì tức giận, chống người ngồi dậy từ sofa.
"Vân Tranh, cô nói như thể mình có cốt khí lắm ấy. Sao tôi không thấy cô từ chối cuộc hôn nhân này?"
Tôi chống đầu gối đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Giang Ký Bạch.
"Người hồi nhỏ thề ch ết cũng không cưới tôi đâu phải tôi. Ở trong giới mà như vậy sẽ bị cười nhạo đấy, Giang Ký Bạch, anh mất mặt rồi!"
"Tôi quan tâm à?"
Ồ, suýt quên, tên này đúng là không quan tâm đến mấy chuyện đó.
Tôi không muốn nói chuyện với Giang Ký Bạch nữa, chuẩn bị về phòng ngủ.
Tôi mới bước đi trước một bước, anh ta đã theo sau ngay lập tức.
Tôi dừng chân trước cửa phòng, nghi hoặc nhìn anh ta.
"Chúng ta là một đôi vợ chồng rẻ mạt giả tạo đúng không? Vậy anh theo tôi vào làm gì?"
Người đàn ông trên người vẫn còn mùi rượu, kéo lỏng cà vạt của mình.
"Vợ chồng rẻ mạt thì không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao?"
5
Tôi bị lời ngụy biện của Giang Ký Bạch làm cho ngẩn ra một lúc, suýt nữa thì tưởng anh ta nói có lý thật.
Nhưng nghĩ kỹ lại, vợ chồng giả thì cần gì phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?!
"Anh bị bệnh à!"
Giang Ký Bạch rõ ràng không bị lời tôi nói chọc giận, khóe miệng vẫn giữ nụ cười quen thuộc.
Chính là nụ cười mà anh ta hay dùng trước truyền thông.
Mọi người đều nói anh ta cư xử ôn hòa, lịch thiệp.
Chỉ có tôi, người đã quen anh ta từ bé, mới biết hồi nhỏ Giang Ký Bạch tệ thế nào.
Anh ta đưa tay ra, đẩy nhẹ vai tôi vào trong phòng.
"Được rồi, tôi chẳng có ý gì đâu, chỉ là quần áo của tôi để trong này thôi. Cô không thể bắt tôi tắm xong rồi bước ra ngoài mà không mặc gì được chứ?"
Tôi bĩu môi. Anh ta có trần truồng bước ra hay không thì liên quan gì đến tôi chứ.
Nhưng tôi vẫn đẩy anh ta ra một khoảng cách nhất định, nhìn anh ta mở tủ lấy quần áo, sau đó ôm đồ rời khỏi phòng.
Vừa thấy anh ta bước ra, tôi lập tức đóng cửa lại, còn không quên khóa trái.
Giọng nói đáng ghét của Giang Ký Bạch vang lên bên ngoài:
"Vân Tranh, cô có lẽ quên mất đây là nhà của tôi rồi. Nếu tôi muốn làm gì đó, dù cô có khóa cửa cũng vô ích thôi."
Nếu không phải vì bây giờ đã kết hôn, tôi thực sự muốn đăng bộ dạng đáng bị ăn đòn này của anh ta lên mạng.
Để cho fan hâm mộ của anh ta xem thử xem Giang Ký Bạch là người thế nào.
"Im đi, đừng làm quá. Mai đưa chìa khóa cho tôi."
Anh ta khẽ cười.
"Được thôi, được thôi."
Sau đó là tiếng bước chân rời đi.
Chỉ khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
6
Tôi nằm xuống giường của mình. Đây là phòng ngủ chính, trên giường trải chăn đỏ rực.
Càng nhìn càng thấy chướng mắt, tôi gom hết hoa hồng, táo đỏ, lạc,… mấy thứ trang trí ra một bên.
Bên cạnh giường là đống phong bao lì xì nhận được hôm nay.
Cầm đại một cái cũng thấy dày cộp, biết ngay bên trong không ít tiền, nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng để đếm.
Tin nhắn đột nhiên hiện lên trên điện thoại.
"Cậu còn sức mà nhắn tin với tôi? Chưa bắt đầu hay đã xong rồi?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, tin nhắn tiếp theo đã gửi tới.
"Nếu là vế sau thì chị em khuyên cậu nhé, loại đàn ông như vậy không đáng đâu, cậu mới đi có bao lâu chứ?"
Tôi bị cách suy nghĩ của cô bạn này làm cho phát bực.
"Chẳng có gì xảy ra cả."
"Ngày vui như vậy, chẳng có gì xảy ra? Là cậu không được hay anh ta không được?"
"Không phải cả hai, chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, dính líu càng ít càng tốt. Lỡ đâu chưa bao lâu đã ly hôn rồi thì sao."
"Nghe cũng có lý."
Nói chuyện với cô ấy chưa được mấy câu, tôi đã buồn ngủ díp mắt.
Không còn cách nào khác, kết hôn còn mệt hơn đi đàm phán làm ăn nữa.
Điện thoại trượt khỏi tay, ý thức tôi chìm vào bóng tối.
Tôi không hề biết, nửa đêm có một tên "trộm" lẻn vào phòng, giúp tôi sạc điện thoại, còn kéo chăn đắp lại cho tôi cẩn thận.