Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Vân Tranh Ký Bạch - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Sáng hôm sau, tôi thấy điện thoại đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, nhưng vẫn còn ngái ngủ, chưa kịp nghĩ nhiều.

 

Vừa mở cửa phòng, tôi đã thấy Giang Ký Bạch ngồi trước bàn ăn sáng.

 

"Lại đây, ăn sáng đi."

 

"Biết rồi."

 

Chuyện chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, bị anh ta làm cho phân tâm, cuối cùng cũng quên béng mất.

 

Bữa sáng Giang Ký Bạch mua, vẫn toàn là những món tôi thích ăn.

 

7

Cũng không biết là do anh ta thích ăn thật, hay là vẫn còn nhớ khẩu vị của tôi hồi bé.

 

Chỉ nghĩ đến khả năng thứ hai thôi cũng thấy kỳ lạ rồi.

 

Sao anh ta có thể nhớ chuyện hồi nhỏ của chúng tôi được chứ?

 

Hồi đó, anh ta ước gì tránh tôi càng xa càng tốt.

 

“Đang nghĩ gì thế?”

 

Giang Ký Bạch đẩy cốc sữa đậu nành đến trước mặt tôi.

 

“Không có gì. Khi nào anh vào đoàn phim?”

 

Đám cưới này được tổ chức theo lịch trình của Giang Ký Bạch.

 

Dù gì khi chuyện này được quyết định, anh ta vẫn đang bận đóng phim cho đoàn trước.

 

Thậm chí, không ai hỏi ý kiến anh ta, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy.

 

Dĩ nhiên, ảnh cưới thì vẫn bắt anh ta về chụp.

 

Sau khi bộ phim đó quay xong, nhà họ Giang lập tức kéo anh ta về mà không để hở một kẽ nào.

 

Nghỉ ngơi hai ngày, rồi lên xe đi đăng ký kết hôn, thế là thành vợ chồng.

 

Cứ thế quay cuồng đến tận hôm nay.

 

Nghĩ lại cũng thấy mệt thật.

 

Giang Ký Bạch liếc nhìn tôi một cái đầy kỳ lạ, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn sáng.

 

“Cô quan tâm tôi khi nào vào đoàn làm gì? Vân Tranh, có là con lừa cũng không làm việc kiểu này đâu. Mà cô cũng đâu có thiếu chút tiền của tôi để nuôi gia đình.”

 

Tôi nghĩ ngợi một lúc.

 

Nếu là trước đây, tôi thực sự chẳng thèm để mắt đến chút tiền cực khổ của Giang Ký Bạch.

 

Nhưng bây giờ tình hình lại khác rồi.

 

“Tiền đầu tư hết rồi, giờ tôi đúng là thiếu tiền của anh đấy.”

 

Giang Ký Bạch nhìn tôi một lúc, rồi đứng dậy về phòng.

 

Tôi còn tưởng anh ta bị tôi nói cho phát bực, nhưng cũng chẳng quan tâm, tiếp tục ăn sáng.

 

Hôm nay không phải đi làm, nhưng vẫn có nhiều việc phải làm.

 

“Cầm lấy.”

 

Giang Ký Bạch đẩy một tấm thẻ qua.

 

“Gì đây?”

 

Anh ta tiếp tục ăn sáng, tôi còn tưởng anh ta bỏ ăn luôn rồi chứ.

 

8

“Đây là lương của tôi mấy năm nay. Cô chẳng phải đang cần sao?”

 

Tôi nhất thời không biết nói gì.

 

Tôi có nói gì đâu, sao anh ta lại biết tôi đang nghĩ gì?

 

“Cô mong chờ số tiền này của tôi lộ rõ trên mặt rồi.”

 

Bị nhìn thấu đúng là hơi ngại thật.

 

Nhưng tôi vẫn thản nhiên nhận lấy mà không khách sáo.

 

“Mật khẩu là gì?”

 

Giang Ký Bạch liếc tôi một cái, ánh mắt như thể rất muốn đòi lại thẻ.

 

“Ngày chúng ta đăng ký kết hôn.”

 

Tôi sững người.

 

Chẳng phải chỉ mới mấy ngày trước sao?

 

Không lẽ anh ta còn cố tình đổi mật khẩu?

 

Không nhìn ra đấy.

 

Ăn sáng xong, tôi vứt bát đĩa vào máy rửa chén, thế là xong.

 

Mấy chuyện rửa bát thế này, sao có thể đến lượt tôi động tay được?

 

Giang Ký Bạch đang ngồi trên sofa xem kịch bản.

 

Tôi làm việc xong, cũng tiện tay nhặt kịch bản của anh ta lên xem thử, vừa nhìn cái tên trên đó đã giật mình.

 

“Giang Ký Bạch, dù ba mẹ anh không ủng hộ anh vào giới giải trí, nhưng cũng không cần chọn kịch bản kiểu này đâu nhỉ? Thật sự không được thì cứ hạ mình với họ một chút đi.”

 

Giang Ký Bạch giật lại kịch bản từ tay tôi.

 

“Đây là kịch bản tôi từ chối. Cô tưởng ai cũng như cô, kịch bản nào cũng xem chắc?”

 

Sao lại kéo tôi vào chuyện này?

 

Tôi đâu phải người trong giới, cũng không phải phim nào cũng xem chứ.

 

“Rốt cuộc khi nào anh vào đoàn phim? Tôi thật sự thấy chán khi nhìn thấy anh rồi.”

 

Giang Ký Bạch khoanh tay, liếc tôi một cái.

 

“Cô tưởng tôi đi rồi thì có thể dọn về à? Cô không biết là bên cạnh nhà cô chắc chắn có người của ba cô canh chừng à? Chỉ cần cô về đó, ba cô lập tức xuất hiện, đóng gói cô ném trở lại đây ngay.”

9

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng chuyện này đúng là kiểu ba tôi có thể làm ra.

 

Bây giờ, e rằng ngay cả bên chỗ Giang Ký Bạch cũng có người theo dõi.

 

Tôi biết ngay mà, tiền của ông già đó đâu dễ lấy như vậy.

 

Thế nên, tôi chỉ có thể từ bỏ ý định dọn về nhà.

 

Dù sao thì tôi vẫn phải đi làm mỗi ngày, thời gian chung đụng với Giang Ký Bạch cũng chẳng nhiều lắm.

 

Đợi đến khi anh ta vào đoàn làm phim, dù không dọn về thì cũng chẳng khác gì mấy.

 

Chỉ cần có thể sống một mình là được.

 

"Ồ, quên nói với cô rồi."

 

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Giang Ký Bạch.

 

"Còn chuyện gì mà tôi chưa biết à?"

 

"Họ bảo tôi trong một tháng tới không được vào đoàn, nói là để chúng ta bồi, dưỡng, tình, cảm."

 

Giang Ký Bạch cố tình kéo dài từng chữ, phát âm rõ ràng, khiến tôi chỉ muốn trợn trắng mắt.

 

Chẳng cần nói đến việc tôi với anh ta đã sáu, bảy năm không nói chuyện với nhau.

 

Chỉ riêng thái độ của anh ta với tôi hồi bé thôi, cũng đủ để tôi không bao giờ nảy sinh tình cảm gì với anh ta rồi.

 

Hồi nhỏ, Giang Ký Bạch đáng ghét đến mức nào ấy à?

 

Cứ mỗi lần hai chúng tôi gặp nhau, gần như đều sẽ cãi nhau.

 

Mà vì từ nhỏ đã có hôn ước, nên Giang Ký Bạch lại càng nhìn tôi không vừa mắt.

 

Mỗi khi bạn bè trêu đùa, anh ta liền trợn mắt nhìn tôi, nói:

 

"Sau này tôi nhất định sẽ không cưới cậu đâu! Đừng có mà mơ!"

 

Hồi đó, tôi vẫn còn là một đứa bé nhõng nhẽo, chẳng hề nhận ra Giang Ký Bạch đáng ghét đến mức nào.

 

Còn ôm hy vọng muốn làm thân với anh ta, ai ngờ lại bị anh ta mắng.

 

Thế thì chắc chắn là tôi không nhịn nổi mà khóc rồi.

 

Kết quả, Giang Ký Bạch bị người lớn chạy đến đánh cho một trận, bắt đứng phạt ngoài hành lang.

 

Khi tôi đi ngang qua anh ta, anh ta còn trừng mắt lườm tôi, nhỏ giọng nói:

 

"Tôi không thích cậu đâu! Đồ keo kiệt!"

 

10

Bị Giang Ký Bạch mắng như vậy, tôi dĩ nhiên cũng không phải kiểu dễ bỏ qua.

 

Thế là, ngay khi Giang Ký Bạch vừa quay người đi, tôi liền níu tay mẹ Giang, bĩu môi, chuẩn bị khóc.

 

"Ôi, bé ngoan sao thế? Nói cho dì nghe nào."

 

Tôi lấy tay che mắt, rồi chỉ về phía Giang Ký Bạch đang quay lưng lại.

 

"Anh Ký Bạch nói con là đồ xấu xí! Con không có xấu!"

 

Giang Ký Bạch nghe thấy vậy, vừa định quay lại phản bác thì ba Giang đã lập tức xách cổ anh ta lên, đánh thêm một trận.

 

"Thằng nhóc này, nói linh tinh cái gì đấy? Vân Tranh sau này là vợ con, có ai lại nói vợ mình như vậy không hả?"

 

Nhưng Giang Ký Bạch cũng chẳng phải đứa chịu thua.

 

Tóm lại, hôm đó anh ta bị đánh không nhẹ.

 

Còn tôi thì cũng nhận ra rõ ràng, anh ta thật sự không thích tôi chút nào.

 

Thế nên, về sau mỗi lần đến nhà họ Giang, tôi cũng chẳng thèm tỏ vẻ thân thiện với anh ta nữa.

 

Dù sao cũng không thích nhau, chi bằng khỏi cần làm thân.

 

Nhưng trớ trêu thay, trước mặt người lớn, chúng tôi vẫn phải giả vờ như rất thân thiết.

 

Sau lưng, dù có vừa nắm tay nhau, cũng phải dùng nước rửa tay kỳ cọ hai lần mới chịu được.

 

Mối quan hệ như vậy kéo dài đến tận cấp hai.

 

Dù luôn ở trong trạng thái vừa yêu vừa hận, nhưng rốt cuộc chúng tôi cũng bình yên đến được kỳ thi vào cấp ba.

 

Tiểu học và trung học còn có thể để gia đình sắp xếp học chung, nhưng lên cấp ba thì phải thi tuyển.

 

Để tránh học chung trường với Giang Ký Bạch, thời gian đó tôi đã vô cùng cố gắng.

 

Khi có kết quả, tôi cũng đã chọn được ngôi trường mình muốn.

 

Tôi nghĩ... với thành tích và điều kiện của Giang Ký Bạch, chắc chắn anh ta sẽ chọn một trường quý tộc khác.

 

Ai mà ngờ, ngay ngày đầu tiên nhập học, tôi đã chạm mặt anh ta ngay cổng trường.

 

11

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

 

Tin tốt duy nhất là lớp của tôi và Giang Ký Bạch nằm ở hai đầu hành lang.

 

Ngoại trừ lúc đi qua cổng trường thì phải đi chung một lối, còn lại chúng tôi cơ bản chẳng có cơ hội chạm mặt.

 

Sau đó, Giang Ký Bạch chuyển sang học nghệ thuật, có một khoảng thời gian anh ta không đến trường.

 

Lúc ấy, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đối đầu với anh ta nữa.

 

Nhưng gần đến kỳ thi đại học, bỗng nhiên có người trong lớp nhắc đến chuyện hôn ước giữa tôi và Giang Ký Bạch.

 

Tin đồn lan truyền sống động như thật.

 

Nào là chúng tôi sẽ đính hôn ngay sau khi tốt nghiệp, đợi đến tuổi là đi đăng ký kết hôn.

 

Còn nói từ nhỏ hai đứa đã tình cảm sâu đậm, bây giờ lại còn sống chung với nhau.

 

Nghe mà tôi chỉ thấy mọi người tưởng tượng phong phú thật.

 

Nhưng không biết tin đồn từ đâu mà có, cũng chẳng rõ phải giải thích thế nào.

 

Dù sao thì cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, nên tôi quyết định mặc kệ.

 

Lẽ ra chuyện đến đây là xong, mọi người tám chuyện một lúc rồi thôi.

 

Nhưng không ngờ sau kỳ thi nghệ thuật Giang Ký Bạch trở lại.

 

Rõ ràng khu anh ta có nhà vệ sinh, nhưng nhất quyết phải đi vòng sang khu chúng tôi để dùng.

 

Rõ ràng chúng tôi chẳng thèm nhìn nhau lấy một cái, nhưng cứ mỗi lần anh ta xuất hiện, tất cả ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía tôi.

 

Như thể giữa chúng tôi thật sự có gì đó mờ ám vậy.

 

Những ánh mắt như thế kéo dài cho đến tận khi tốt nghiệp, thi đại học xong.

 

Dĩ nhiên, chẳng ai đợi được đến bữa tiệc đính hôn của chúng tôi cả.

 

Vì chuyện đó căn bản không thể xảy ra.

 

Sau khi trưởng thành, tôi với Giang Ký Bạch chỉ tiếp xúc khi có mặt bố mẹ hai bên.

 

Thế nên, người lớn cũng chẳng nghĩ đến chuyện ép chúng tôi lại với nhau nữa.

 

12

Sau đó, Giang Ký Bạch thi đỗ vào một trường đại học ở miền Bắc, còn tôi thì đi xa hơn về phía Nam.

 

Từ đó, chúng tôi cắt đứt liên lạc.

 

Về sau, có bạn bè nhắc đến quan điểm của Giang Ký Bạch về tôi – vị hôn thê theo hôn ước.

 

"Hôm đó anh ta ngồi ở quán nướng, rõ ràng là một nơi ồn ào đơn giản, nhưng cảm giác như thể anh ta đang ngồi trong nhà hàng sang trọng vậy. Mọi người hỏi anh ta nghĩ gì về cậu, Giang Ký Bạch chống ngón tay lên lon bia, thản nhiên nói: ‘Dù sau này có độc thân cả đời, tôi cũng không cưới cô ấy.’"

 

Thế là tôi hoàn toàn từ bỏ mọi suy nghĩ về Giang Ký Bạch.

Loading...