Vạn Yêu Đế Chủ
Chương 11: Thần Lực Bá Đạo!
"Thật sao?"
Kỳ Dương Lão Quân cau mày trầm giọng hỏi, Mạc Hạo Sinh không đáng để vào trong mắt hắn, nhưng Lạc Thủy Tông hắn cũng không thể không nhìn.
Là danh môn chính đạo, nội tình Lạc Thủy Tông thâm hậu, hắn không thể tùy tiện trêu chọc.
"Lời ấy là thật, Lạc Thủy Tông chúng ta cùng ngài nước sông không phạm nước giếng, đệ tử như chúng ta, tự nhiên cũng không thể gây phiền toái cho tông môn!"
Mạc Hạo Sinh trịnh trọng nói, trong lời nói cất nhắc ý tứ Kỳ Dương Lão Quân.
Kỳ Dương Lão Quân sắc mặt khẽ biến thành hòa hoãn, chợt bắt đầu quét toàn bộ đại học Bạch Kiều, rất nhanh, ánh mắt hắn dừng lại ở ký túc xá nữ sinh.
"Ồ? Khí huyết thật mạnh mẽ, còn có một tia yêu khí?"
Kỳ Dương Lão Quân nghi ngờ ngạc nhiên, phàm nhân trên sân trường không nghe được, nhưng Mạc Hạo Sinh và đệ tử khác thính lực cực kỳ nhạy cảm, làm bọn họ nhìn về hướng ký túc xá nữ.
Lẽ nào nơi đó có ẩn giấu một yêu quái?
Mạc Hạo Sinh cau mày, nơi này yêu khí quá nặng, làm cho hắn không phân biệt được đại học Bạch Kiều còn một yêu quái khác.
Ánh mắt bọn họ, làm cho đám người trên sân trường cũng nhìn theo.
Kỳ Dương Lão Quân bỗng nhiên giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa, đường kính đạt đến mười mét, như một mặt trời thu nhỏ bay tới ký túc xá nữ sinh, ánh lửa soi sáng mấy vạn người, để bọn họ sốt sắng.
Ầm một tiếng!
Ký túc xá nữ bị quả cầu đập trúng, trong nháy mắt nổ tung, đinh tai nhức óc, sáu tầng lầu trực tiếp đổ sụp, đá vụn bay tứ tung, bụi bặm bốc lên, toàn bộ người đại học Bạch Kiều run rẩy, sợ hãi mà lùi lại về phía sau.
Lúc này Tô Dật ôm Nam Tiểu Pháo từ trong biển lửa nhanh chóng bay ra, rơi xuống bãi cỏ cách mấy chục mét không xa.
Kỳ Dương Lão Quân đưa mắt tìm kiếm, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Nửa người nửa yêu?"
Hắn liếc mắt là đã nhìn ra Tô Dật là người, nhưng cũng tu luyện công pháp yêu tộc.
"Đó là!"
Các đệ tử Lạc Thủy Tông cũng nhìn thấy Tô Dật, có thể từ trong biển lửa nhảy xuống dưới, tuyệt đối không phải người bình thường.
Mạc Hạo Sinh cau mày, nhãn lực hắn như ưng, nhanh chóng nhìn thấy trong lồng ngực Tô Dật là Nam Tiểu Pháo, hắn âm thầm kinh ngạc.
"Là Tô Dật bọn họ!"
"Cao như vậy, hắn nhảy xuống thế mà lại không có chuyện gì?"
"Là Tô Dật, xong rồi, con đại yêu này muốn tìm hắn báo thù!"
"Hừ, ai biểu hắn không giúp chúng ta!"
"Hazzz, kẻ đáng thương a!"
Mấy vạn người trên sân trường thấp giọng bàn tán, thông qua âm thanh bọn họ, Kỳ Dương Lão Quân đã suy đoán được chân tướng, sắc mặt hắn trở nên âm trầm.
Tô Dật cúi đầu hỏi Nam Tiểu Pháo: "Ngươi không sao chứ?"
Khuôn mặt Nam Tiểu Pháo đầy bụi bặm từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu, nở nụ cười xán lạn: "Đương nhiên không sao rồi! Ta hiện tại không phải là Nam Tiểu Pháo yếu đuối ngày xưa!"
Tô Dật ngạc nhiên ngược lại lắc đầu bật cười.
Hiện tại Nam Tiểu Pháo mang sức mạnh của một đầu Long, đương nhiên sẽ không dễ dàng gì có vết bỏng.
Sau đó, Tô Dật đỡ nàng dậy, thấp giọng nói: "Đợi ở chỗ này, đừng đi lung tung!"
Nói xong hắn liền xoay người, vẻ mặt biến đổi, lúc trước còn là nụ cười quan tâm, trong chớp mắt liền trở nên băng lạnh.
"Cẩn thận!"
Nam Tiểu Pháo dặn dò một câu, ánh mắt nàng nhìn về đám mây bên trên nơi có Kỳ Dương Lão Quân, lòng không khỏi sợ sệt.
Con lão yêu này so với Xích Huyết lúc trước càng mạnh hơn.
Tô Dật không có trả lời, nhấc bước đi tới phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Dương Lão Quân.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Kỳ Dương Lão Quân nhẹ giọng hừ, ở Kỳ Linh này, còn chưa có người dám đối diện với hắn như thế!
"Lão Quân, chắc chắn là hắn giết thủ hạ của ngươi, khí huyết hắn như vậy, tuyệt đối không phải là người tầm thường!"
Mạc Hạo Sinh mở miệng nói, Tô Dật xuất hiện vừa đúng lúc để hắn đẩy tội, huống chi hắn còn đang dán mắt vào Nam Tiểu Pháo.
Lời vừa nói ra, đám người trên sân trường đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Đây chính là người tu tiên chính phái sao?
Hôm nay, hắn có thể bán đi Tô Dật, ngày sau cũng có thể coi bọn họ là rác rưởi mà ném xuống, thậm chí để bọn họ chết.
Trong lúc nhất thời, hảo cảm của mọi người đối với Lạc Thủy Tông giảm xuống nhanh chóng.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng hiểu ra đối với những chuyện sẽ xảy ra ở Hoang Cổ.
Ở đây, bọn họ không có pháp luật bảo vệ, cũng không có cường giả có nghĩa vụ phải bảo vệ bọn họ.
Tô Dật nhìn chòng chọc vào Kỳ Dương Lão Quân giống như là người đã chết rồi.
Hăn hôm nay mang sáu mươi lăm Long chi lực, sức mạnh dâng trào, không sợ hãi chút nào.
Vừa nãy một chiêu kia của Kỳ Dương Lão Quân, suýt nữa liền để hắn cùng Nam Tiểu Pháo chết, hắn làm sao có thể nhẫn?
Trước mặt nhiều người như vậy, Tô Dật không lấy điện thoại di động ra trực tiếp xóa bỏ Kỳ Dương Lão Quân, mà hắn muốn tiện thể nghiệm chứng thực lực của chính mình một chút.
Ầm! Ầm! Oanh!
Tô Dật đi một bước, đều chấn động đến mặt đất run lên, lưu lại vết chân ngày càng sâu, làm cho tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hắn, lộ vẻ khiếp sợ.
Thời khắc này, ở trong mắt bọn họ, Tô Dật đã không phải là người, mà là một Long Chi Nhân!
"Khí huyết tên này cực kỳ mạnh!"
Một tên đệ tử bên cạnh Mạc Hạo Sinh kinh ngạc nói, dưới cái nhìn bọn họ, tu vi Tô Dật rõ ràng rất yếu, vì sao có thể có khí huyết mạnh mẽ như vậy.
Bọn họ không nghĩ ra, mà lấy cấp độ của bọn hắn cũng chưa từng tiếp xúc tới sự tồn tại của Long Lực Đan.
Kỳ Dương Lão Quân bấm chỉ tay tính toán, muốn suy đoán ra lai lịch Tô Dật, nhưng người từ dị thành đều từ một thời không khác đến, hắn căn bản tính không ra.
"Lão yêu quái! Ta muốn ngươi chết!"
Tô Dật thấp giọng rít gào, con ngươi giống như hóa thành Long nhãn, hai chân hắn uốn cong, sức mạnh to lớn ép mặt đất dưới chân vỡ vụn, ầm một tiếng, hắn bay lên giống như tên lửa.
Yêu lực hắn cực kỳ yếu, sẽ không có phi hành thuật, chỉ có thể dựa vào sức mạnh cơ thể mà bay lên.
Trong chớp mắt, hắn phóng qua lớp học, cao đến mấy trăm mét, tốc độ không giảm, hướng về phía Kỳ Dương Lão Quân.
"Thật nhanh!"
Kỳ Dương Lão Quân ánh mắt ngưng lại, tay phải bỗng nhiên hướng về Tô Dật bay tới, trong phút chốc, yêu vân cuồn cuộn ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ màu đen, từ trên trời giáng xuống, đánh về Tô Dật.
Tô Dật đưa bàn tay ra va chạm vào bàn tay khổng lồ màu đen, nhanh chóng bay tới trước mặt Kỳ Dương Lão Quân, giơ lên hữu quyền, xé rách yêu khí, vung quyền ra.
Kỳ Dương Lão Quân theo bản năng vung chưởng, cùng Tô Dật cứng đối cứng.
Ầm --------ca----
Quyền chưởng va vào nhau, cánh tay phải Kỳ Dương Lão Quân trực tiếp bị bẻ gãy, tiếng xương gãy vang lên, tê cả da đầu người, quyền của Tô Dật thuận thế đánh vào lồng ngực Kỳ Dương Lão Quân, Kỳ Dương Lão Quân thổ huyết bay về phía sau rơi trên đám mây, trong chớp mắt biến mất trong rừng cây đại học Bạch Kiều, sinh tử chưa biết.
Bá đạo!
Hoàn toàn là lực lượng của thần!
Toàn bộ đại học Bạch Kiều yên tĩnh, mấy vạn người đều trố mắt ngoác mồm ngước nhìn Tô Dật.
Nhũng người vừa mới tới đại học Bạch Kiều cũng như vậy, sư sinh đại học Bạch Kiều cũng như thế, trước tùng đã tận mắt nhìn thấy Tô Dật giết chết Xích Huyết xà vương, vẫn là không khỏi kinh sợ nhìn thấy hình ảnh này.
Ở trong mắt bọn họ, Tô Dật trực tiếp nhảy lên, hung hăn cực kỳ đánh Kỳ Dương Lão Quân trọng thương đứng trong đám mây, toàn bộ quá trình là nước chảy mây trôi, lại có cảm giác mạnh mẽ, không tới hai cái chớp mắt.
Tô Dật theo đó rơi xuống, hắn cố ý rơi xuống sân trường, ầm một tiếng, rơi vào chỗ mấy người Mạc Hạo Sinh đang đứng, dẫn đến mặt đất có một cái hố lớn, bụi bặm tứ tung, che lấp bóng người hắn.
Kỳ Dương Lão Quân cau mày trầm giọng hỏi, Mạc Hạo Sinh không đáng để vào trong mắt hắn, nhưng Lạc Thủy Tông hắn cũng không thể không nhìn.
Là danh môn chính đạo, nội tình Lạc Thủy Tông thâm hậu, hắn không thể tùy tiện trêu chọc.
"Lời ấy là thật, Lạc Thủy Tông chúng ta cùng ngài nước sông không phạm nước giếng, đệ tử như chúng ta, tự nhiên cũng không thể gây phiền toái cho tông môn!"
Mạc Hạo Sinh trịnh trọng nói, trong lời nói cất nhắc ý tứ Kỳ Dương Lão Quân.
Kỳ Dương Lão Quân sắc mặt khẽ biến thành hòa hoãn, chợt bắt đầu quét toàn bộ đại học Bạch Kiều, rất nhanh, ánh mắt hắn dừng lại ở ký túc xá nữ sinh.
"Ồ? Khí huyết thật mạnh mẽ, còn có một tia yêu khí?"
Kỳ Dương Lão Quân nghi ngờ ngạc nhiên, phàm nhân trên sân trường không nghe được, nhưng Mạc Hạo Sinh và đệ tử khác thính lực cực kỳ nhạy cảm, làm bọn họ nhìn về hướng ký túc xá nữ.
Lẽ nào nơi đó có ẩn giấu một yêu quái?
Mạc Hạo Sinh cau mày, nơi này yêu khí quá nặng, làm cho hắn không phân biệt được đại học Bạch Kiều còn một yêu quái khác.
Ánh mắt bọn họ, làm cho đám người trên sân trường cũng nhìn theo.
Kỳ Dương Lão Quân bỗng nhiên giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa, đường kính đạt đến mười mét, như một mặt trời thu nhỏ bay tới ký túc xá nữ sinh, ánh lửa soi sáng mấy vạn người, để bọn họ sốt sắng.
Ầm một tiếng!
Ký túc xá nữ bị quả cầu đập trúng, trong nháy mắt nổ tung, đinh tai nhức óc, sáu tầng lầu trực tiếp đổ sụp, đá vụn bay tứ tung, bụi bặm bốc lên, toàn bộ người đại học Bạch Kiều run rẩy, sợ hãi mà lùi lại về phía sau.
Lúc này Tô Dật ôm Nam Tiểu Pháo từ trong biển lửa nhanh chóng bay ra, rơi xuống bãi cỏ cách mấy chục mét không xa.
Kỳ Dương Lão Quân đưa mắt tìm kiếm, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Nửa người nửa yêu?"
Hắn liếc mắt là đã nhìn ra Tô Dật là người, nhưng cũng tu luyện công pháp yêu tộc.
"Đó là!"
Các đệ tử Lạc Thủy Tông cũng nhìn thấy Tô Dật, có thể từ trong biển lửa nhảy xuống dưới, tuyệt đối không phải người bình thường.
Mạc Hạo Sinh cau mày, nhãn lực hắn như ưng, nhanh chóng nhìn thấy trong lồng ngực Tô Dật là Nam Tiểu Pháo, hắn âm thầm kinh ngạc.
"Là Tô Dật bọn họ!"
"Cao như vậy, hắn nhảy xuống thế mà lại không có chuyện gì?"
"Là Tô Dật, xong rồi, con đại yêu này muốn tìm hắn báo thù!"
"Hừ, ai biểu hắn không giúp chúng ta!"
"Hazzz, kẻ đáng thương a!"
Mấy vạn người trên sân trường thấp giọng bàn tán, thông qua âm thanh bọn họ, Kỳ Dương Lão Quân đã suy đoán được chân tướng, sắc mặt hắn trở nên âm trầm.
Tô Dật cúi đầu hỏi Nam Tiểu Pháo: "Ngươi không sao chứ?"
Khuôn mặt Nam Tiểu Pháo đầy bụi bặm từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu, nở nụ cười xán lạn: "Đương nhiên không sao rồi! Ta hiện tại không phải là Nam Tiểu Pháo yếu đuối ngày xưa!"
Tô Dật ngạc nhiên ngược lại lắc đầu bật cười.
Hiện tại Nam Tiểu Pháo mang sức mạnh của một đầu Long, đương nhiên sẽ không dễ dàng gì có vết bỏng.
Sau đó, Tô Dật đỡ nàng dậy, thấp giọng nói: "Đợi ở chỗ này, đừng đi lung tung!"
Nói xong hắn liền xoay người, vẻ mặt biến đổi, lúc trước còn là nụ cười quan tâm, trong chớp mắt liền trở nên băng lạnh.
"Cẩn thận!"
Nam Tiểu Pháo dặn dò một câu, ánh mắt nàng nhìn về đám mây bên trên nơi có Kỳ Dương Lão Quân, lòng không khỏi sợ sệt.
Con lão yêu này so với Xích Huyết lúc trước càng mạnh hơn.
Tô Dật không có trả lời, nhấc bước đi tới phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Dương Lão Quân.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Kỳ Dương Lão Quân nhẹ giọng hừ, ở Kỳ Linh này, còn chưa có người dám đối diện với hắn như thế!
"Lão Quân, chắc chắn là hắn giết thủ hạ của ngươi, khí huyết hắn như vậy, tuyệt đối không phải là người tầm thường!"
Mạc Hạo Sinh mở miệng nói, Tô Dật xuất hiện vừa đúng lúc để hắn đẩy tội, huống chi hắn còn đang dán mắt vào Nam Tiểu Pháo.
Lời vừa nói ra, đám người trên sân trường đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Đây chính là người tu tiên chính phái sao?
Hôm nay, hắn có thể bán đi Tô Dật, ngày sau cũng có thể coi bọn họ là rác rưởi mà ném xuống, thậm chí để bọn họ chết.
Trong lúc nhất thời, hảo cảm của mọi người đối với Lạc Thủy Tông giảm xuống nhanh chóng.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng hiểu ra đối với những chuyện sẽ xảy ra ở Hoang Cổ.
Ở đây, bọn họ không có pháp luật bảo vệ, cũng không có cường giả có nghĩa vụ phải bảo vệ bọn họ.
Tô Dật nhìn chòng chọc vào Kỳ Dương Lão Quân giống như là người đã chết rồi.
Hăn hôm nay mang sáu mươi lăm Long chi lực, sức mạnh dâng trào, không sợ hãi chút nào.
Vừa nãy một chiêu kia của Kỳ Dương Lão Quân, suýt nữa liền để hắn cùng Nam Tiểu Pháo chết, hắn làm sao có thể nhẫn?
Trước mặt nhiều người như vậy, Tô Dật không lấy điện thoại di động ra trực tiếp xóa bỏ Kỳ Dương Lão Quân, mà hắn muốn tiện thể nghiệm chứng thực lực của chính mình một chút.
Ầm! Ầm! Oanh!
Tô Dật đi một bước, đều chấn động đến mặt đất run lên, lưu lại vết chân ngày càng sâu, làm cho tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hắn, lộ vẻ khiếp sợ.
Thời khắc này, ở trong mắt bọn họ, Tô Dật đã không phải là người, mà là một Long Chi Nhân!
"Khí huyết tên này cực kỳ mạnh!"
Một tên đệ tử bên cạnh Mạc Hạo Sinh kinh ngạc nói, dưới cái nhìn bọn họ, tu vi Tô Dật rõ ràng rất yếu, vì sao có thể có khí huyết mạnh mẽ như vậy.
Bọn họ không nghĩ ra, mà lấy cấp độ của bọn hắn cũng chưa từng tiếp xúc tới sự tồn tại của Long Lực Đan.
Kỳ Dương Lão Quân bấm chỉ tay tính toán, muốn suy đoán ra lai lịch Tô Dật, nhưng người từ dị thành đều từ một thời không khác đến, hắn căn bản tính không ra.
"Lão yêu quái! Ta muốn ngươi chết!"
Tô Dật thấp giọng rít gào, con ngươi giống như hóa thành Long nhãn, hai chân hắn uốn cong, sức mạnh to lớn ép mặt đất dưới chân vỡ vụn, ầm một tiếng, hắn bay lên giống như tên lửa.
Yêu lực hắn cực kỳ yếu, sẽ không có phi hành thuật, chỉ có thể dựa vào sức mạnh cơ thể mà bay lên.
Trong chớp mắt, hắn phóng qua lớp học, cao đến mấy trăm mét, tốc độ không giảm, hướng về phía Kỳ Dương Lão Quân.
"Thật nhanh!"
Kỳ Dương Lão Quân ánh mắt ngưng lại, tay phải bỗng nhiên hướng về Tô Dật bay tới, trong phút chốc, yêu vân cuồn cuộn ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ màu đen, từ trên trời giáng xuống, đánh về Tô Dật.
Tô Dật đưa bàn tay ra va chạm vào bàn tay khổng lồ màu đen, nhanh chóng bay tới trước mặt Kỳ Dương Lão Quân, giơ lên hữu quyền, xé rách yêu khí, vung quyền ra.
Kỳ Dương Lão Quân theo bản năng vung chưởng, cùng Tô Dật cứng đối cứng.
Ầm --------ca----
Quyền chưởng va vào nhau, cánh tay phải Kỳ Dương Lão Quân trực tiếp bị bẻ gãy, tiếng xương gãy vang lên, tê cả da đầu người, quyền của Tô Dật thuận thế đánh vào lồng ngực Kỳ Dương Lão Quân, Kỳ Dương Lão Quân thổ huyết bay về phía sau rơi trên đám mây, trong chớp mắt biến mất trong rừng cây đại học Bạch Kiều, sinh tử chưa biết.
Bá đạo!
Hoàn toàn là lực lượng của thần!
Toàn bộ đại học Bạch Kiều yên tĩnh, mấy vạn người đều trố mắt ngoác mồm ngước nhìn Tô Dật.
Nhũng người vừa mới tới đại học Bạch Kiều cũng như vậy, sư sinh đại học Bạch Kiều cũng như thế, trước tùng đã tận mắt nhìn thấy Tô Dật giết chết Xích Huyết xà vương, vẫn là không khỏi kinh sợ nhìn thấy hình ảnh này.
Ở trong mắt bọn họ, Tô Dật trực tiếp nhảy lên, hung hăn cực kỳ đánh Kỳ Dương Lão Quân trọng thương đứng trong đám mây, toàn bộ quá trình là nước chảy mây trôi, lại có cảm giác mạnh mẽ, không tới hai cái chớp mắt.
Tô Dật theo đó rơi xuống, hắn cố ý rơi xuống sân trường, ầm một tiếng, rơi vào chỗ mấy người Mạc Hạo Sinh đang đứng, dẫn đến mặt đất có một cái hố lớn, bụi bặm tứ tung, che lấp bóng người hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương