Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Váy Hồ Điệp - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:08:38

Ta trốn cánh cửa, len lén .

Sắc mặt phụ trầm xuống, lạnh lùng nhận lấy chiếc khay, thèm liếc Bùi Thiệu Niên dù chỉ một .

Những chễm chệ trong đại sảnh—từ Huyện Lệnh, các tộc lão cho đến đám đông vây xem bên ngoài—đều ngớt lời tán dương Bùi Thiệu Niên là kẻ tri ân báo đáp, tiền đồ rộng mở.

Cũng giống như ngày trở về, vẫn phong quang đắc ý, vẫn là vị Trạng Nguyên vạn vây quanh.

Hắn tung lên ngựa, sắp rời thì đột nhiên ngoái đầu , hướng về phía , đầy chắc chắn.

“Tiểu Mai , chờ trở về.”

Ta lập tức lưng , thèm nữa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mẫu cho hiểu thế nào là .

Ban đầu, cưới thê.

Sau đó, .

Giờ đây, biến thành .

Hắn lời mà giữ lời.

Hắn sẽ cưới .

Ta cũng đợi .

Tiếng huyên náo của đám đông dần khuất xa, trong nhà cũng dần trở nên trống trải.

Phụ “phì” một tiếng, tiện tay ném chiếc khay sang một bên, miệng còn nhỏ giọng chửi rủa:

“Đồ vô ơn bạc nghĩa, tưởng nhà còn cần chắc? Cái gì mà , chẳng qua là dùng bạc để cắt đứt ân nghĩa bao năm qua thôi!”

“Ta khinh! Nghĩ đỗ Trạng Nguyên thì ghê gớm lắm ? Nếu ngày , mười mấy năm chẳng nhặt về, cứ để c.h.ế.t đói bên vệ đường cho xong!”

“Thằng nhãi thúi! Cả đời đừng hòng đây nữa!”

Phụ đống bạc trắng đất, miệng vẫn lẩm bẩm mắng chửi, đến khi cơn giận trong lòng dần tiêu tan, ông mới như sực nhớ điều gì đó, thở dài một , cúi xuống nhặt từng thỏi bạc lên.

Mẫu nấp lưng , bật thành tiếng.

“Ta ngay mà, phụ con là kẻ mê tiền, nỡ vứt đống bạc chứ.”

Ta ăn kẹo mạch nha, học theo dáng vẻ của mẫu , gật đầu đồng tình.

Nhiều bạc thế mà ném thì thật uổng phí!

Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc bay tới, mắt lập tức sáng lên, vội vã xách váy chạy ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vay-ho-diep/chuong-4.html.]

“Vương Nhị ca ca, tới !”

Vừa bước khỏi cửa, thấy Vương Nhị ca ca đang gắng sức vác hai con heo béo trắng muốt, thở phì phò bước qua ngưỡng cửa nhà .

Ta vội chạy đến, định giúp một tay, nhưng thấy hai cái đầu heo to tướng với đôi mắt nhắm chặt, liền cau mày nhăn nhó, rụt trốn lưng phụ .

Vương Nhị ca ca ngốc nghếch, đặt hai con heo xuống đất, đó lấy khăn tay từ trong tay áo , cẩn thận lau sạch tay, mới lấy từ bên hông một gói bánh hạt dẻ đưa cho .

“Tiểu Mai, cho . Lúc nãy ngang qua tiệm bánh, nhớ thích ăn, nên mua cho một ít đây.”

Vừa , khẽ xoay , kín đáo che hai cái đầu heo to tướng lưng.

Ta vui vẻ nhận lấy bánh, lập tức xuống ghế nhỏ, há miệng cắn một miếng lớn.

Phụ hai con heo béo đất, sang Vương Nhị ca ca.

“Vương Nhị, đây là…”

Vương Nhị ca ca lấy từ trong n.g.ự.c một túi tiền căng phồng, nhét thẳng lòng phụ , luống cuống vò tay, mặt đỏ bừng.

“He he… Lý thúc, chuyện là thế … Con coi Tiểu Mai là ! Sau ngày nào con cũng thịt kho tàu cho nàng ăn!”

“Đây là bạc con tích góp bao năm nay, còn hai con heo cũng là do tự tay con nuôi lớn. Thẩm con , cứ giữ để sính lễ cho con.”

“Thúc , nếu ở rể cũng … Thúc xem, con thể đồng dưỡng phu của nhà ?”

Mẫu sững sờ, miệng mở lớn, vẻ mặt giấu nổi sự kinh ngạc.

Phụ cúi đầu đống bạc trong lòng, sang túi tiền căng phồng, miệng há to đến mức thể nhét một quả trứng gà.

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế? Sao cứ lũ lượt đến tận cửa đưa bạc cho ông ?

Ta vẫn vô tư ăn bánh hạt dẻ, chẳng hiểu họ đang chuyện gì.

Nhìn phụ cứ há miệng ngơ ngác, chợt nhớ sáng nay ông vẫn ăn gì, thế là liền bẻ một miếng bánh, nhón chân nhét miệng ông.

Phụ liếc một cái, đó chút khách khí, gõ nhẹ một cú lên đầu .

Ta ôm đầu, nước mắt lưng tròng, lập tức trốn lưng Vương Nhị ca ca.

Vương Nhị ca ca thoáng luống cuống, giơ tay vỗ về an ủi , nhưng chợt nhớ đến quy tắc nam nữ khác biệt, thế là bàn tay giơ lên liền cứng đờ giữa trung.

Cuối cùng, vẫn là mẫu bước lên, kéo khỏi lưng Vương Nhị ca ca, xoa xoa trán , dịu dàng hỏi:

“Tiểu Mai, con thích Vương Nhị ?”

Vương Nhị ca ca lập tức căng thẳng, trán rịn mồ hôi.

Ta , rạng rỡ, dứt khoát gật đầu.

“Thích ạ! Mẫu , con thích Vương Nhị ca ca!”

Loading...