Váy Hồ Điệp - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:08:39
Mẫu hỏi: “Vậy còn Thiệu Niên thì ? Con còn thích , gả cho nữa ?”
Phụ cũng im lặng, ánh mắt cả nhà đều đổ dồn .
Trong miệng vẫn còn vương vị ngọt của bánh hạt dẻ, nhanh chậm nuốt xuống.
Mọi ngốc, nhưng ngốc.
Ta rõ ai với .
Thế nên thẳng mắt mẫu , nghiêm túc trả lời:
“Mẫu , Thiệu Niên ca ca coi con như . Mà thì thể gả cho ca ca .”
Vương Nhị ca ca như trút gánh nặng, khóe môi tự giác mà cong lên.
Ngay cả phụ cũng ngờ đáp như .
Mẫu ngẩn trong chốc lát, đó giơ tay chọc nhẹ má , khóe môi lộ nụ nhẹ nhõm:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Con bé , điểm duy nhất chính là quá cố chấp!”
Ta .
Vương Nhị ca ca gãi đầu, cũng theo .
Vậy là, và Vương Nhị ca ca thành .
Ngày thành , ngoài sân rộn ràng tiếng trống chiêng, Vương Nhị ca ca gần như mời hết cả con phố đến dự tiệc.
Ánh đèn lồng thắp sáng hai sân nhà, bên ngoài ngừng vang lên tiếng vui vẻ, náo nhiệt vô cùng.
Ta khoác bộ giá y đỏ thẫm, ngay ngắn giường, ngửi thấy hương thơm của thức ăn bay đến từ sân viện, cúi đầu xoa xoa cái bụng sớm đói đến kêu ùng ục.
Mẫu , tân nương tử trong ngày thành để ấn tượng cho phu quân, nhà xí, nên buổi trưa hôm nay chỉ ăn nửa bát cơm cùng một quả lê.
Sớm ăn nhiều thêm chút, ít nhất cũng ăn thêm một quả lê nữa mới đúng!
Ta đang thả hồn suy nghĩ linh tinh, thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động khe khẽ.
Ta khẽ nhấc một góc khăn voan, liền thấy Vương Nhị ca ca đang lén lút mở cửa.
Hắn cũng mặc bộ hỷ phục đỏ rực, bộ y phục dán sát , lộ những đường nét rắn rỏi. Chiếc đai lưng đỏ nổi bật càng khiến dáng thêm phần vững chãi.
Chỉ là, màu đỏ càng làn da vốn rám nắng của trông đen hơn một chút. đôi mắt thì vẫn sáng rực, lấp lánh .
Hắn như thể biến một chiếc hộp đựng thức ăn từ lưng, vẫy tay gọi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vay-ho-diep/chuong-5.html.]
“Tiểu Mai, tối nay ăn gì, đặc biệt xuống bếp vài món thích, mau đây ăn !”
Ta nhớ đến lời dặn dò của mẫu , bèn ngượng ngùng chịu dậy.
“Mẫu hôm nay ăn nhiều, lỡ nhà xí, nhạo thì …”
Vương Nhị ca ca bật khẽ, đặt hộp thức ăn lên bàn, cẩn thận vén chiếc khăn voan đầu .
Ta ngẩng lên , trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, nhưng thoáng chốc liền khôi phục như thường.
Hắn nắm tay , kéo đến bên bàn, giọng dịu dàng:
“Đừng lo những chuyện đó, chúng bái thiên địa, cũng dập đầu phụ mẫu, từ nay là phu quân của , là nương tử của . Muội gì cũng thích cả.”
“Nhìn xem, món thịt kho tàu mà thích nhất, còn măng xào, canh củ sen nữa. Muội mà ăn, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất đấy.”
Hương thơm nồng đậm lan tỏa mũi, mắt lập tức sáng bừng.
Không còn để ý gì nữa, vội vàng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bỏ miệng.
Vương Nhị ca ca ăn, nét mặt tràn đầy thỏa mãn.
Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu , tủm tỉm :
“Muội cứ ăn nhiều một chút, ăn gì, đều cho .”
Thì , thành là như thế .
Không cần gượng ép ăn ít mặt .
Không cần lo lắng lỡ sai điều gì, chuyện ngốc nghếch mà khiến vui.
Càng cần mỗi ngày bên bàn sách, chờ đợi xong kinh thư, xong chữ, mới miễn cưỡng dành cho vài câu chuyện trò.
Ta chỉ cần ôm chiếc ghế nhỏ mà phụ đóng cho , bên cạnh Vương Nhị ca ca.
Khi bán thịt, cầm một cành cây, hồn nhiên vẽ vời nền đất.
Mùa đông than sưởi ấm, mùa hè quạt nan phe phẩy.
Mỗi khi bán hết thịt, đều khen tranh vẽ .
Nếu trời còn sớm, sẽ dẫn lên vùng ngoại ô phía Tây leo cây bắt bướm, hoặc chèo thuyền hái sen bên hồ.
Nếu sớm gả cho Vương Nhị ca ca đến , chẳng bao giờ nghĩ đến việc gả cho Bùi Thiệu Niên.
Ta nhất định sẽ bắt phụ và mẫu nuôi Vương Nhị ca ca từ khi còn nhỏ, để sớm trở thành đồng dưỡng phu của .