Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Váy Hồ Điệp - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:08:41

Vương Nhị ca ca ngốc nghếch, đột nhiên biến một xấp giấy tuyên trắng dày cộm từ lưng.

Loại giấy từng thấy trong phòng Bùi Thiệu Niên.

Năm văn một tờ.

Ngày , Bùi Thiệu Niên luôn cẩn thận ép chồng giấy sách, một tờ cũng chẳng nỡ dùng bừa.

Vậy mà Vương Nhị ca ca chỉ gãi đầu, chân thành :

“Ta bảo loại giấy , lem màu. Nương tử thích vẽ tranh, cứ vẽ giấy cho .”

Phụ và mẫu tin, chỉ sang với vẻ mặt đầy khó hiểu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Từ khi nào Tiểu Mai vẽ tranh?”

Vương Nhị ca ca lập tức như dâng hiến vật quý, vội vàng chạy về phòng lấy một tờ giấy thảo cũ, mở rộng , chỉ nét mực đó, hào hứng giải thích:

“Đây là chim én mái hiên, đây là tiệm son phấn đối diện hàng thịt, còn đây là Lưu thẩm và cháu gái nhỏ của bà , Tiểu Mai vẽ lắm!”

Phụ và mẫu tờ giấy cũ ngả vàng, những nét mực lem thành một mảng, chỉ im lặng trao đổi ánh mắt với .

Cuối cùng, phụ lặng lẽ nhét một thỏi bạc tay Vương Nhị ca ca.

“Thôi , cứ cầm lấy . Tiểu Mai thích vẽ thì cứ để con bé vẽ, chẳng qua cũng chỉ là mấy tờ giấy, tốn bao nhiêu .”

Ta lập tức vui vẻ ôm chầm lấy phụ mẫu:

“Phụ , mẫu , hai nhất! Con thích hai nhất đời!”

Mẫu liếc một cái, nhưng múc đầy một bát cơm lớn đặt mặt , khóe miệng giấu nổi ý :

“Mau ăn cơm ! Chỉ cái miệng ngọt thôi!”

Ta hì hì.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ngờ cũng tìm đến nhờ vẽ tranh.

Là con trai của Triệu thúc, để mắt đến cô nương tiệm son phấn, đưa cho mười văn tiền, nhờ lén vẽ một bức họa của nàng .

Ta lập tức đồng ý, suốt cả buổi sáng đều chăm chú vùi đầu vẽ tranh.

Vừa sắp thành thì mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng , che ánh sáng.

Một làn hương thoang thoảng xộc mũi, ngẩng đầu lên, liền trông thấy một phụ nhân dung mạo mỹ lệ.

Bên cạnh nàng còn mấy nha , ma ma theo, tất cả đều đang đánh giá từ xuống .

Ta họ là ai, chỉ nghĩ rằng để bàn vẽ giữa đường, cản lối họ, bèn lặng lẽ kéo chiếc bàn nhỏ của dịch về một chút.

bà ma ma vẫn chịu buông tha, tiến lên một bước, từ cao, giọng điệu đầy khinh thường:

“Ngươi chính là Lý Tiểu Mai, con gái của Lý Mộc Tượng?”

Ta hiểu chuyện gì, chỉ ngơ ngác gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vay-ho-diep/chuong-6.html.]

khẩy một tiếng, ngẩng cao đầu, hệt như đang ban phát ân huệ to lớn:

“Lão gia nhà nạp ngươi . Mau về thu dọn đồ đạc, hai ngày nữa theo chúng hồi kinh .”

Nghe thấy chữ “”, tay khẽ run lên, một vệt mực đen lớn rơi xuống, loang thành một mảng rộng váy.

Ta lắc đầu, cẩn thận cuộn bức tranh , nhẹ giọng đáp:

“Ta .”

lập tức biến sắc, hừ lạnh đầy khinh miệt:

“Một đứa ngu si ngốc nghếch như ngươi, chẳng lẽ phu nhân chính thất của lão gia ? Nếu phu nhân nhà hiền lành, thì ngay cả cũng chẳng đến lượt ngươi !”

“Đủ ! Câm miệng!”

Một giọng lạnh lùng vang lên.

Từ phía đám nha , ma ma, Bùi Thiệu Niên sải bước , ánh mắt sắc bén quét về phía bà , giọng điệu nghiêm khắc trách mắng.

Sau đó, xoay sang , giọng điệu trở nên dịu dàng hơn:

“Tiểu Mai, đừng sợ, là đây, Thiệu Niên ca ca của . Ta trở về đón đây.”

“Ta hứa sẽ chăm sóc cả đời, quên ?”

Ta vẫn chỉ lắc đầu, đưa tay về phía Vương Nhị ca ca, nhẹ nhàng gọi:

“Phu quân, chúng về thôi. Váy của bẩn mất .”

Nghe , Vương Nhị ca ca— vẫn luôn cúi đầu bên cạnh , mắt bỗng sáng rỡ.

Hắn lập tức bế bổng lên, giọng đầy chắc chắn:

“Bẩn cũng . Chiều nay cắt cho nàng bộ mới.”

Ta cong mắt :

“Được! Hôm qua Lưu thẩm tiệm vải mới về tấm lụa hoa văn hồ điệp, may bộ đó!”

“Được, nàng thích gì cũng đều theo nàng.”

Vương Nhị ca ca xong, liền ôm trong nhà.

nhấc chân, như thể sực nhớ điều gì, , bình thản với Bùi Thiệu Niên và đám nha , ma ma mặt mày hống hách:

“Thiệu Niên ca, Tiểu Mai gả cho , văn thư của quan phủ chứng thực. Chỉ e rằng thể cho .”

“Ngươi—!”

“To gan! Lão gia nhà đường đường là Quang Lộc Tự Thiếu Khanh chính ngũ phẩm, ngươi dám gọi thẳng tục danh của ngài?!”

Vương Nhị ca ca chẳng buồn để tâm, cứ thế bế trong phòng.

Bên ngoài, vẫn bình tĩnh, nhưng đôi tay khẽ run lên.

Loading...