Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Váy Hồ Điệp - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:08:45

Nghĩ đến đây, nắm đ.ấ.m càng mạnh hơn.

“Đủ .”

Một giọng trong trẻo vang lên.

Vương Nhị ca ca như thấy, nắm tay vẫn tiếp tục giáng xuống.

“Đánh nữa sẽ c.h.ế.t đấy. Đến lúc đó, ngươi cũng đền mạng.”

Nghe hai chữ “đền mạng”, lập tức kéo nhẹ vạt áo Vương Nhị ca ca, dè dặt về phía Quận chúa.

“Tẩu tẩu?”

Nàng nhẹ nhàng phất tay, hiệu cho nha bên cạnh.

Nha lập tức cúi nhận lệnh, xoay xách từ trong viện một thùng nước lớn.

“Ào—”

Cả thùng nước lạnh buốt hắt thẳng lên Bùi Thiệu Niên.

Thân thể run lên, chậm rãi mở mắt, ngơ ngác xung quanh.

“Quận chúa… Sao nàng ở đây? Ta… ?”

“Bị ?”

Quận chúa bật , ánh mắt lướt qua mái tóc rối tung của , liếc về hướng phòng của phụ và mẫu .

Theo lý mà , xảy chuyện lớn như , đáng lẽ phụ và mẫu lao từ lâu.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, trong phòng bọn họ chẳng bất kỳ động tĩnh nào.

Quận chúa một tay khẽ ôm bụng, tay còn nhẹ nhàng nâng lên. Lập tức, một nha tiến lên, cung kính dâng lên một cây roi dài.

“Bùi Thiệu Niên, là ngươi lóc cầu xin , mới đồng ý để ngươi nạp , nhưng từng đồng ý để ngươi cưỡng ép khác.”

“Gan của ngươi càng lúc càng lớn, quên mất ngươi cái ghế quan ngũ phẩm bằng cách nào ? Ngươi dám hạ dược ?”

“Chát!”

Một tiếng roi vang lên giòn giã, quất thẳng lưng Bùi Thiệu Niên, để một vệt máu.

Bùi Thiệu Niên như nhớ điều gì đó, cơ thể khẽ run lên, lưng bắt đầu rịn vệt m.á.u đỏ thẫm.

vẫn chỉ cúi gằm, dám lên tiếng.

Một vị ma ma bê đến một chiếc ghế Thái sư.

Quận chúa lười biếng dựa lưng ghế, tay thong thả xoa bụng.

Nha tiếp nhận cây roi, tiếp tục quất xuống từng nhát nặng nề.

Bùi Thiệu Niên nghiến chặt răng, dám kêu lên dù chỉ một tiếng.

Vương Nhị ca ca tình cảnh mắt, dần dần bình tĩnh .

Hắn ôm lòng, nét mặt hiện rõ sự may mắn cơn hoảng loạn.

“Đừng sợ, đừng sợ, Tiểu Mai.”

“Về sẽ bao giờ rời xa nàng nữa.”

Ta gật đầu, về phía Bùi Thiệu Niên, nhỏ giọng hỏi:

“Quận chúa sẽ đánh c.h.ế.t ?”

“Chết cũng đáng!”

Quận chúa nhướng mày, nhưng sang , cong môi khẽ:

“Không c.h.ế.t . Đứa bé trong bụng thể cha.”

Nàng mỉm , khiến sững sờ, tròn mắt nàng, trong lòng khỏi thầm ngưỡng mộ.

“Quận chúa, thật lợi hại, ngay cả Bùi Thiệu Niên cũng sợ .”

Quận chúa bật nhẹ, gì thêm.

Hôm , trời còn sáng rõ, Quận chúa dẫn theo một đoàn tùy tùng rầm rộ xuất phát ngoại ô du ngoạn.

Bùi Thiệu Niên đầy thương tích, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, lẽo đẽo theo nàng như một con chim cút nhỏ, bộ dáng vô cùng thê thảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vay-ho-diep/chuong-9.html.]

Phụ và mẫu thì mãi đến tận trưa mới thức dậy.

Sau khi kể bộ chuyện xảy tối qua, hai giận đến xanh mặt, lập tức lôi hết đồ của Bùi Thiệu Niên vứt khỏi nhà.

Ta còn chạy đến, hung hăng giẫm đạp lên đống đồ đó mấy mới hả giận.

Quận chúa ở thêm mấy ngày nữa mới rời .

Trước khi rời , Quận chúa ban thưởng cho nhiều vải vóc và trang sức quý giá, nhẹ nhàng dặn dò:

“Nhớ kỹ, đừng kể chuyện ngoài.”

Ta ngước mắt nàng, chớp chớp mắt, tò mò hỏi:

“Quận chúa, rốt cuộc danh hiệu Trạng Nguyên của Bùi Thiệu Niên là để ạ?”

Rồi như sực nhớ điều gì, ngập ngừng:

“Là vì giữ thể diện cho cha của đứa bé trong bụng ?”

Quận chúa xong, lập tức bật ha hả, ánh mắt lấp lánh đầy hứng thú:

“Tiểu Mai, đang nghĩ gì thế? Ta bảo đừng là vì nếu phụ vương đánh Bùi Thiệu Niên, chắc chắn sẽ cho ngoài chơi nữa!”

Ta trợn tròn mắt, kinh ngạc vô cùng.

Thì !

Ngay lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên từ ngoài cửa:

“Tiểu Mai, mau đây! Chúng đến tiệm vải chọn may y phục mới thôi!”

Ta đầu , thấy Vương Nhị ca ca đang cửa, vẫy tay gọi .

Nụ lập tức nở rộ môi , lập tức đặt đống đồ ban thưởng sang một bên, vui vẻ chạy về phía .

“Được! Phu quân, may váy thêu hồ điệp!”

Hết. (Truyện đến đây là hết rùi, nhưng Gia xin phép vẽ thêm một chút về cái kết của bộ cho viên mãn xíu nha, mong mí bà đừng chê 😍, đây là phần thêm của riêng Gia, trong raw gốc sẽ ko đoạn nhé, vì bộ cũng khá cute nên viên mãn thim xíu, cảm ơn mí bà luôn ủng hộ truyện nhà Gia nhaa 😘)

Sau khi Quận chúa rời , cuộc sống của và Vương Nhị ca ca trở nên yên bình hơn bao giờ hết.

Hàng ngày, vẫn bán thịt, còn thì vẫn bên cạnh nghịch ngợm vẽ tranh.

Nếu trời còn sớm, sẽ dắt ngoại ô hái hoa dại, lên núi bắt ve, bờ hồ chèo thuyền ngắm hoa sen.

Những ngày tháng trôi qua cứ như , đơn giản mà vui vẻ.

Mùa đông năm , mặc chiếc váy hồ điệp mới may, trong tay cầm một xiên hồ lô đường, bên quầy hàng của Vương Nhị ca ca, hớn hở với .

“Phu quân, năm nay chúng mấy vại thịt muối , sang năm bán chắc chắn sẽ lời to!”

Hắn , tủm tỉm:

“Được thôi, nương tử thích gì cũng theo.”

Cuối cùng, vẫn sống cuộc đời mà mong nhất— tiểu của ai, cũng cần lưng nam nhân nào mà e dè lo sợ.

Ta thể tự do chạy nhảy, thích vẽ thì vẽ, thích ăn thì ăn.

Mà quan trọng nhất— thích cũng thích , là đủ !

Nhiều năm , trong sân nhỏ của chúng , bóng cây hòe xanh rì, một cục bột nhỏ trắng trẻo mũm mĩm đang cầm con dế cỏ mà Vương Nhị ca ca đan cho, vui vẻ chạy quanh.

Ta chiếc ghế nhỏ, vẽ vài nét bướm lên tờ giấy tuyên, tiếng con trẻ líu ríu bên tai.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Phụ ơi, phụ ơi! Hôm nay mẫu vẽ bướm nữa kìa!"

Vương Nhị ca ca đang thái thịt trong sân, liền ha hả, đưa tay lau mồ hôi, đầy cưng chiều:

"Mẫu con thích bướm, để mai phụ chợ mua vải thêu hình bướm cho mẫu con may váy mới, ?"

Cục bột nhỏ vỗ tay khanh khách, nhào lòng :

"Mẫu ơi, con cũng mặc váy hồ điệp giống !"

Ta cúi đầu xoa đầu con, tủm tỉm:

"Được thôi, năm nay cả nhà chúng đều mặc váy áo thêu hồ điệp nhé!"

Ngoài hiên, gió xuân nhẹ lướt qua, mang theo tiếng rộn rã, chan chứa niềm vui và hạnh phúc.

❤️

Loading...