Về Nhà
Chương 1
1
Phó Cảnh Nguyên buông hai câu nặng nề, không thèm quay đầu lại đã bỏ đi.
Ta nằm trên giường, nghe rõ bên ngoài có tiếng nói trong trẻo, quen thuộc của một nữ tử vang lên.
“Nàng ấy không sao chứ? Có cần ta vào giải thích không?”
Phó Cảnh Nguyên lạnh lùng lắc đầu.
Tô Ngọc Nghiên bất lực thở dài.
“Kiểu nữ tử như nàng ta, ở hậu trạch lâu rồi, trong đầu chỉ còn lại chuyện tranh sủng, đến cả nhảy hồ cũng nghĩ ra được. Làm sao mới khiến nàng ta hiểu được, ta đã trải qua bao năm gió tuyết biên ải, khói mù sa mạc, sớm đã lãnh đạm như cúc, chẳng còn hứng thú gì với tình yêu nữa.”
“A Ngọc…”
Giọng Phó Cảnh Nguyên hơi run, dường như không chịu nổi khi nghe câu cuối cùng.
Tiểu Linh bên cạnh đang thổi thuốc đã sắc cuối cùng không nhịn được nữa, đột nhiên ném bát, xông ra cửa.
“Ngươi còn dám nói mình lãnh đạm như cúc, ai mà không biết ngươi giả vờ trà xanh chứ? Chẳng hạn như tối qua nói nhà dột, nhất quyết bắt gã sai vặt gọi Vương gia đến sửa.
“Sao, ngươi không có tiền thuê thợ mộc, hay là Vương gia đã thành tinh? Chỉ cần ngài ấy đứng ở đó thì nhà sẽ không dột nữa ?
“Dáng vẻ thì xinh đẹp mà làm toàn chuyện xấu xa, ta thấy ngươi mới là cái nhà dột đó!”
“Tiểu Linh…” Ta cố gắng ngồi dậy: “Đừng nói nữa, về phòng đi.”
Nhưng Tiểu Linh còn chưa kịp đi, Phó Cảnh Nguyên đã tát nàng ấy một cái.
Tô Ngọc Nghiên dường như muốn ngăn cản hắn.
“Cảnh Nguyên, đừng kích động, muội muội vừa từ cõi chết trở về đã phải ăn nhiều đau khổ, sao chúng ta có thể so đo với nàng ấy?”
“A Ngọc…”
Giọng Phó Cảnh Nguyên đầy đau lòng. Hắn không thể chịu đựng được nữa, hét vào phòng ta:
“Lâu Tiêu! Quản chặt người của ngươi lại, nếu còn có lần sau, ta sẽ cắt lưỡi nàng ta!”
2
Một lúc lâu sau, Tiểu Linh nhổ về phía bóng lưng của hắn một tiếng “Phi”, rồi quay lại phòng ta.
“Lần sau đừng kích động như vậy nữa, nhất là khi ta không thể bảo vệ ngươi.” Ta yếu ớt nói.
Tiểu Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng ta biết, nàng ấy căn bản không để bụng.
Từ khi ta xuyên vào thế giới này, Tiểu Linh vẫn luôn ở bên cạnh ta.
Ta tính tình nhu mì, nàng ấy sợ ta chịu thiệt, mới dần dần dưỡng thành tính tình cay nghiệt như hiện tại.
Trước kia Phó Cảnh Nguyên yêu ai yêu cả đường đi, vì ta mà thiên vị nàng.
Chỉ là hiện tại…
Thôi.
Xem ra trước khi rời khỏi thế giới này, ta phải nhanh chóng tìm cho Tiểu Linh một chỗ tốt.
Ta đang lâm vào trầm tư, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bát thuốc đen ngòm.
Chỉ cần ngửi mùi, ta đã không nhịn được mà nôn khan.
Ánh mắt Tiểu Linh vô cùng đau lòng.
“Tiểu thư…”
Từ khi ta và Phó Cảnh Nguyên có hiềm khích, nàng đã không muốn gọi ta là Vương phi nữa.
“Thuốc này người phải uống, dù có đau lòng đến mấy, người cũng không được hủy hoại thân thể của mình.”
“Ta không phải….”
3
Trên thế giới này, ngoài Phó Cảnh Nguyên ra, căn bản không có ai biết ta là người xuyên không.
Ta tự nhận mình không phải là người thông minh tuyệt đỉnh.
Muốn sống tốt ở thời đại này, cách tốt nhất là ít gây chú ý.
Không nên cố gắng thúc đẩy sự nghiệp, càng không nên cố gắng thay đổi lịch sử.
Vì vậy, ta vừa cố gắng đóng vai tiểu thư khuê các nhu mì lễ phép của phủ Thượng thư, vừa cố gắng tìm cách trở về nhà.
Chỉ tiếc là năm năm trôi qua, ta vẫn bị mắc kẹt ở đây.
Còn sắp đến tuổi phải gả chồng…
Phó Cảnh Nguyên đã trở thành lựa chọn tốt nhất của ta.
Chúng ta gặp nhau trong một buổi du ngoạn, hắn đối với ta nhất kiến chung tình.
Lúc đầu, ta cũng không hứng thú với hắn, còn dùng thân phận hoàng tử của hắn để từ chối hắn, ta nói rằng mình không muốn tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực và ngôi vị hoàng đế.
Kết quả là Phó Cảnh Nguyên lập tức tự xin phong vương, chỉ chờ thành hôn xong là lập tức rời khỏi hoàng thành.
Mọi người đều nói hắn rất si tình với ta.
Dần dần, ta cũng không nhịn được mà bắt đầu để ý đến hắn.
Sau đó vào ngày thành thân, Phó Cảnh Nguyên nắm tay ta, kích động đến nỗi không ngừng run rẩy.
“Tiêu Tiêu, lấy được nàng đời này ta không còn gì hối tiếc nữa.”
Đêm đó, hai chúng ta ôm chặt lấy nhau.
Từ khi đến triều đại này, sợi dây căng thẳng trong lòng ta dường như đã dần dần đứt.
Ta đã nói cho Phó Cảnh Nguyên biết bí mật của mình.
Sau khi nghe xong, hơi thở của hắn phả vào gáy ta, cười vô cùng gượng gạo:
“Vậy thì ta phải làm một người phu quân tốt, nếu không làm nàng đau lòng, nàng vứt bỏ ta ở đây, chẳng phải ta sẽ hối hận đến mức ruột gan đứt đoạn hay sao?”
Ta hung hăng vặn cánh tay hắn: “Chàng biết là tốt rồi.”
Mọi chuyện dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Chỉ tiếc là——
Cho đến tận hôm nay, ta mới hiểu.
Phó Cảnh Nguyên chưa bao giờ tin ta.
Chỉ là trước kia hắn coi ta như bảo bối, ta nói gì hắn cũng nghe.
Nhưng hiện tại, tâm tư của hắn đều đặt trên người Tô Ngọc Nghiên, đương nhiên không có kiên nhẫn nghe ta “Bịa chuyện.” nữa.
4
Ta nằm trên giường dưỡng thương mấy ngày, cuối cùng cũng có thể đi lại được.
Tiểu Linh luôn đi theo ta từng bước không rời, sợ ta lại đi tìm cái chết.
Nhưng nàng không biết, ta chỉ là đang tìm cách trở về.
Tính đến nay, ta đã thử vẽ trận, treo cổ, đập đầu, nhảy hồ…
Rõ ràng ta đến đây chỉ vì sơ ý trượt chân trên cầu thang, sao mà trở về lại khó đến vậy chứ?
Tiểu Linh thấy ta thở dài than ngắn.
Nàng kéo ta đến trước gương, giúp ta chải chuốt trang điểm, sau đó cười tươi nói:
“Xem này, đẹp biết bao!
“Tiểu thư ở trong phòng mãi, chắc hẳn đã buồn chán lắm rồi, lát nữa ta sẽ bảo nhà bếp, không cần mang cơm trưa đến đây nữa, trực tiếp mang đến phòng ăn, như vậy tiểu thư có thể ra ngoài hít thở không khí.”
Ta biết nàng muốn ta vui vẻ nên cố gắng mỉm cười, cùng nàng đi ra cửa.
Hiện tại đang là mùa xuân.
Trước kia Phó Cảnh Nguyên biết ta thích hoa, đã trồng đầy cả vườn.
Hiện tại mùa xuân đến, khắp nơi đều có hương hoa.
Ta không nhịn được mà đi về phía phòng hoa.
Nơi đó có những bông hoa tulip mà năm ngoái ta đã tự tay trồng.
Nhưng, còn chưa đi đến cửa, ta đã nhìn thấy từ xa hai cái giỏ rất lớn.
Bên trong đầy những bông hoa màu vàng.
Ta ngẩn người.
Tiểu Linh đã xắn tay áo, chuẩn bị xông vào đánh nhau.
Ta hoàn hồn, vội vàng kéo nàng lại, đưa một ngón tay lên môi.
Trong phòng hoa có vẻ như có người đang nói chuyện…
5
Tiếng nói chuyện không lớn.
Ta và Tiểu Linh phải dựng tai mới nghe được một chút.
“… Ngươi nói xem Vương phi có biết chúng ta nhổ những bông hoa quý của người không, sẽ không lột da chúng ta chứ?”
“Sợ gì, đều là do Vương gia phân phó, nghe nói là để làm thuốc dưỡng nhan cho Ngọc Nghiên công chúa.”
Nói đến Tô Ngọc Nghiên, giọng nói của hai người càng nhỏ hơn, cũng càng thêm thần bí.
“Ngọc Nghiên công chúa không phải là muội muội của Vương gia sao, Vương gia đối xử với nàng như vậy có phải tốt quá rồi không?”
“Phỉ phui, đồ ngốc! Ngọc Nghiên công chúa vốn là nữ nhi của Tô tướng quân, là thanh mai trúc mã với Vương gia nhưng sau đó Địch quốc cầu thân, hoàng thất lại không có nữ nhi, mới ban cho nàng tước hiệu công chúa, để nàng đi thay.”
Lão ma ma thở dài: “Ta nhìn Vương gia lớn lên, nếu không phải Ngọc Nghiên công chúa phải đi thay, Vương gia cũng sẽ không chết tâm mà cưới người khác… Thật là tạo hóa trêu ngươi, ai mà ngờ được Ngọc Nghiên công chúa lại có thể trở về.”
“Nghe ngài nói như vậy, Vương gia sẽ không nạp nàng làm thiếp chứ?”
“Ngươi thật ngốc, với sự trân trọng của Vương gia đối với Ngọc Nghiên công chúa, nếu thật sự muốn đón nàng vào phủ, chắc chắn sẽ phải đuổi người ở Đông viện kia đi, nhường vị trí Vương phi lại cho nàng.”
“Mẹ ngươi chứ!”
Tiểu Linh như mũi tên lao đến, tát vào mặt ma ma kia một cái.
“Đồ cẩu nô tài, Vương phi tốt như vậy, ngươi lại ở sau lưng nói xấu nàng?”
Lão ma ma bị mắng đến ngây người, sau khi phản ứng lại thì muốn trả đũa.
Ta vội vàng đi tới, chắn trước mặt Tiểu Linh.
Lão ma ma lúc này mới hoảng hốt quỳ xuống.
Tiểu Linh tức đến mức cả người run rẩy.
“Tiểu thư, người không được tha cho thứ cẩu nô tài này!”
Ta không lên tiếng, lắc đầu với nàng.
Sau đó nhìn về phía người đang quỳ dưới đất.
“Đứng lên đi.”
Trên đường đến phòng ăn, Tiểu Linh vẫn còn tức giận.
“Tiểu thư, sao người lại tha cho bà ta!”
Ta im lặng một lúc, mới mở miệng giải thích:
“Người mà ngươi tát là vú nuôi của Phó Cảnh Nguyên, thân mẫu của Phó Cảnh Nguyên mất sớm, hắn khá dựa dẫm vào người vú nuôi này, trong phủ này mà nói đến người hiểu Phó Cảnh Nguyên nhất, bà ta chắc chắn nằm trong top ba.”
Cho nên…
Không phải là lời nói của lão ma ma khó nghe.
Chỉ trách, Phó Cảnh Nguyên làm việc quá khó coi.
6
Tiểu Linh cuối cùng cũng không nói nữa, chỉ vẫn tức giận.
Tâm trạng của ta rất phức tạp.
Ta cứ nghĩ mình đã hoàn toàn thất vọng về Phó Cảnh Nguyên rồi nhưng không ngờ khi nhìn thấy những bông hoa đó, trong lòng lại không khỏi đau nhói.
Thôi, ta tự khuyên mình. Đến nước này rồi, hắn không đáng.
Tiểu Linh đi theo ta đến cửa phòng ăn.
Ta vừa định bước vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười.
Ta theo tiếng nhìn lại——
Tiếng cười đột ngột dừng lại.
Phó Cảnh Nguyên ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn cau mày nhìn ta: “Gần đây nàng không phải vẫn luôn dùng bữa trong phòng sao, sao đột nhiên lại chạy đến đây?”
Ta cũng cau mày: “Vương phủ cũng là nhà của ta, ta còn không có quyền đi lại trong nhà của mình sao?”
“Tiểu thư——”
Tiểu Linh đột nhiên kéo tay áo ta, tức giận nói: “Người xem kìa, ả bạch liên hoa đó lại dám ngồi vào vị trí của chủ mẫu!”
Ta theo đó nhìn lại.
Vừa nãy chỉ lo nhìn sắc mặt của Phó Cảnh Nguyên, ta không để ý đến Tô Ngọc Nghiên đúng là đang ngồi ở chỗ của ta.
Ta vừa chạm mắt với nàng ta, nàng ta lập tức đứng dậy.
“Cảnh Nguyên, ta vẫn nên ngồi ở chỗ khác đi…”
“Nàng cứ ngồi đó.” Giọng Phó Cảnh Nguyên rất lạnh, như cố ý nói cho ta nghe: “Nàng là công chúa, lại là khách, theo tình theo lý đều nên ngồi ở vị trí chủ vị.”
“Nhưng sắc mặt muội muội không được tốt lắm, lần trước chính là vì đến tìm chàng nên mới nhảy xuống hồ, lần này nếu lại chọc giận nàng, chỉ sợ nàng lại tìm cách tự sát.”
Tô Ngọc Nghiên vừa nói, Phó Cảnh Nguyên càng tức giận.
“Lâu Tiêu!” Hắn gọi ta: “Muốn ngồi thì ngồi, không muốn ngồi thì về, bản vương còn chưa đến mức phải xem sắc mặt của một nữ nhân như ngươi.”
Nhưng từ đầu đến cuối, biểu cảm của ta thậm chí không có gì thay đổi.