Về Nhà
Chương 2
7
Sức khỏe của ta vẫn chưa hồi phục nên đồ ăn cũng đơn giản.
Lúc này, đồ ăn do bếp làm đã được mang đến.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên bàn, người nọ có chút lúng túng.
“Vương gia, Vương phi, mấy món cháo loãng và đồ ăn nhẹ này để ở đâu ạ?”
Ta còn chưa kịp nói gì, Tô Ngọc Nghiên đã chỉ vào cuối bàn.
“Đặt ở đó cho muội muội đi, đi đi về về cũng mệt lắm.”
Người nọ đổ mồ hôi nhìn sắc mặt Phó Cảnh Nguyên.
Thấy hắn không phản đối, liền vội vàng đặt cháo và đồ ăn nhẹ xuống, rồi cúi đầu chuồn đi.
Không lâu sau, đồ ăn của Phó Cảnh Nguyên cũng được mang lên đầy đủ, toàn là sơn hào hải vị.
Sức khỏe của ta vốn chưa hồi phục hẳn, ngửi thấy mùi dầu mỡ, dạ dày lại cuộn trào.
Nhưng Tô Ngọc Nghiên lại múc một bát canh sườn hầm với lớp mỡ vàng óng, đi qua chiếc bàn dài, từng bước đến trước mặt ta.
“Muội muội, chuyện lần trước là do ngươi hiểu lầm nhưng ta không ngờ ngươi lại tìm đến cái chết, trong lòng cũng có chút áy náy.”
Nàng ta mang theo vẻ mặt vừa thương cảm vừa cao ngạo.
“Ngươi cũng biết, ta ở bên ngoài biên ải nhiều năm, không giống những nữ tử khuê các, không có nhiều thủ đoạn quanh co lòng vòng.
“Hôm nay Cảnh Nguyên làm chứng, ta muốn nói rõ ràng chuyện này, hy vọng sau này ngươi đừng hiểu lầm ta nữa, ta thật sự không có hứng thú tranh giành gì với ngươi.
“Nếu muội muội nể mặt, hãy uống bát canh này.”
Nàng ta vừa dứt lời, ta không kìm được mà nôn khan một tiếng.
Không khí có chút ngượng ngùng.
Tô Ngọc Nghiên đỏ hoe mắt, vẻ mặt như chịu nhục nhã vô cùng.
“Muội muội, ta biết ngươi ghét ta nhưng cũng không cần phải làm nhục ta như vậy chứ?”
Giọng nàng vẫn trong trẻo như trước, chỉ mang theo vài phần run rẩy, ta đoán rằng Phó Cảnh Nguyên nghe mà tim cũng ngừng đập, hắn vội vàng bước đến trước mặt nàng ta, giật lấy bát sứ.
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bóp chặt cằm ta, không nói một lời đổ canh vào miệng ta.
8
Ta ho sặc sụa.
Tiểu Linh vừa vỗ lưng cho ta, vừa nghiến răng trừng mắt nhìn hai người.
“Vương gia, sao người có thể thiên vị người ngoài như vậy? Rõ ràng Vương phi mới là thê tử của người!”
“Chính vì nàng là thê tử của bản vương nên mới càng không được phép vô lễ như vậy!
“A Ngọc vì giang sơn xã tắc, đã chịu biết bao tủi nhục, bản vương tuyệt đối không cho phép A Ngọc sau khi trở về từ Địch quốc lại còn phải chịu nhục trước mặt Lâu Tiêu!”
Ta nhịn đau, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Nguyên.
“Vương gia thật là thiên vị…”
Lại một cơn buồn nôn ập đến.
Ta gần như không thở nổi, càng không nói nên lời.
“Lâu Tiêu?”
Phó Cảnh Nguyên nhìn khuôn mặt tím tái của ta, sắc mặt có chút dịu lại.
Nhưng, Tô Ngọc Nghiên thì thầm với hắn vài câu, hắn lại lập tức nghiêm mặt.
“Đừng diễn nữa, Lâu Tiêu.”
Phó Cảnh Nguyên tiếp tục cau mày.
“Ngươi hôn mê, A Ngọc đặc biệt đưa thái y trong cung đến, kết quả không tra ra được gì.
“Ngươi rốt cuộc học những thứ này từ đâu? Trước kia ta còn thấy ngươi bình tĩnh, có khí phách của A Ngọc, không ngờ lại chỉ là hạng dong chi tục phấn tầm thường như vậy.”
Ta đau nhói trong lòng, khí huyết cũng theo đó mà dâng trào.
Trước mắt tối sầm, ta lại ngất đi như vậy.
9
Lần nữa tỉnh lại đã là đêm khuya.
Xung quanh tối om, chỉ có chiếc bàn bên cạnh thắp đèn dầu.
Tiểu Linh đang nằm ngủ bên cạnh ta.
Để không đánh thức nàng, ta tiếp tục nằm im, trong đầu suy nghĩ về những chuyện gần đây.
Chỉ đơn giản tìm cách tự sát thì không thể giúp ta trở về thế giới ban đầu.
Hơn nữa, Tiểu Linh luôn tìm thấy ta vào những lúc nguy cấp.
Ta không chỉ chết không được, thể xác còn phải chịu tội, tỉnh lại lại tiếp tục cãi nhau với Phó Cảnh Nguyên…
Không được.
Không thể cứ tiếp tục như vậy, ta phải tìm cách khác.
Ta đang suy nghĩ, Tiểu Linh vừa ngái ngủ vừa đắp chăn lên cho ta.
Ngay sau đó, nàng vui mừng gọi: “Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”
Ta nhẹ nhàng đáp một tiếng, nói với nàng:
“Tiểu Linh, nếu một ngày nào đó ta đột nhiên biến mất, ngươi đừng lo lắng.
“Điều đó có nghĩa là ta đã về nhà rồi, ngươi nhớ mở chiếc hộp trang điểm ở ngăn trên cùng, bên trong có thứ ta tặng ngươi.”
“Ý là sao?”
Tiểu Linh dụi mắt, có chút mơ hồ.
“Về nhà thì sao lại không mang theo người? Không phải tiểu thư đang nói mớ đấy chứ? Người xem đi, sao con người có thể đột nhiên biến mất được?”
“Đúng vậy… Có lẽ ta nói mớ rồi.”
==Truyện được đăng tải tại web metruyen.net.vn ==
10
Hôm sau tỉnh lại, ta mặc một bộ quần áo đơn giản, lên xe ngựa rời khỏi phủ.
Tiểu Linh không biết ta muốn làm gì, chỉ tiếp tục đi theo ta từng bước không rời.
Trước tiên ta đến một ngôi chùa nổi tiếng ở ngoại ô kinh thành.
Ta đã quyên góp rất nhiều tiền, mới gặp được vị trụ trì khá nổi tiếng.
Ta muốn hỏi vị đại sư này về cách mới mà ta nghĩ ra.
Chỉ tiếc rằng——
Vị trụ trì trước mặt căn bản không hiểu được ẩn ý của ta, chỉ niệm một câu “A di đà Phật.”
“Nữ thí chủ nói đùa sao, sao người có thể không thuộc về thế giới này được?”
Lòng ta lập tức lạnh đi một nửa nhưng vẫn không từ bỏ mà dò hỏi: “Trụ trì có cảm thấy trên người ta có gì khác thường không?”
Lão trụ trì lại niệm một câu “A di đà Phật.”
“Nữ thí chủ toàn thân quý khí, tự nhiên là khác thường.”
Trái tim đầy hy vọng của ta lại một lần nữa rơi xuống vực sâu.
Trên đường xuống núi, Tiểu Linh thấy ta buồn bã không vui, còn tưởng ta vẫn buồn vì chuyện của Phó Cảnh Nguyên, liền không ngừng kể chuyện cười để dỗ ta.
Ta không cười nổi.
Nhưng trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên truyền đến một tràng cười kỳ quái.
“Ha ha ha!”
Ta và Tiểu Linh cảnh giác nhìn sang.
Một nam tử ăn mặc như đạo sĩ nhảy ra trước mặt ta, vuốt bộ râu đã bạc một nửa, không ngừng đánh giá ta.
Tiểu Linh chắn trước mặt ta, mắng to: “Đôi mắt chó của ngươi, nhìn cái gì mà nhìn!”
Vị đạo sĩ không hề tức giận, thậm chí còn không nhìn Tiểu Linh, chỉ cười đầy ẩn ý với ta:
“Lạc vào trần gian, vướng bận đầy mình… Tiểu thư đã ở đây năm sáu năm rồi nhỉ?”
“Phi, ta mới đến thôi.” Tiểu Linh vô tình đáp.
Trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chỉ có ta hiểu, vị đạo sĩ kia có ý gì.
Ta vội vàng hành lễ với ông ta, đuổi hết những người khác đi.
“Đạo trưởng có thể giúp ta về nhà không?”
“Cũng không phải không được.” vị đạo sĩ vuốt râu.
Ta lập tức hiểu ra: “Tiền không thành vấn đề.”
Vị đạo sĩ cười ha hả: “Tiểu thư coi ta là cái gì?”
Ông ta lấy ra từ trong ngực vài lá bùa.
“Tổng cộng bảy lá, mỗi ngày ngươi đun nước hòa tan, đến ngày thứ bảy vừa đúng rằm, trăng lên đỉnh đầu, chính là lúc ngươi được như ý nguyện.”
11
Khi con người cực kỳ kích động, tay chân đều mềm nhũn.
Ta gần như không cầm nổi đồ vật.
Lên xe ngựa, chân ta cũng trượt ngã mấy lần.
Nếu không phải Tiểu Linh nhanh tay lẹ mắt đỡ ta, ta sợ rằng mình đã ngã xuống đất rồi.
Trở về vương phủ, ta đi thẳng đến phòng bếp, bảo người đưa một cái lò đến viện của ta.
Để Tiểu Linh không nghĩ nhiều, ta đã tìm cớ đuổi nàng đi từ sáng sớm.
Lúc này, ta ngồi một mình trước lò, tim đập càng lúc càng nhanh, gần như không thở nổi.
Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
Ta cuối cùng cũng có thể về nhà rồi!
Ta khát khô cả miệng, chăm chú nhìn mặt nước, cẩn thận thả lá bùa vào…
Nước sôi rất nhanh.
Lò nhỏ vừa sôi, ta đã nóng lòng múc ra một bát.
Lúc này ánh sáng mặt trời vừa đẹp, rọi vào hành lang, lại chiếu lên mặt ta.
Không hiểu sao, ta đột nhiên có một loại xúc động muốn rơi nước mắt.
Mọi chuyện cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi sao?