Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Vì nàng nguyện mang tiếng "đoạn tụ" - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Ta khổ học mười năm, bước chân vào con đường quan lộ, chẳng lẽ là để một ngày bại lộ thân phận rồi trở thành phi tần sao?

 

Không! Tuyệt đối không!

 

Cuộc đời ta đáng lẽ phải là thi đậu trạng nguyên, cưới một thể tử hiền lương, sau đó dưới sự hỗ trợ hết lòng của nàng, ta sẽ trở thành quyền thần một thời, rạng danh tổ tông, lưu danh sử sách.

 

Đây mới là kế hoạch cuộc đời ta!

 

Ta tuyệt đối không thể để chuyện tình cảm của hoàng thượng cản trở con đường làm quan và lý tưởng của chính mình!

 

Vậy nên đêm đó, ta lập tức chạy đến chỗ Thừa tướng để đâm sau lưng Hoàng đế:
"Thánh thượng tuổi cũng đã lớn, nhưng hậu cung vẫn chưa có ai, đã đến lúc nên lập hậu rồi. Không thì cứ độc thân mãi cũng đâu có được!"

 

Thừa tướng và ta lập tức ý hợp tâm đầu:
"Đại nhân nói chí phải! Lão thần cũng nghĩ như vậy!"

 

Ta yên tâm trở lại.

 

Dù hoàng thượng có lẽ… có chút tình ý với ta, nhưng chỉ cần tìm cho ngài một hoàng hậu, haiz, rồi ngài sẽ sớm quên đi ta thôi—dù gì thì nam nhân nào chẳng thích có thê tử bên cạnh!

 

Sáng hôm sau, trong buổi triều nghị, Thừa tướng chắp tay trước mặt văn võ bá quan, nói với Hoàng thượng:
"Bệ hạ chấp chính đã lâu, đúng ra nên lập hậu. Nước không thể một ngày không có trung cung!"

 

Ta đứng bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy!"

 

Hoàng đế sắc mặt lạnh lùng.

 

Thừa tướng bỗng nhiên đổi giọng:
"Thần thấy tiểu thư phủ Trấn Quốc Công—cũng chính là muội muội của Lý đại nhân—rất xứng đáng. Mọi người nghĩ sao?"

 

Văn võ bá quan đồng loạt: "Đúng vậy, đúng vậy!"

 

Ta: "Hả?"

 

Hoàng đế liếc ta một cái: "Vậy hôm nay trẫm sẽ đến phủ Trấn Quốc Công xem thử."

 

Ta: "???"

 

Mọi người đều biết, phủ Trấn Quốc Công chỉ có một tiểu thư.

 

Chính là ta.

 

Tan triều, ta tức tốc tìm đến Thừa tướng: "Ngài rảnh rỗi quá nên mới đề cử muội muội ta làm gì hả?!"

 

Thừa tướng vẻ mặt thản nhiên, thần sắc ung dung:

"Đại nhân đến tìm ta, chẳng phải là muốn tiến cử lệnh muội làm hoàng hậu sao?"

 

"Ta hiểu! Ta hiểu mà! Yên tâm đi, Hoàng thượng ưu ái nhà họ Lý như vậy, gia tộc ngài lại bốn đời tam công, mối hôn sự này, chắc chắn ổn thỏa."

 

"Ở đây ta xin chúc mừng Lý đại nhân trở thành quốc trượng trước! Chúc mừng, chúc mừng!"

 

Chúc mừng cái rắm!.

 

Ta tìm ông là để đâm sau lưng Hoàng đế, chứ không phải để ông đâm ta!

 

Đám cáo già quan trường này thật quá đáng!

 

Ta tan triều về phủ, còn đang suy nghĩ làm sao kiếm một tiểu mỹ nhân để tạm ứng phó thì mẫu thân hớn hở chạy vào:

"Nghe nói Hoàng đế muốn cưới con đấy!"

 

"Mẫu thân nghe từ đâu vậy?"

 

Bà tự hào phất khăn tay một cái:

"Giới quý phụ chúng ta tin tức nhanh nhạy lắm đấy—haizz, con giả nam trang nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn lo con không gả đi được, bây giờ thì tốt rồi, Thánh thượng muốn lập con làm hoàng hậu!"

 

"Ngọt ngào quá đi, đây chẳng phải là cốt truyện Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài sao? Con với ngài ấy quả nhiên là có duyên trời định!"

 

Ta lạnh giọng ngắt lời:

"Mẫu thân còn mong chờ ngài ấy vén khăn voan cưới lên, phát hiện ra là con, sau đó vui mừng khôn xiết à? Đây là tội khi quân đấy, cả chín tộc sẽ bị tru diệt!"

 

"Ngài ấy sắp đến xem mắt rồi, sinh mạng của một trăm bốn mươi lăm người trong phủ ta đều trông chờ vào hôm nay đây!"

 

Mẫu thân hoảng hốt: "Vậy con không thể mặc nữ trang ra gặp ngài ấy sao? Ta nghe nói Hoàng thượng vốn rất thích con, nếu con mặc nữ trang, chắc chắn ngài ấy càng yêu thích con hơn!"

 

"Ngài ấy đâu có ngốc, làm gì có chuyện huynh muội mà lại giống nhau y hệt? Ai cũng biết trong nhà ta chỉ có hai đứa con, mà lại không phải sinh đôi!"

 

"Thế giờ phải làm sao?"

 

Ta trầm ngâm suy nghĩ: "Để ca ca mặc nữ trang."

 

Ca ca tôi, lúc đó đang thêu hoa, nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu.

 

Ta nhếch mép, trong đầu dần dần nảy ra một kế hoạch thâm độc:

"Ta giả làm huynh nhiều năm như vậy, bây giờ đến lượt huynh giả làm ta rồi."

 

"Hôm nay Hoàng thượng đến, huynh cứ ra gặp ngài ấy một lần. Ngài ấy mà không vừa ý, thì chuyện này coi như qua."

 

"Nhỡ đâu ngài ấy lại vừa ý ta thì sao?" 

 

Ca ca ta sợ hãi hỏi.

 

"Thì gả đi thôi, còn biết làm gì nữa?"

 

"Ta là nam nhân, sao có thể đi lấy chồng?" Ca ca ta uất ức đứng phắt dậy.

 

Ta nổi giận:

"Huynh nói vậy là có ý gì? Nam nhân thì sao mà không thể lấy chồng?"

 

"Huynh ăn của nhà, dùng của nhà, phủ này thứ gì tốt nhất cũng để cho huynh. Giờ lớn tướng rồi, suốt ngày chỉ biết ru rú trong hậu viện, chẳng đóng góp gì cho gia tộc. Khó khăn lắm mới có người để mắt tới huynh, để huynh gả đi mà còn thấy tủi thân nữa à?"

 

"Sao? Định ăn bám cả đời chắc? Người ta là Hoàng đế đấy! Nếu huynh thành Trung Cung, chẳng phải ta có thêm trợ lực ở tiền triều sao? Nhà họ Lý chúng ta cũng rạng danh! Huynh sợ ta không cho huynh của hồi môn chắc?"

 

Ca ca ta khóc lóc chạy mất.

 

"Mẫu thân đi khuyên huynh ấy đi. Một nam nhi cao lớn đàng hoàng, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ." Ta dặn dò mẫu thân.

 

Bà thở dài một tiếng: "Nó chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi. Ta biết con cũng là vì muốn tốt cho nó."

 

Chẳng phải sao.

 

Tại sao ta lại để huynh ấy đi gặp Hoàng thượng?

 

Chẳng phải vì xu hướng của ngài ấy vẫn còn là ẩn số sao?

 

Nhỡ đâu ngài ấy lại thích kiểu đó thì sao?

 

Nếu hai người họ thành một đôi, chẳng phải quá vừa vặn rồi à?

 

Buổi chiều, hoàng thượng ngự giá đến phủ họ Lý. Ta dẫn ngài ấy ra hoa viên để gặp ca ca ta.

 

"Đây là tiểu muội của thần." Ta giới thiệu.

 

Ca ca vận váy dài quét đất, thân hình yếu ớt như liễu rủ trước gió, gương mặt tái nhợt mang vẻ bệnh tật, thoáng có chút phong thái "Tây Thi ôm tim".

 

Chạm phải ánh mắt của Hoàng thượng, huynh ấy phe phẩy quạt lụa, ngượng ngùng cúi đầu.

 

Hoàng thượng nhíu mày, miễn cưỡng nhìn thẳng vào hàng chân mày rậm rạp của huynh ấy, rồi dịu dàng quay sang tôi:

"Muội muội của khanh… khá cao lớn, vạm vỡ."

 

Sau đó, ngài ấy nhẹ nhàng bổ sung:

"Trẫm thích người nhỏ nhắn hơn."

 

Ta và ca ca đồng loạt quay sang nhìn mẫu thân.

 

Trong ba người chúng tôi, bà là người thấp nhất.

 

Hoàng thượng kinh hãi: "Trẫm không nói bà ấy! Bà ấy đã bốn mươi tuổi rồi!"

 

Mẫu thân lập tức không vui:

"Bốn mươi thì sao? Ta vẫn là quả phụ đắt giá nhất kinh thành đây này! Ngươi xem thường ai đó?"

 

Hoàng thượng vội vàng cười trừ:

"Trẫm lỡ lời, phu nhân đừng trách. Chỉ là… tuổi trẫm còn nhỏ, văn võ bá quan cũng không đồng ý để trẫm cưới góa phụ—tất nhiên, cá nhân trẫm không hề có thành kiến gì với góa phụ. Như phu nhân đây, đương nhiên là vô cùng xuất sắc, ừm."

 

Mẫu thân che miệng cười duyên, đưa tay chọc vào ngực hoàng thượng: "Miệng lưỡi ngọt xớt."

 

Ta cảm thấy hoàng thượng khẽ run lên một cái, liền nhanh chóng kéo ngài ấy ra sau lưng mình, cảnh cáo mẫu thân:

"Ngài ấy chỉ đang nói chuyện khách sáo thôi. Mẫu thân đừng có làm loạn."

 

Mẫu thân thất vọng vô cùng.

 

Sau khi ta đuổi được mẫu thân và ca ca đi, ta hỏi Hoàng thượng:

"Vậy cuộc xem mắt này, hoàng thượng cảm thấy thế nào?"

 

"Lệnh muội rất tốt, trẫm sẽ sắp xếp cho nàng ấy một mối hôn sự xứng đáng, tuyệt đối không để nàng chịu thiệt thòi." 

 

Hoàng thượng kiên định đáp.

 

Haiz, vậy là không vừa mắt rồi.

 

Không vừa mắt cũng tốt, đỡ tốn công suy nghĩ.

 

"Vậy Hoàng thượng có thể đến phủ khác xem thử, trong kinh thành vẫn còn nhiều tiểu thư khuê các đến tuổi thành thân."

 

"Khanh đang đuổi trẫm đi sao?" Hoàng thượng cúi mắt, nhìn quanh rồi chậm rãi nói: "Khó khăn lắm trẫm mới được ra khỏi cung…"

 

"Đã đến đây rồi, khanh không muốn dẫn trẫm đi dạo một vòng sao?"

 

"Trẫm muốn biết, mỗi ngày sau khi hạ triều, khanh ở trong phủ thế nào, đọc sách viết chữ ra sao."

 

Ánh mắt ngài ấy trong veo, vừa dịu dàng vừa dè dặt nhìn ta.

 

Ta xoa trán: "…Được rồi."

 

Ta dẫn Hoàng thượng đi quanh phủ:

"Đây là nơi thần ở."

 

Ngài ấy vui vẻ bước vào, hết nhìn đông lại sờ tây, thậm chí còn ngồi thử lên giường của ta.

 

Sau đó, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

 


Từ dưới mông rút ra một chiếc yếm hồng:
"Trong phòng ngươi sao lại có y phục của nữ nhân?! Chẳng lẽ ngươi giấu ta để nuôi dưỡng thiếp thất?!"

 

Theo lý mà nói.


Dù ta có nuôi thiếp cũng chẳng liên quan gì đến hắn.


Nhưng khoảnh khắc đó, đối mặt với cơn thịnh nộ của thiên tử và chiếc yếm hồng rực kia, không hiểu sao ta lại hoảng sợ.

 

Ta run rẩy nói: "Không phải đâu, nghe ta giải thích đã..."

 


Thánh thượng lạnh lùng quát: "Ngươi còn dám chối cãi?!"

 


Đầu ta đột nhiên lỡ lời: "Thần... bẩm sinh thích nữ trang."

 

Hoàng đế im lặng.


Hắn cầm chiếc yếm hồng, như một bức tượng đá.

 


Cả căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.

 

Sau đó…

 


Hai dòng máu đỏ rực bỗng phun ra từ mũi hắn!

 

Lúc mẫu thân ta bưng nước vào, bà kinh hãi hét lên:
"Con sao lại đánh bệ hạ vậy? Hoàng thượng mà cũng có thể tùy tiện đánh à?!"

 


"Không phải đâu, hắn chảy máu mũi, mẫu thân mau ra ngoài đi."

 


Mẫu thân ta vừa đi vừa ngoái lại ba lần:
"Vui quá nhỉ, đừng động tay chân, đừng cãi nhau."

 

Giống hệt một vị phụ huynh khi bạn học đến nhà chơi.

 

Sau khi mẫu thân ta rời đi, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

 


"Ngươi còn có sở thích đặc biệt như vậy?"

 


Quả nhiên, điều cần đến vẫn đến, hoàng đế vừa chườm đá vừa len lén nhìn ta.

 

Ta đã chuẩn bị sẵn lý do:
"Thần sinh ra vốn yếu ớt, nên gia đình nuôi như con gái, từ nhỏ đã quen mặc y phục đỏ, cho đến khi tham gia khoa cử."

 

Thánh thượng mặt hơi đỏ:
"Thế sao trẫm chưa từng thấy ngươi mặc nữ trang?"


"Đây chỉ là sở thích cá nhân, thần chỉ mặc riêng để tự hưởng thụ, làm sao có thể mặc cho người khác xem?"

 

Biểu cảm của thánh thượng vừa nhẹ nhõm, vừa có chút thất vọng:
"Ừm... cũng may chưa mặc cho ai khác xem..."

 

Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng đi hai vòng trong phòng, rồi vươn tay lật lật giá treo áo của ta, nhìn thấy một bộ váy áo:
"Bộ nữ trang này chất liệu thượng hạng, màu sắc rực rỡ, đường may tinh xảo, kiểu dáng hợp thời, không tệ, không tệ."

 

"Ngươi muốn nói gì?"

 

"Trẫm có chuyện muốn thỉnh giáo."

 

"Bệ hạ cứ nói."

 

"Trẫm vẫn không thể tưởng tượng được ngươi mặc trâm váy trông như thế nào."

 

Sắc mặt ta lạnh đi: "Hoàng thượng chắc không định bắt thần mặc nữ trang đấy chứ?"

 

"Tất nhiên là không! Trẫm sao có thể làm vậy?! Ngươi là trọng thần của trẫm, cũng là bằng hữu tốt nhất của trẫm, sao trẫm có thể bắt ngươi mặc nữ trang cho trẫm xem được? Như thế chẳng phải là sỉ nhục ngươi sao?"

 

Thánh thượng vung tay áo, đưa lưng về phía ta với dáng vẻ chính trực kiên định.

 

Hắn đi vài bước, rồi quay đầu lại, nghiêm nghị nói:
"—Cho dù có mặc, trẫm cũng sẽ mặc cùng ngươi. Để tránh ngươi nghĩ rằng trẫm đang trêu đùa ngươi, làm ô uế tình nghĩa quân thần của chúng ta."

 

Ta: "?????"


Cái quái gì thế này?

 

Kẻ giảo hoạt này muốn cùng ta làm đại lão nữ trang?!

 


Chẳng lẽ chỉ cần cả hai cùng mặc nữ trang thì sẽ không làm ô uế tình nghĩa quân thần nữa sao?

 


Ngươi dám nói câu này trước mặt toàn bộ bá quan văn võ không?

 

"Là huynh đệ thì phải cùng nhau xông pha nước sôi lửa bỏng. Ngươi mặc nữ trang, nếu ta không mặc, vậy chẳng phải là không có nghĩa khí sao? Ngọc Như, ngươi thấy thế nào?"

 

"Ta thấy thôi khỏi đi."

 

"Vì sao? Ngươi tinh thông lĩnh vực này, trẫm cũng rất muốn học hỏi, cầu ngươi chỉ giáo một hai."

 


Thánh thượng nói với vẻ mặt đầy chân thành.

 

"Ta chỉ có một đôi mắt, không dám nhìn bệ hạ mặc nữ trang."

 

Thánh thượng bị ta chặn họng nhưng cũng không giận, chỉ khiêm tốn nói:
"Vậy trẫm chắc chắn không thể đẹp bằng ngươi rồi."

 

Nói xong, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
"Vậy tức là A Chương rất tự tin vào nữ trang của mình, chắc chắn là rất xinh đẹp rồi."

 

"Ngươi đừng nghĩ đến nữ trang nữa!"

 

"Xin lỗi, trẫm lỡ lời."

 

Hoàng thượng  trở lại bình thường, bắt đầu thăm thú các phòng khác như đang dạo chơi.

 

Cho đến khi tiễn hắn lên xe ngựa, người đã bước vào trong rồi, hắn vẫn còn ngoái đầu lại lải nhải:
"Trẫm còn một chuyện muốn thỉnh giáo."

 

"Nói mau."

 

Hắn thò tay vào ngực áo, lấy ra chiếc yếm hồng kia:
"A Chương ngươi thật sự mỗi ngày lên triều đều nghiêm túc ở bên ngoài, nhưng bên trong lại mặc một chiếc yếm nhỏ dễ thương thế này sao?"

 

"Khi vào ngự thư phòng cùng trẫm bàn chính sự cũng vậy?"

 

Ta lặng lẽ gỡ chiếc yếm trong tay hắn, tống mạnh hắn vào xe ngựa, hận không thể đá thêm hai cước!

Loading...