Vì nàng nguyện mang tiếng "đoạn tụ" - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Từ sau lần đó, ánh mắt hoàng thượng nhìn ta đã không còn là ánh mắt của một huynh đệ tri kỷ, mà biến thành "Bạn thật là hư hỏng đấy.jpg".
Ta có cảm giác mình đã vô tình mở ra một cánh cửa vĩ đại trong tâm trí hắn, giúp hắn khai sáng một thế giới hoàn toàn mới.
Có những chuyện, nếu ngươi không biết thì sẽ không nghĩ đến.
Nhưng một khi đã biết rồi, thì giống như dấu ấn sắt nung trong đầu, muốn quên cũng không quên được.
Ví dụ như hình ảnh chiếc yếm hồng của ta trong đầu hoàng thượng.
Nếu trước đây, hắn đối với ta vẫn còn chút gì đó thuần khiết, thì bây giờ đã có vẻ hơi... rục rịch rồi.
Ta quyết định tìm một chuyên gia tình cảm để hỏi xem làm thế nào mới có thể khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định.
Chuyên gia tình cảm mà ta tìm đến sống trong kỹ viện, chính là hoa khôi nức tiếng của Thiên Hương Lâu.
Hôm đó sau khi tan triều, ta cùng đồng liêu đi ăn uống như thường lệ, tiện thể gọi nàng đến bồi rượu.
"Chuyện là thế này. Ta có một người bạn, gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải. Hắn làm tri huyện ở Tứ Xuyên, cấp trên trực tiếp của hắn lại là đồng khoa tiến sĩ, không chỉ là tri kỷ mà còn từng nâng đỡ hắn. Nhưng gần đây, bạn ta cảm thấy ánh mắt cấp trên nhìn hắn có gì đó... không đúng lắm. Hắn không muốn đắc tội, nhưng tuyệt đối không thể thuận theo, lại cũng không muốn làm tổn thương tình nghĩa đôi bên. Dù sao, tìm được một tri kỷ đã khó, đâu thể vì chuyện này mà trở mặt được? Theo nàng, loại mâu thuẫn tình cảm chốn quan trường này nên xử lý thế nào?"
"Hoàng thượng để ý ngươi rồi à?" Hoa khôi vừa gắp thức ăn, vừa thản nhiên hỏi.
Ta phục nàng luôn! Rõ ràng ta đã bịa ra một câu chuyện dày cộp như vậy rồi cơ mà?!
"Ta không có! Nàng đừng nói bậy!"
Hoa khôi vẫn điềm nhiên:
"Ngươi nghĩ xem, hắn thích ngươi vì cái gì? Vì mỗi tối ngươi đều đến đây uống rượu à? Nếu hắn biết bộ dạng của ngươi ở đây, chắc chắn sẽ lập tức tỉnh ngộ. Làm gì có ai trên đời này không yêu ai, lại cứ phải yêu một tên cặn bã. Hắn là hoàng thượng, chứ có phải kẻ cuồng ngược đãi đâu."
Ta như bừng tỉnh khỏi cơn mê:
"Nàng nói đúng! Ta là một tên cặn bã, ta còn sợ ai thích ta sao? Hahahahahaha!"
Vậy là ta tự mình soạn một bản sớ, tố cáo bản thân ngày ngày uống rượu trác táng ở Thiên Hương Lâu, nhấn mạnh từng câu từng chữ chửi rủa chính mình, rồi sai người gửi thẳng vào cung.
Kết quả, bản tấu còn chưa ráo mực, ta mới uống được hai ngụm rượu, cửa phòng đã bị người ta đá tung!
Hoàng thượng mặc thường phục, thắt lưng mang roi da, mắt hừng hực lửa giận, tóm chặt cổ tay ta:
"Lý Chương! Quả nhiên ngươi đang hoang dâm trụy lạc ở đây!"
Ta ngớ người: "Khoan đã... Ta là sĩ đại phu, nàng là hoa khôi, chúng ta đang sống trong xã hội phong kiến, đây là tiêu dùng hợp pháp, ta không phạm pháp mà!"
"Đúng vậy."
Hoàng thượng sắc mặt lạnh lùng,
Hoàng thượng tay cầm roi, khẽ run lên.
Hắn quay sang hỏi hoa khôi đang ăn bánh bao bên cạnh:
"Hắn bình thường cũng gọi như vậy sao?"
Ta nước mắt lưng tròng, lắc đầu nguầy nguậy:
"Không có!"
Hoa khôi nuốt bánh, thản nhiên nói với hoàng đế:
"Ta biết ngài đang rất gấp, nhưng trước tiên hãy bình tĩnh đã. Lú đại nhân đây đúng là thường xuyên lui tới kỹ viện, nhưng vẫn còn là thân trong sạch, ngài cứ yên tâm."
Hoàng thượng long nhan đại nộ:
"Ngươi nghĩ trẫm sẽ tin lời nói nhảm này sao?"
Hoa khôi tung chiêu cuối:
"Thật đấy, hắn… không được."
Ta: "Hả???"
Ta nổ tung!
Hoàng thượng im lặng.
Hoa khôi phơi khô sự im lặng:
"Loại người này ấy mà, càng không có gì thì càng muốn chứng minh mình có gì. Đừng thấy hắn cả ngày lêu lổng, thực ra trong lòng rất uất ức. Ngài cũng là nam nhân, chắc hiểu mà?"
Hoàng thượng cầm roi đi vài bước, nhìn ta sắc mặt tái mét, nửa tin nửa ngờ rút ra bản tấu chương:
"Nếu hắn thực sự có vấn đề, vậy tại sao các ngươi còn thân thiết với hắn? Trong tấu chương viết rằng hắn phong lưu đa tình, rất được hoan nghênh chốn thanh lâu."
"Đúng rồi, tiền nhiều, việc ít, còn viết văn sắc tình cho bọn ta nữa. Các tỷ muội đều rất thích hắn, tranh nhau bồi rượu hắn, tối đến lại tụ tập nghe hắn đọc văn, vui sướng biết bao."
"Ta coi các ngươi là tỷ muội, các ngươi lại nhìn ta như thế này à?!"
Ta rơi lệ đầy đau thương.
"Được rồi, ngươi cũng lấy từ chỗ bọn ta không ít trâm ngọc rồi." Hoa khôi cười khẩy.
Hoàng thượng mặt mày dịu xuống đôi chút:
"Vậy nên, các ngươi tụ tập với nhau, thực ra chỉ để tinh tiến nữ trang?"
"Ngươi còn mặc nữ trang?" Hoa khôi nheo mắt nhìn ta.
Mặt ta đỏ bừng: "Ta không có!"
Hoàng thượng nghiêm nghị: "Đúng, hắn không có, đừng ăn nói lung tung."
Hoa khôi nhìn ta, lại nhìn hoàng thượng, rồi khẽ cười, lắc đầu uống cạn chén rượu.
Vừa nhìn ánh mắt này của nàng, ta đã biết danh tiếng mình xong rồi.
Từ ngày mai, khắp kinh thành sẽ lan truyền tin đồn rằng không những ta “không được”, mà còn thích mặc nữ trang!
—
Hoàng thượng giải ta lên vai, mang thẳng về Chiêu Dương Điện.
Đến khi ta khóc xong, người đã ở trên long sàng rồi.
"Hôm nay là trẫm không đúng, khiến khanh bị kinh hãi rồi."
Hoàng thượng nắm lấy tay ta, trong mắt tràn đầy hối lỗi:
"Thân thể gặp vấn đề lớn như vậy, sao lại tự mình âm thầm chịu đựng, không nói với trẫm? Ta không giống những nữ nhân ngoài kia.
Họ chỉ biết giễu cợt khanh sau lưng, còn trẫm… trẫm chỉ đau lòng vì khanh mà thôi."
Nói xong, hắn vẫy tay:
"Tuyên thái y."
"Ta không khám!" Ta hét toáng lên.
Thái y chỉ cần bắt mạch là sẽ biết ta là nam hay nữ, vậy chẳng phải ta bị lộ mất sao?!
Bất kể lộ tẩy ở đâu cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để lộ trên long sàng! Quá nguy hiểm!
Thánh thượng lại tưởng rằng sự phản kháng của ta là do một nam nhân mất đi tôn nghiêm, liền ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng an ủi:
"A Chương, chuyện này không cần phải tránh né. Ngươi còn trẻ, thái y y thuật cao minh, chắc chắn sẽ có cách. Dù có thực sự không chữa được..."
Hắn dừng lại một chút, liếc ta một cái, hai tai đỏ bừng:
"... cũng không có nghĩa là cả đời không thể hưởng thụ chuyện khuê phòng. Cách nhiều hơn khó khăn, chẳng phải vẫn còn trẫm đây sao?"
Ta nghi ngờ hắn đang muốn đoạn tay áo!
Nhưng ta không có chứng cứ!
Khóe miệng ta co giật: "Đa tạ hoàng thượng quan tâm, chỉ là… thần nhớ mẫu thân."
Hoàng thượng : ?
Ta nghiêm túc gật đầu: "Ta là một nhi tử cưng của bà, không gặp mẫu thân thì không ngủ được."
Ta không tin, nếu ta là một tên cặn bã và còn là một kẻ bám váy mẫu thân, hắn vẫn có thể tiếp tục kiên trì!
Nhưng hoàng thượng chung quy vẫn là hoàng thượng, có thể làm những điều mà người thường không thể.
Chỉ thấy hắn bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt tán thưởng, vỗ tay ta đầy khen ngợi:
"A Chương hiếu thảo với mẫu thân, tốt lắm—Người đâu, mau truyền Thái phu nhân phủ Trấn Quốc công tiến cung!"
Mẫu thân ta nhanh chóng vào cửa, hiển nhiên là chạy một mạch đến đây, thở còn chưa kịp đều.
Nhìn thấy ta nằm trên long sàng, bà hít vào một hơi khí lạnh, nước mắt giàn giụa nhào tới:
"Ta sớm đã đoán được! Hoàng thượng có ý với con, quả nhiên hôm nay đã phong làm nương nương rồi! Mau nói đi, hoàng thượng biểu hiện thế nào?"
"Nhỏ tiếng chút!" Ta quay đầu nhìn xung quanh, xác nhận tất cả mọi người đã bị ta đuổi ra ngoài, mới thấp giọng nói, "Hoàng thượng cho rằng thân thể ta có vấn đề, muốn truyền thái y chẩn đoán. Ta nói ta quá mệt, muốn nghỉ ngơi trước, nên hắn mới tạm tha cho ta, nhưng sáng mai chắc chắn không thoát nổi. Đêm nay mẫu thân phải nghĩ cách, để ngày mai ta không bị lộ!"
"Một đêm biến con thành nam nhân?" Mẫu thân trợn mắt lườm ta một cái, thất vọng ngồi xuống bên cạnh: "Nương chỉ có khả năng đó vào cái đêm sinh con ra thôi."
"Con chỉ cần mạch tượng của mình trở nên kỳ lạ một chút, đừng để bị phát hiện là nữ nhân! Mẫu thân nhanh chóng vận dụng quan hệ trong giới phu nhân quyền quý đi!"
Vì mạng sống của toàn bộ phủ Trấn Quốc công, mẫu thân ta cắn răng đồng ý:
"Thực ra còn một cách đơn giản hơn, chính là bây giờ gọi hoàng thượng đến rồi..." Bà lén lút lấy ra cái yếm màu hồng của ta, ướm thử lên ngực.
"CÚT!"
Dù có chết, dù có nhảy xuống từ đây, ta cũng không muốn làm phi tần của hắn!
Ta muốn làm Đồng trung thư môn hạ bình chương sự!
Làm nữ nhân, phải có cốt khí!
Sáng hôm sau, mẫu thân lén vào cung, ép ta uống hai bình thuốc. Uống xong, ta nhăn mặt nhíu mày: "Cái gì thế này? Sao mùi ghê thế?"
"Dầu thần bí Thiên Trúc."
"Hả?"
"Hừ cái gì mà hừ, hoàng thượng tới rồi."
Bà huých ta một cái, ta vội vàng tỏ ra yếu ớt, người mềm nhũn tựa như không thể gánh nổi y phục.
Hoàng thượng ngồi xuống bên cạnh, để ta tựa vào trong lòng hắn: "Thái y đến rồi, để thái y xem thử đi."
Thái y đưa tay định bắt mạch.
"Khoan đã." Hoàng thượng ngăn cản, sau đó lấy một tấm lụa, cẩn thận phủ lên cổ tay ta: "Được rồi."
Thái y, mẫu thân, và ta: …
Hắn thực sự có chút gay lị gay khí.
Thái y bắt mạch thật lâu.
Sắc mặt từ đen chuyển sang xanh, rồi lại tím đỏ đủ màu.
Hoàng thượng ở bên cạnh vỗ vai an ủi mẫu thân ta:
"Chuyện của A Chương, trẫm đều biết cả rồi. Phu nhân cũng đừng quá áp lực. Có thái y ở đây, mọi thứ đều có thể xoay chuyển. Dù có phải dọn sạch cả khố phòng, nên trị vẫn phải trị. Nếu thực sự đến mức tệ nhất, hắn không thể nối dõi cho nhà họ Lý... vẫn còn câu nói kia—nữ tế bằng nửa đứa con trai."
Mẫu thân ta cầm lấy vai hắn, rút khăn lụa ra chấm nước mắt:
"Con à, nghe được lời này, nương yên tâm rồi."
"Ta còn ở đây này!" Ta không nhịn được lên tiếng, mong bọn họ đừng quá vội vàng thân thiết kết thông gia.
Cuối cùng, thái y cũng thu tay về, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Sao rồi?" Hoàng thượng vội vã hỏi.
Thái y trán đẫm mồ hôi: "Mạch tượng của Lý đại nhân thực sự cổ quái, cả đời vi thần chưa từng thấy. Bên trong hàn khí lại mang theo dấu hiệu thận hư, giữa dầu mỡ lại lộ ra chút dương suy, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
Thái y ấp úng: "Còn có dấu hiệu của... hỷ mạch."
"Hỷ mạch?!" Mẹ ta lập tức bật dậy, "Ý ông là nó có hỷ sự?!"
Hoàng thượng như bị sét đánh ngang tai: "Hắn làm sao có thể có hỷ sự ?"
"Đúng vậy, sao nó có thể có hỷ sự?! Có phải do ngươi làm không?!" Mẫu thân ta tức giận trừng mắt nhìn hoàng thượng.
"Không phải ta!" Hoàng thượng sững sờ.
"Nếu không phải ngươi thì còn có thể là ai?"
"Đúng thế! Nếu không phải trẫm thì còn có thể là ai?!" Hoàng thượng đột nhiên bừng tỉnh, cơn giận lại bùng lên, giật roi dài từ trên tường xuống, "Lý Chương, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho trẫm!"
Mẹ kiếp!
Cả vùng Tấn Tây Bắc này loạn thành một nồi cháo, ta nói cái gì đây?!
Đúng lúc ấy, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng phịch!
Hoàng thượng: "Ai đó?"
Cung nhân báo: "Tể tướng đến bái kiến, nhưng vừa đến cửa đã ngất xỉu rồi!"
Hoàng thượng lập tức nheo mắt: "Hắn không ngất sớm, không ngất muộn, lại ngất ngay lúc này? Hắn có phải chột dạ không?!"
Ta không nhịn được vỗ đùi: "Tể tướng đã tám mươi rồi!"
"Đúng thế, hắn tám mươi, trẫm mới hai mươi tư, có hợp lý không?!" Hoàng thượng mắt đỏ hoe, vừa đau đớn vừa tức giận nhìn chằm chằm vào bụng ta.
Ta thấy cái đầu của hắn chắc chắn đã biến thành một cục hồ dán. Ta đành để mẫu thân kéo hắn qua một bên, còn mình thì sai người đi cứu tể tướng trước đã.
Sau khi tể tướng tỉnh lại, hoàng thượng cũng đã bình tĩnh hơn, chấp nhận sự thật rằng cấu tạo sinh lý của nam nữ vốn khác nhau. Nhưng hắn vẫn thắc mắc: "Rốt cuộc ngươi vì sao lại ngất?"
Tể tướng thong thả đáp:
"Thần đến bái kiến, vừa bước tới đã nghe hoàng thượng và Lý đại nhân cãi nhau trong điện."
"Rồi sao?"
"Bị đồng tính luyến ái dọa ngất."
Ta, hoàng thượng: …
Sau đó không biết bằng cách nào, chuyện xảy ra trong điện Chiêu Dương truyền ra ngoài, khiến triều đình bắt đầu râm ran lời đồn rằng ta đã sinh cho hoàng thượng một thái tử.
Ta vốn tưởng thế đã đủ ly kỳ rồi. Không ngờ sau đó lại càng hoang đường hơn.
Ai cũng biết ta là "nam nhân", lẽ ra không thể sinh con.
Vậy nên theo lời đồn, ta đã sinh ra một con mèo!
Ta bị vu oan là đã đánh tráo con trai của người khác, mang một chú mèo con thế thân, đưa lên làm thái tử. "Ly miêu hoán thái tử."
Cái gì vậy trời?!
Tại sao ngay cả khi ta đã là đàn ông rồi mà vẫn bị dựng tin đồn thất thiệt?!
Tất cả đều là lỗi của hoàng thượng!
Gã đàn ông này đúng là có độc!
Thế là ta bắt đầu một trận chiến tranh lạnh dài đằng đẵng với hắn.