Vì Sao Đưa Anh Đến
Chương 1
“Có thấy cô gái kia sao? Nhất định phải bảo vệ cô ấy bằng mọi giá.”
Khi bắt đầu có ý thức, đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn và chỉ nhớ được câu nói này.
Mọi ký ức của chủ nhân khối thân thể này đột nhiên đánh úp lại như thủy triều, tôi còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy một cô gái đứng đối diện.
Trên đầu cô có một ngôi sao mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt không còn sức sống, nhìn vô cùng đáng thương.
Đây là một bữa tiệc lớn, mọi người đều tập trung vào tôi, bên cạnh cô ấy không có ai, mọi người đều đứng đối diện và đối với cô chỉ trỏ giễu cơt.
Cô gái bên cạnh kéo tay áo tôi, âm thanh nhỏ nhẹ: “Quên đi, anh Mục Dã , chị Mạnh không phải là cố ý hắt nước trái cây vào em đâu mà, tất cả là lỗi của em, đáng lý ra em không nên đứng ở đây.”
“Đừng tưởng rằng được gả vào Giang gia thì mọi người đều phải chiều theo cô.” Bà cô bên cạnh thần sắc khinh miệt “ Không có gì lạ khi Mục Dã coi khinh cô. ”
“Mạnh Tư Nguyệt, trước kia cô cũng chơi mấy chiêu này rồi,” một thanh niên vẻ mặt mỉa mai cũng lên tiếng, “Bây giờ cô còn muốn giở lại mấy chiêu trò này nữa sao?”
Nói xong, một nhóm người quay lại nhìn tôi và ra hiệu cho tôi nói điều gì đó.
Vẫn đang trong trạng thái ngạc nhiên, tôi vô thức nói với cô gái: “Vợ à.”
Nụ cười xấu xa của của Hứa Nhuận Ninh cứng đờ.
Vẻ mặt của bà cô cũng cứng lại.
Chàng trai trẻ: “…Giang Mục Dã?”
“Này,” tôi bình tĩnh lại, thu liễm tốt sắc mặt, cẩn thận cởi áo vest, nhẹ nhàng khoác lên vai Mạnh Tư Nguyệt.
“Lạnh lẽo quá! Vợ ơi, ở đây thật lạnh, anh khoác thêm áo cho em nhé.”
Mạnh Tư Nguyệt kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt quả hạnh mở to.
“Anh Mục Dã…” Bạch Nguyệt Quang Hứa Nhuận Ninh khó tin nhìn tôi, mí mắt đã đỏ bừng.
Tôi lập tức hiểu ý và an ủi cô ta: “Việc em xuất hiện ở đây thực sự không thích hợp, chỉ cần em biết sai chịu sửa đó là điều tốt, chỉ cần sau này đừng xuất hiện nữa là được.”
Bạch Nguyệt Quang đứng ở nơi đó muốn chạy, lại xấu hổ, chỉ có thể ôm mặt khóc.
“Mục Dã,” mẹ Giang nhìn tôi khó hiểu, “Sao con có thể nói như vậy? Nhuận Ninh là đứa bé chúng ta tận mắt nhìn nó trưởng thành. Cho dù con bé không phải là người nhà họ Giang, chúng ta cũng vẫn yêu quý con bé như người trong nhà.”
“Mẹ, như vậy không tốt,” tôi ngượng ngùng nói: “Con còn trẻ như vậy, thật không thích hợp lại có thêm một bảo mẫu nữa nha.”
“hahahahaha…”
Trong bữa tiệc, có nhiều người không nhịn được liền bật cười.
“Giang Mục Dã!” Bạn của Hứa Nhuận Ninh giận dữ nói: “Anh có bị ma xui quỷ khiến gì không vậy. Anh quên những việc quá đáng mà cô ta đã đối xử với Nhuận Ninh trước đây sao? Anh cưới cô ta đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, bây giờ anh còn muốn làm tổn thương trái tim của mẹ anh nữa hay sao.”
“Tôi mới là người phải biết ơn khi cô ấy đồng ý cưới tôi,” tôi cuối cùng cũng tiêu hóa xong tất cả ký ức và chân thành nói: “Mặc Phong, cậu không phải nói gì nữa, tôi thừa nhận mình là người chỉ có não yêu đương, muốn có vợ mà không cần mẹ.”
Mặc Phong: “…”
Mẹ Giang giận dữ đến choáng váng, trợn mắt ngã người ra sau, Hứa Nhuận Ninh ở bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy bà ấy.
Mọi người vội vã vây quanh, xung quanh lại trở nên hỗn loạn.
Không có ai để ý tới tôi, tôi quay đầu nhìn Mạnh Tư nguyệt bên cạnh, ánh mắt sáng ngời: “Vợ à, chúng ta về nhà thôi!”
Người mà tôi phải bảo vệ chính là vợ tôi, trên đời còn điều gì may mắn hơn thế này nữa?
Mạnh Tư Nguyệt ngẩn người, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Cô ấy không chạy lại mà chỉ lặng lẽ bám theo tôi.
Mọi người dọc đường đều nhìn chúng tôi với vẻ mặt kỳ lạ nhưng tôi phớt lờ họ.
Địa vị của Giang thiếu gia trong gia tộc rõ ràng rất cao nên không ai dám ra ngăn cản. Bọn họ cũng không tin nổi tôi sẽ bỏ lại người mẹ đang ngất xỉu và Hứa Nhuận Ninh ở lại.
“Tối nay em chưa ăn gì hết.,” tôi lùi lại hai bước, đi cạnh cô ấy, “Em muốn ra ngoài ăn hay về nhà anh nấu cho em ăn nhé?”
Mạnh Tư Nguyệt có chút kinh ngạc: “Anh… anh biết nấu ăn à?”
Giang Mục Dã đương nhiên không thể, nhưng tôi có thể.
Tôi mặt không đổi sắc đáp lời: “Em không tin sao?”
Cô ấy lại nhìn tôi và nhẹ nhàng gật đầu.
Bà xã trông đẹp mắt quá đi à!
Tôi lại lén liếc nhìn cô ấy, cho đến khi cô ấy không nhịn được hỏi tôi: “Tại sao đêm nay anh…”
Giang Mục Dã và Mạnh Tư Nguyệt mới kết hôn được vài ngày, và bữa tiệc này là buổi lại mặt của họ sau khi kết hôn.
Cô biết Giang Mục Dã không thích mình, nhưng vẫn lịch sự đến dự tiệc.
Mạnh Tư Nguyệt nhất định sẽ đến, Giang Mục Dã sẽ công khai tỏ ra dịu dàng thân mật với những phụ nữ khác trong bữa tiệc và đối xử lạnh lùng với cô.
Đây là một kịch bản cũ kỹ nói về thiên kim thật, giả, con gái ruột Mạnh Tư Nguyệt là một kẻ ngoài cuộc không được chào đón, còn con gái giả Hứa Nhuận Ninh là một công chúa nhỏ đáng thương được cưng chiều.
Hứa Nhuận Ninh và Giang Mục Dã là thanh mai trúc mã, anh luôn yêu Hứa Nhuận Ninh nhưng cô ta luôn chơi trò mèo vờn chuột, lúc nào cũng lấp lửng nửa vời với anh.
Cho đến ngày thân phận của cô ta bị vạch trần chỉ là thứ hàng giả. Mặc dù gia đình họ Mạnh vẫn đối xử tốt với cô ta nhưng dĩ nhiên cô sẽ không thích hợp cho việc liên hôn giữa hai gia tộc nữa.
Theo quan điểm của nhà họ Mạnh, đây là một loại bảo vệ, dù sao, cô ta luôn có thái độ không rõ ràng, luôn nói: “Tôi chỉ coi Mục Dã là anh trai của mình.”
Hôn nhân là vì gia đình, Hứa Nhuận Ninh thật sự không phải người nhà họ Mạnh, làm vợ của một gia tộc giàu có cũng không dễ dàng, bọn họ thà để cô ấy được lấy người mình yêu, người mà sẵn sàng bao dung, chiều chuộng cô ta.
Nhưng từ góc độ của Hứa Nhuận Ninh, từ nhỏ cô ta luôn nhận được sự cưng chiều của cả hai gia tộc lớn, bây giờ nhà họ Mạnh lại không cho cô ta liên hôn há không phải là từ bỏ và cắt đứt con đường giàu sang của cô ta à?
Thái độ của nhà họ Giang cũng trở nên khó hiểu: Mẹ Giang đặc biệt thích Hứa Nhuận Ninh, người đã trưởng thành dưới mắt bà, cực kỳ giỏi trong việc xu nịnh, lấy lòng bà. Nhưng cha của Giang Mục Dã lại tin rằng cuộc hôn nhân này phải có giá trị, Hứa Nhuận Ninh không còn là ứng cử viên cho vị trí con dâu của Giang gia nữa.
Hứa Nhuận Ninh hoảng sợ, cô ta cho rằng mình đã mất đi sự ủng hộ của nhà họ Mạnh, cần một cuộc hôn nhân đáng tin cậy để dựa vào, đáng tiếc việc hôn nhân không phải do cô ta quyết định.
Mục Dã lại là người luôn giữ phân tấc, quyết không làm việc ăn cơm trước kẻng. Thế là cô ta quyết định dùng ám chiêu, dự định gạo nấu thành cơm, như vậy Giang gia không chịu cũng phải chịu.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng bất lợi, Giang Mục Dã đỡ lấy Mạnh Tư Nguyệt đi nghỉ ngơi vì cô cũng bị đủ loại người có ác ý chuốc say.
Cô cũng bị người ta bỏ thuốc, lúc nhận ra thì đã quá muộn, cả người mất hết sức lực, không có chút khả năng chống cự nào.
Ý thức chìm xuống, cơ thể không còn tuân theo mệnh lệnh của nó nữa.
Khi cánh cửa được mở ra, bên trong một căn phòng xinh xắn, những tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên.
Hứa Nhuận Ninh đã sắp xếp rất nhiều người đến để “bắt gian”, giờ chẳng khác gì tự bê đá đập chân mình. Mặc dù nhà họ Mạnh và nhà họ Giang không vui nhưng chuyện này đã bị rất nhiều người tận mắt trông thấy, cần phải có sự hợp tác để giải quyết nên hợp đồng hôn nhân cứ thế được lập ra.
Khi Hứa Nhuận Ninh thấy sự việc bị vạch trần, để bảo vệ mình trong sạch, cô ta đã thu hồi tất cả bằng chứng, cuối cùng không để lại bất cứ chứng cứ nào.
Sau đó, tin đồn rằng tất cả những điều này là do Mạnh Tư Nguyệt tự biên tự diễn đã lan truyền trong giới một cách khó hiểu.
Giang Mục Dã ngay từ đầu đã không muốn kết hôn, sau khi kết hôn lại càng thờ ơ với Mạnh Tư Nguyệt, anh chỉ cảm thấy mình bị mất đi tình yêu.
Nhưng sự việc này là một đòn chí mạng đối với Mạnh Tư Nguyệt.
Cha mẹ nuôi cố ý đánh tráo thân phận để con gái họ được sống sung sướng chắc chắn không yêu cô, cha mẹ ruột thì lại chỉ xem cô như một quân cờ, tùy ý thao túng, hôn nhân không nằm trong khống chế của cô.
Cô chính là nạn nhân, là người bị tổn thương nhưng lại bị người ta xỉa xói, phải gả cho người đã làm tổn thương chính mình. Dù là vậy cũng không được phép oán hận, than trách lấy một câu.