Vì Sao Đưa Anh Đến
Chương 2
Cô là một người thông minh và chăm học, ước mơ của cô là vào đại học. Thật không may, dù cô được nhận vào một trường đại học danh tiếng, nhưng cha mẹ nuôi lại xé giấy nhập học và ép cô phải nghỉ học để đi làm công. Khó khăn lắm mới được cha mẹ ruột nhận về lại bị buộc phải gả cho người khác
Rõ ràng cô có thể có cuộc sống của riêng mình, nhưng cuối cùng lại bị cầm tù ở một nơi như Giang gia.
Thật là một cốt truyện sến súa và đau khổ.
Không sao cả, trước mắt còn chưa xảy ra chuyện gì tồi tệ, vẫn còn cơ hội để thay đổi tất cả.
“Tại sao ư…” Tôi suy nghĩ một lúc và mỉm cười với cô ấy.
[Tất nhiên là vì em là ngôi sao nhỏ của tôi.]
“Tất nhiên là vì em là vợ anh.”
Có lẽ vì chưa bao giờ nghe được những lời thẳng thắn như vậy, cô ngơ ngác, ánh mắt yếu ớt, giống như không biết phải nói gì.
“Được rồi, em muốn ăn gì?” Tôi mở tủ lạnh, hài lòng nhìn trong đó tràn đầy các loại nguyên liệu tươi ngon, “Anh nấu cơm, hầm canh cho em nhé!”
“Đều được.” Cô do dự hai giây, “Hay để em làm cùng anh đi.”
“Tư Nguyệt,” tôi đưa mu bàn tay chạm lên vầng trán lạnh lẽo của cô, ấm áp nói: “Em đi tắm trước đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
Cô ấy dừng lại sau khi nghe điều này, thần sắc chợt thay đổi.
Vẻ mặt nghi ngờ chỉ tồn tại trong chốc lát, cô lại nhanh chóng cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Được.”
Kỹ năng nấu ăn của tôi rất tốt, Mạnh Tư Nguyệt có chút lơ đãng khi ăn, nhưng cô ấy vẫn ăn rất ngon miệng.
“Ăn ngon không?” Tôi cười nhìn cô, “Em gầy quá, nên ăn nhiều một chút.”
Mạnh Tư Nguyệt gật đầu: “Ừ.”
Cô muốn nói gì đó nên dừng lại một chút: “Thật ra em có chuyện…”
Tôi vừa đứng lên lại thành thật ngồi xuống.
“Em muốn tiếp tục học để lấy bằng cử nhân” Mạnh Tư Nguyệt cụp mắt xuống, “… Bây giờ em cũng đã trở thành bà Giang, nhưng lại chỉ có trình độ trung học phổ thông. Cứ để như vậy, đối với danh tiếng của Giang gia cũng không được tốt lắm. ”
Lý do cô đưa ra có chút miễn cưỡng nhưng tôi không quan tâm.
Tôi biết rõ rằng cô ấy rất muốn đi học.
Đã mấy năm trôi qua kể từ kỳ thi tuyển sinh đại học, cô mỗi ngày đều chăm chỉ tự học, mong muốn sau khi rời khỏi gia đình có thể tạo ra một con đường tươi sáng, nhưng đáng tiếc mọi thứ không như mong muốn.
Cô lại bị kéo xuống vũng bùn, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
“Được” tôi nói không chút do dự, với đôi mắt cong cong và giọng nói ấm áp, “Đến lúc đó em còn có thể tham gia thi trở thành nghiên cứu sinh.”
Nhìn thấy lời hứa của tôi, Mạnh Tư Nguyệt ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng càng nhiều là cảm thấy nhẹ nhõm.
“Việc đăng ký vào trường không cần lo lắng,” tôi không nhịn được mà xoa xoa đầu cô.
“Anh sẽ lo việc đó cho em.”
Cô ấy chỉ gặp tôi có vài lần và biết rất ít về tôi nên mới đưa ra yêu cầu như vậy. Nếu là Giang Mục Dã thật, anh ta sẽ từ chối cô không chút do dự.
“Em còn muốn làm gì nữa không?” Tôi nhịn không được nói: “Em có thể nói cho anh biết, anh sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ. ”
Trên thực tế, những lời nói như vậy có hơi vượt quá giới hạn đối với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế được tâm trạng của bản thân.
Tôi nóng lòng muốn cô ấy biết rằng tôi đứng về phía cô ấy.
Mạnh Tư Nguyệt nhìn tôi, đôi mắt đen như mặt hồ tĩnh lặng chợt có gợn sóng, nhưng sau đó lại trở lại bình thường.
Cô lắc đầu: “Đủ rồi, cảm ơn anh.”
Tôi biết mong muốn lớn nhất của cô ấy là gì, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Mạnh Tư Nguyệt ở trong phòng ngủ chính của chúng tôi – nhưng đó là vì tôi chưa từng trở về đây, hôm nay tôi đã quay lại và tất nhiên là sẽ không giống nhau.
Lúc tôi vừa mới lên giường, Mạnh Tư Nguyệt hiển nhiên có chút lo lắng.
Dù cô ấy thấy tôi chỉ đi ngủ, hơi thở đều đặn, không có những động tác nào khác, cơ thể căng thẳng của cô ấy cũng không có thả lỏng.
Trong phòng bật điều hòa nhưng nhiệt độ lại không cao, tiếng ve kêu lặng lẽ trong đêm, cô gái mệt mỏi suốt một ngày dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô ấy ngủ say, tôi mở mắt ra và quay đầu lại nhìn cô ấy.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng mở bàn tay cuộn tròn của cô ấy ra, vuốt phẳng những nếp nhăn giữa hai lông mày của cô ấy rồi quay người đứng dậy.
Tôi đứng trên ban công với mái tóc bị thổi bay trong gió.
Có rất nhiều việc phải làm vào ngày mai.
Nhẹ nhàng đóng cửa ban công lại, tôi vẽ một vầng trăng rộng lên mặt cô qua lớp kính.
Chúc ngủ ngon, Tư Nguyệt của tôi.
2.
Khi Tư Nguyệt thức dậy vào ngày hôm sau, tôi đã thu dọn hành lý của mình.
Cô sửng sốt: “Giang… Giang Mục Dã, anh đang làm gì vậy?”
“Trốn thôi,” tôi dành cho cô ấy một nụ cười tỏa nắng, “rời khỏi thủ đô.”
Đôi mắt của cô dần dần mở to, từ hôm qua đến hôm nay, đây là lần đầu tiên cô tỏ ra kinh ngạc rõ ràng như vậy.
“Ở đây bừa bộn quá.” Tôi đóng ba lô lại: “Muốn ôn thi thì phải tìm một nơi yên tĩnh. ”
Đây thực sự là điều tôi muốn nói.
Ở đây có người nhà họ Giang và họ Mạnh, có người có ác ý, cũng có người chờ xem trò cười.
Giống như loài cáo, chúng mỉm cười nhìn cô gái mong manh yếu đuối, chờ cô trút hơi thở cuối cùng trước khi giết cô.
Đây là ác ý mà cả thế giới đã dành cho cô, xung quanh cô không có ai cả.
–Tôi phải ở bên cạnh cô ấy.
Chỉ có tôi mới đứng về phía cô ấy.
Mạnh Tư Nguyệt im lặng một lúc.
Tôi nhìn lên và thấy khuôn mặt cô gái đang nhìn tôi dưới ánh đèn, vẻ mặt cô ấy mờ đi trong bóng tối.
Nhưng rất nhanh, cô nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu?”
“Em có thể đi bất cứ đâu,” tôi nói, “Em thích miền Nam hay miền Bắc hơn?”
Đôi mắt của Mạnh Tư Nguyệt run rẩy: “Miền Nam.”
Tôi búng ngón tay: “Vậy chúng ta đi Nam Thành đi.”
Tôi và Mạnh Tư Nguyệt lặng lẽ đến Nam Thành mà không ai biết.
Với tư cách là người thừa kế và là một trong những người nắm quyền lực của Giang gia, tôi rất dễ dàng che giấu tung tích của mình.
Tôi phớt lờ những cuộc gọi và tin nhắn nối tiếp nhau, chặn Hứa Nhuận Ninh và người nhà họ Giang, tôi cũng để lại cho nhà họ Mạnh một chút rắc rối – để bọn họ không đuổi theo Mạnh Tư Nguyệt.
Nhóm người đến nhà tôi từ sáng sớm nhưng không tìm thấy gì đã tức giận đến mức bắt đầu tìm kiếm Mạnh Tư Nguyệt và tôi khắp thủ đô.
Thật không may, vào thời điểm này, chúng tôi đang ở tại một văn phòng môi giới bất động sản trên một cây cầu ở một thị trấn nhỏ ở Nam Thành.
Có lẽ vì ở xa thủ đô nên Mạnh Tư Nguyệt trông có vẻ thoải mái, thần sắc trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.
Mặc dù trước đây cô có vẻ mặt điềm tĩnh nhưng khuôn mặt nhợt nhạt và vẻ ngoài quá thanh tú luôn khiến cô có vẻ cô đơn.
Nhưng bây giờ, khi cô ấy đứng cạnh tôi và hỏi tôi về giá của bất động sản nơi đây với giọng nói ấm áp, nụ cười trên môi thật khác với lúc ở thủ đô.
Tôi thuê nhà riêng, tất nhiên không phồn hoa như thủ đô, không có phố thương mại lớn và đường cao tốc dài vô tận.
Chỉ có tiếng nước chảy róc rách và những cây cầu gỗ nhỏ nối tiếp nhau.
Ở nơi này không nổi tiếng và không ai biết Mạnh Tư Nguyệt và tôi.
Mạnh Tư Nguyệt đang chuẩn bị cho kỳ thi ở nhà, còn tôi đang làm việc bên cạnh cô ấy.
Cô ấy cầm cuốn sách, còn tôi gõ bàn phím, cả hai chúng tôi đều không nói gì, cứ như vậy cả buổi chiều cho đến khi ánh nắng vàng nhạt dần chuyển sang màu đỏ cam rồi dần mờ đi.
Chúng tôi nhanh chóng làm quen với hàng xóm, dì Vương bên trái thường gửi đồ ăn nhẹ do chính tay dì làm đến tận nhà chúng tôi.
Tư Nguyệt cũng trả ơn và mời dì Vương đến nhà ăn tối.
Cô ấy có thể nấu ăn, nhưng hôm nay tôi chủ động nấu ăn, một người rửa rau, một người thái nhỏ nguyên liệu.
Dì Vương đang đứng ở phòng khách, mỉm cười nói: “Hai vợ chồng trẻ có khác, tình cảm thực sự rất tốt.”
Động tác của Mạnh Tư Việt dừng lại một lúc, đụng phải đôi mắt tràn đầy ý cười của tôi, vội cụp mắt xuống.
Ban đầu sau khi kết hôn, cô ấy không hiểu gì về người chồng mình đã lấy nên cũng không dám đặt nhiều hy vọng. Sau khi phát hiện ra tôi không có ác ý gì nên đã sẵn sàng trao cho tôi niềm tin cậy.
Chú Trần bên phải thích rủ tôi đi câu cá, tôi không giỏi lắm nhưng rất kiên nhẫn, tôi cầm cần câu trò chuyện với chú Trần.
Câu đến tận buổi trưa, tôi đều không thể hiện ra ngoài chút chán nản, không kiễn nhẫn nào.
Chú Trần cười haha đem cá mình câu được chia một ít cho tôi, tôi không từ chối, xách chiếc xô về nhà và hỏi Mạnh Tư Nguyệt: “Em cho ý kiến đi, nấu canh cá hay làm cá kho? ”
Mạnh Tư Nguyệt ngước mắt nhìn tôi, ánh nắng phản chiếu đôi mắt đen láy của cô, hiện ra mấy phần hoảng hốt.
“Tại sao?” Cô ấy hỏi tôi, “Em tưởng anh thích Hứa Nhuận Ninh.”
“Tại sao?” Tôi bắt chước giọng nói của cô ấy, hỏi: “Anh đã làm vậy với em, em vẫn tin tưởng anh à? ”
Mạnh Tư Nguyệt sửng sốt.
“Anh cũng là nạn nhân,” cô lắc đầu, “Anh cũng bị đánh thuốc mê.”
“Trước đây anh cũng thích Hứa Nhuận Ninh” tôi ngồi xổm xuống đất cạo vảy cá, “nhưng em đã gả cho anh rồi.”
“Người ta nói đại thiếu gia Giang gia hiền lành như ngọc,” Mạnh Tư Nguyệt nói: “Anh… trong tưởng tượng của em không giống nhau lắm. ”
“Anh không ôn nhu như ngọc sao?” Tôi làm ra vẻ phòng thủ, “Anh không đẹp trai sao?”
Cô ấy thấy tôi nói như vậy, không nhịn được, khóe môi chợt nở nụ cười: “Ý em không phải vậy.”
“Anh sẽ bảo vệ em.” Tôi đứng dậy và nhìn cô ấy không chớp mắt. “Anh sẽ giúp em bất cứ điều gì em muốn.”
Vì trách nhiệm hay vì tình cảm?
Cô không hỏi lại.
Buổi tối, chúng tôi ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài sân ngắm sao, gió mát thổi qua, tôi buồn ngủ, chợt có cảm giác như có ai đó đang khoác cho tôi một chiếc áo.