Vì Sao Đưa Anh Đến
Chương 5
Giang gia cần phải tồn tại sao?
Một nơi đã bị thối rữa đến mức sẽ bị sụp đổ trong tương lai, vì lợi ích họ sẵn sàng đàn áp vô số dân thường.
Tòa nhà hùng vĩ cũng sẽ bị sụp đổ nếu nền móng bị lung lay.
Có lẽ Giang Mục Dã ban đầu sẽ quan tâm, nhưng tôi thì không.
“Em biết câu trả lời của anh mà” tôi nhìn cô ấy và nói một cách nghiêm túc “Em sẽ thành công.”
“Đôi khi em tự hỏi,” cô im lặng trong vài giây, “anh muốn thứ gì từ trên người em?”
“Em vốn tưởng rằng chúng ta chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi, em lợi dụng thế lực của Giang gia để làm điều mình muốn, mượn dùng quan hệ của anh để đạt được rất nhiều thứ” Mạnh Tư Nguyệt nói “nhưng em không hiểu anh có thể đạt được thứ gì từ em. ”
“Dùng tên của em chọc giận Hứa Nhuận Ninh? Giảm bớt phiền toái? Rút ngắn quan hệ với Mạnh gia? Giải quyết nhu cầu sinh lý?”
Cô nói: “Em đã hình dung ra rất nhiều khả năng, nhưng anh lại không muốn bất cứ điều gì…”
“Anh yêu em.”
Tôi ngắt lời cô ấy.
Mạnh Tư Nguyệt sững sờ tại chỗ, mở to đôi mắt trong veo nhìn tôi, khuôn mặt xinh đẹp ngơ ngác.
Tôi hơi khó khăn khi hỏi: “Liền không thể chỉ đơn giản vì anh yêu em sao?”
Cô chợt sửng sốt.
“Anh rất yêu em,” tôi nghiêm túc nhìn cô, má nóng bừng, nhưng càng nói càng trôi chảy.
“Anh chỉ là một người có não yêu đương, em vẫn chưa nhận ra sao?”
Mạnh Tư Nguyệt: “…”
Vành tai trắng ngần của cô hơi đỏ lên, hàng mi dài rung rinh như cánh bướm, đôi mắt long lanh như ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói, cô mở miệng nhưng dường như không nói nên lời.
Thật đáng yêu.
Tôi chợt nghĩ.
Nó bắt đầu khi nào?
Khi mới đến đây, tôi còn chưa biết gì cả, bảo vệ cô là sứ mệnh của tôi.
Nhưng từ lúc yêu cô ấy, tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
Sự ra đời của hai ngôi sao cách nhau nhiều năm ánh sáng có ý nghĩa gì? Có lần tôi đã hỏi “thần” như vậy.
Người rất nhẹ nhàng nói với tôi: “Có thể đồng điệu với nhau.”
Tôi thấy rằng trong vô số thế giới mờ mịt, hai ngôi sao hút nhau và tỏa sáng rực rỡ.
Tôi không nhớ mình đến từ đâu, nhưng có lẽ tôi đến từ một hành tinh hoang vắng nào đó. Tôi chỉ nhớ có một ngày, tôi sắp c h ế t.
Tôi đang h ấ p h ố i và đột nhiên nhìn thấy một ngôi sao khác ở nơi tận cùng vũ trụ.
Tôi đã cố gắng hết sức để đi về phía cô ấy─cô ấy là ánh sáng duy nhất tôi có thể nắm bắt được.
“Tại sao anh yêu em?” Mạnh Tư Nguyệt hỏi câu hỏi tương tự như tối qua, “…Em không nghĩ mình có gì đáng để anh yêu thích.”
“Sao lại yêu em sao?” Tôi đưa cho cô ấy một ẩn dụ sinh động, “Em biết không, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh nghe tiếng “biu”… một ngôi sao cứ vậy rơi vào vòng tay anh. ”
Cô ấy ngoan cường, mạnh mẽ, chói sáng, từ đầu đến cuối cô ấy chưa bao giờ nhận được bất kỳ tình yêu nào từ thế giới. Sau khi thất vọng, cuối cùng lại chọn cách tự hủy diệt bản thân mình.
Thế giới tồi tệ trong suy nghĩ của cô, cũng có thể cũng đẹp đẽ trong mắt người khác.
Đó là những gì cô ấy nghĩ.
Ngày hôm đó, tôi chợt hiểu cô ấy đang nghĩ gì──
Kể từ ngày đó, tôi cũng hiểu rằng số phận của tôi là yêu cô.
6.
Minh Húc đang phát triển ngày càng nhanh, đặc biệt là hướng nghiên cứu mới hiện tại của họ, rõ ràng là nhằm vào Mạnh gia.
Mạnh gia không thể ngồi yên được nữa, cha Mạnh đến gặp tôi, lần đầu tiên ông ấy nghiêm túc hỏi thăm mối quan hệ của chúng tôi dạo gần đây thế nào. Sau vài lời, cha Mạnh lo lắng và tiếp tục hỏi tôi một cách miễn cưỡng liệu tôi có biết gần đây Mạnh Tư Nguyệt ở đâu không.
Tôi dừng lại và sau đó lịch sự yêu cầu ông ta rời đi.
Tin đồn về Minh Húc ngày càng lan rộng, với tư cách là người sáng lập, Mạnh Tư Nguyệt thỉnh thoảng cũng xuất hiện.
Ngay cả khi không ai biết rằng cô là cổ đông lớn nhất của Minh Húc, nhưng việc Mạnh Tư Nguyệt, con gái của Mạnh gia và Minh Húc có mối quan hệ mật thiết vẫn là dần bị lộ ra ánh sáng.
đặc biệt—
Mỗi lần Minh Húc có dịp ký kết đối tác quan trọng luôn có người của Giang gia.
Cha Giang cũng biết chuyện này.
Giữa gia tộc họ Mạnh ngày càng lụn bại và Minh Húc ngày càng lớn mạnh, ông chọn Minh Húc và giả vờ như không biết rằng Mạnh Tư Nguyệt đang nhắm vào Mạnh gia.
Ông ấy còn đến khuyên nhủ tôi: “Mục Dã, vì Minh Húc có sự tham gia của Tư Nguyệt, với tư cách là chồng của nó, con cũng có thể giúp đỡ xử lý chuyện của Minh Húc… Dù sao thì chúng ta cũng là một gia đình. ”
Có nghĩa là tôi có thể dùng thân phận chồng của Mạnh Tư Nguyệt để thôn tính Minh Húc.
Tôi vừa đồng ý với ông ấy, quay lưng lại liền giới thiệu tất cả tài nguyên của Giang gia cho Minh Húc.
Vào ngày Mạnh Tư Nguyệt trở lại Mạnh gia, không ai dám ngăn cản cô.
Mạnh gia sẽ bị Minh Húc của Mạnh Tư Nguyệt thôn tính, đã là điều sáng rõ như ban ngày mà ai cũng nhận ra.
Sau khi gặp lại, Hứa Nhuận Ninh sắc mặt tái nhợt nhìn cô, mẹ Mạnh cảm thấy tức giận nhưng cũng cúi đầu xuống.
Nhưng cha Mạnh lại ngăn cô lại, khiêm tốn nói: “Tư Nguyệt à, công ty nhà mình từ nay sẽ dựa vào con…”
Khuôn mặt của người đàn ông từng ra lệnh cho Mạnh Tư Nguyệt nay lộ ra sự miễn cưỡng và sợ hãi, tổn thương và tức giận. Ông ta từng thất vọng nói với cô: “Rõ ràng ta cũng đã bồi dưỡng con, nhưng con lại không học được gì ngoại trừ việc quyến rũ đàn ông. Con nhìn xem Nhuận Ninh đi.”
Thật nực cười khi cô con gái giả mà họ kỳ vọng đã bí mật chuyển tài sản của mình cho nhà họ Hứa, còn con gái thật bị bỏ rơi lại chỉ dùng ba năm liền đem cả Mạnh gia đánh bại.
Họ cuối cùng cũng nhận ra sự thật rằng Mạnh Tư Nguyệt, người mà họ đã từ bỏ và phớt lờ, là một thiên tài trong giới công nghệ-thông tin. Sẽ rất dễ dàng để đưa Mạnh gia lên đỉnh cao danh vọng.
Và họ đã giết chết hy vọng này bằng chính đôi tay của mình.
Mạnh Tư Nguyệt nhìn trò hề trước mặt không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp yếu đuối như cũ, vẫn không thích nói nhiều nhưng từ cô đã mơ hồ tỏa ra sự áp bách của người ở địa vị cao.
Thủ đô hỗn loạn đã trải qua một cuộc cải tổ lớn, và người duy nhất thoát khỏi bình an vô sự chính là Giang gia, gia tộc đã bị tôi tiếp quản hoàn toàn.
Tôi không có nhiều hứng thú với việc theo đuổi sự nghiệp nên đã đề nghị với cha Giang rằng nên giao lại Giang gia cho Mạnh Tư Nguyệt, điều này khiến ông ấy vô cùng tức giận.
Tức giận mắng tôi là đứa con bất hiếu, mẹ Giang thì trợn mắt và ngất đi ngay lập tức.
Tôi đã chuồn khỏi đó trước khi bà ấy ngất đi.
“Tư Nguyệt” tôi hỏi khi đi đón cô vào buổi tối, “Anh không muốn làm việc vất vả nữa, anh chỉ muốn ăn cơm mềm của em thôi.”
Cô nghe xong liền nhìn tôi với đôi mắt sáng và mỉm cười , vô ý mà lộ ra sự linh động của một cô gái “Được rồi.”
Tin tức nhà họ Hứa đã tráo con cái một cách bất hợp pháp bị lộ ra, sự việc này đã gây náo động trong giới, Hứa Nhuận Ninh bị đuổi ra khỏi nhà họ Mạnh.
Sau khi thu thập đầy đủ bằng chứng, Mạnh Tư Nguyệt không chút do dự báo án, trước khi họ bị giam, Hứa Nhuận Ninh đã đến nhờ cô giúp đỡ.
Cô ta kêu lên đáng thương: “Tư Nguyệt, van xin cô, tốt xấu gì bọn họ cũng đã nuôi dưỡng cô trưởng thành. . . ”
Mặc Phong ở một bên tỏ ra phức tạp, nhìn Hứa Nhuận Ninh bằng ánh mắt không còn nồng nhiệt như trước đây nữa.
Anh ta thích Hứa Nhuận Ninh, một phần nguyên nhân đương nhiên là Mạnh gia đằng sau cô – hiện tại Mạnh gia đã sụp đổ, danh tiếng của cô cũng bị hủy hoại, vốn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng lại bị gia đình nhiều lần cảnh cáo, cũng đã không còn kiên định như lúc đầu sẽ đứng ra bảo vệ cô nữa.
Mạnh Tư Nguyệt bình tĩnh nhìn cô, sau đó nói tên một loại thuốc.
Hứa Nhuận Ninh ngừng khóc và nét mặt cô chợt biến đổi.
“Theo những gì tôi được biết, loại thuốc này là hàng lậu. Tôi đã kiểm tra tất cả hoạt động mua bán ở thủ đô,” Mạnh Tư Nguyệt lại nói.
“ Nhà cung cấp lớn nhất là một dây chuyền từ thời Trung cổ.”
Cô nói: “Ác giả ác báo. Gia đình họ Hứa đã phất nên nhanh chóng trong những năm gần đây. Mẹ cô, bà ta khai rằng đã biển thủ công quỹ, nhưng có vài khoản đối thế nào cũng không thể khớp với sổ sách – cô nên biết rằng nếu cô có liên quan đến vụ này thì cô xong đời rồi. ”
Hứa Nhuận Ninh tái mặt, quay người và loạng choạng bỏ đi.
“Anh sẽ không nghĩ rằng em quá đ ộ c á c chứ?” Mạnh Tư Nguyệt nói, “…Thật ra, em cũng không muốn theo đuổi những vấn đề đó nữa.”
“Người bị tổn thương chính là em,” tôi nhìn cô, “Tư Nguyệt, việc truy cứu đến cùng sự việc này là quyền của em.”
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh là Giang Mục Dã thật sao?”
Cô ấy là một người thông minh như vậy, việc phát hiện ra là điều đương nhiên.
Hơn nữa, tôi trước giờ đều không cố che dấu.
Tôi suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh hỏi: “Anh nói không phải, em có muốn đem anh đi nghiên cứu không?”
Cô ấy nhìn tôi buồn cười: “…Em muốn làm thì sao?”
“Vậy thì nhớ khai tên thật của em đấy nhé,” tôi liếc mắt nhìn cô ấy và nói không hề khoa trương: “Có lẽ việc nghiên cứu sẽ có một số kết quả. Em cũng có thể được trao huy chương. ”
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt đẹp nhiễm ý cười, những đầu ngón tay mềm mại nhéo vào lòng bàn tay tôi.
Mạnh Tư Nguyệt không thích uống rượu, nhưng vì công việc nên thỉnh thoảng cô phải uống.
Lần nào tôi cũng đi đón cô, bạn của cô ấy lúc đầu còn sốc, giờ thì đã quen rồi.
Tôi quen thuộc đỡ lấy bờ vai đỡ cô về nhà, khéo léo đứng trước cửa phòng tắm bóp kem đánh răng cho cô.
Thắt lưng đột nhiên nóng lên, nhìn vào gương thì thấy Mạnh Tư Nguyệt hai má hơi ửng đỏ, cánh tay trắng nõn của cô đang vòng qua eo tôi, cô kiễng chân lên đến gần tai tôi rồi gọi “Giang Mục Dã.”
Cô hạ giọng, nhẹ nhàng êm ái.
TÔI:”……”
Tai tôi lại đỏ lên, vừa liếm môi vừa kéo cô ấy ra, kiên nhẫn nói: “Nguyệt Nguyệt, đánh răng đi.”
Đôi mắt cô mờ mịt: “Anh… anh đến khi nào?”
“Ngày đó em đến Giang gia lại mặt…” Tôi nói: “Đừng nói nữa, đánh răng nhanh đi!”
“Vậy anh tên gì?” Cô ấy vừa đánh răng vừa nhìn tôi, chóp mũi dính kem đánh răng, tạo nên một loại cảm giác khác với bình thường, đặc biệt dễ thương, “Em là người đầu tiên biết bí mật của anh sao?”
“Duy nhất.” Tôi giúp cô lau chóp mũi, “Anh cũng không biết tên mình là gì, cứ gọi là Giang Mục Dã đi.”
“Anh có thể…” Khi tôi bế Mạnh Tư Nguyệt đang choáng váng lên giường, cô ấy đã nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng vẫn kiên trì hỏi tôi:
“Anh sẽ rời đi chứ?”
Tôi vừa định nói tôi sẽ mãi mãi ở đây, bên cạnh cô, thì nghe thấy cô thì thầm: “Nếu như Giang Mục Dã ban đầu quay lại, em sẽ…”
“Sẽ làm gì?” Tôi có chút tò mò hỏi, một bên vừa hỏi vừa đắp chăn lên cho cô.
“Em sẽ giết anh ta,” cô xoa tóc, giọng điệu mơ hồ lúc này lại trở nên kiên định “Sẽ đóng băng cơ thể này và chờ đợi sự trở lại của anh.”
TÔI:”……”
Tôi: “Anh sẽ không rời đi.”
[Vì vậy, em đừng lo lắng nhé!]
“Anh sẽ ở lại thế giới này,” tôi tắt đèn và nhẹ nhàng hôn lên tóc cô ấy, “Vì vậy chúng ta hãy cùng nhau làm cho thế giới này trở thành một nơi tốt đẹp hơn nhé!. ”
Nơi này từng bị bao trùm bởi bóng tối─nhưng nếu là em, sẽ có thể thắp sáng cả thế giới này.
Giống như thắp sáng thế giới của tôi.
7.
Vào ngày Mạnh Tư Nguyệt tham gia cuộc vinh danh Top 10 doanh nhân trẻ xuất sắc với tư cách là Chủ tịch Minh Húc, tôi đã đứng trước cửa đợi cô ấy.
Cô ấy trên TV trông rất phấn chấn, mặc một bộ vest, tỏa sáng đến chói mắt.
Mặt trời chiếu sáng đỉnh đầu cô, lấp lánh trong đôi mắt đen, chiếu lên trên khuôn mặt và cô khẽ mỉm cười.
Tôi nhìn cô ấy từng bước một đi đến gần tôi, cụp mắt xuống, rất nhẹ nhàng nói: “Tư Nguyệt — Chúng ta hãy ly hôn đi.”
Tôi biết đây là mong muốn của em, là trở ngại em chưa bao giờ vượt qua và cũng là việc em không nỡ quyết tâm thực hiện.
“……Tại sao?”
“Bởi vì anh sẽ ở bên cạnh em vô điều kiện.”
Vì có sự tồn tại của Giang gia, vì em đã bị ép buộc phải kết hôn, vì bao nhiêu bất công mà em đã phải chịu đựng. Dù anh có tốt với em thế nào đi chăng nữa, cũng không thể che đậy nguyên nhân bẩn thỉu của cuộc hôn nhân này.
Khi em đủ mạnh mẽ, cuộc hôn nhân này sẽ như vết nhơ cuối cùng em giẫm lên.
Hứa Nhuận Ninh bị bỏ tù vì buôn bán ma túy trái phép, người đàn ông ban đầu đánh thuốc Mạnh Tư Nguyệt cũng bị bắt vì tội tr.ộm c.ắp.
Cuộc hôn nhân của Chủ tịch Minh Húc Giang Tư Nguyệt và Chủ tịch Giang gia Giang Mục Dã tan vỡ và đi đến hồi kết.
Tôi từ chức chủ tịch, công ty được tôi chuyển giao cho người thừa kế mà tôi tâm đắc.
——Tất nhiên, người thừa kế này là một fan trung thành của Minh Húc.
Suy cho cùng, với tư cách là công ty trí tuệ nhân tạo lớn nhất, Minh Húc đã tặng cho nhà nước rất nhiều phát minh.
Công ty cũng quảng bá nhiều sản phẩm giá cả phải chăng giúp cải thiện cuộc sống và có uy tín cao trong lòng người dân.
Từ giờ trở đi, Giang Mục Dã, thiếu gia Giang gia, sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Mạnh Tư Nguyệt.
Những tình cảm phức tạp và cẩu huyết giữa Hứa Nhuận Ninh, Mặc Phong, Giang Mục Dã và những người khác không nên làm vấy bẩn Mạnh Tư Nguyệt một chút nào.
Cuộc sống của cô phải thật rực rỡ và đầy hào quang.
Cuộc hôn nhân của cô và Giang Mục Dã ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Thị trấn Vũ Nghĩa.
Tôi trở lại nơi này, trở lại căn nhà mà tôi đã mua lúc rời đi, dì Vương và chú Trần đều chờ đợi sự quay lại của chúng tôi.
Họ rất vui khi thấy tôi trở lại và hỏi tại sao không thấy Mạnh Tư Nguyệt.
“Cô ấy lên máy bay lúc nửa đêm, chắc là sẽ đến đây sớm thôi,” tôi chớp mắt, “Cô ấy quá bận rộn với công việc. Cháu phải thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội hưởng tuần trăng mật đó. ”
Câu chuyện về Giang Mục Dã, thiếu gia của Giang gia và Mạnh Tư Nguyệt đã kết thúc, nhưng câu chuyện của cô và tôi vẫn chưa kết thúc.
Mặc dù Mạnh Tư Nguyệt không có ý định kết hôn lần nữa nhưng cô ấy đã nói rằng tôi có thể tiếp tục ăn cơm mềm của cô ấy cho đến cuối đời.
“… Sau khi ly hôn, anh muốn lại theo đuổi em lần nữa,” tôi đáng thương nói, “Anh thật sự…”
“Em yêu anh.”
Cô ấy ngắt lời tôi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thừa nhận điều này với tôi và nói những lời này chỉ dành riêng cho tôi mà thôi.
“Giang Mục Dã,” cô lặp lại lần nữa, “Em yêu anh.”
Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng, phải rất lâu tôi mới nói được trọn vẹn một chữ: “Anh cũng yêu em.”
Cô nở nụ cười, nụ cười trong trẻo đến nỗi ánh nắng gần như biến thành đôi mắt xinh đẹp đó.
“Anh rất yêu em”.
–Rất yêu, rất yêu, mỗi ngày anh lại yêu em nhiều hơn ngày hôm qua.
“Tại sao anh lại đến thế giới này?”
“…Để có một người trên thế giới này, sẽ đứng bên cạnh em vô điều kiện.”
–Em là ngôi sao của cả thế giới, nhưng chỉ là cô gái nhỏ của riêng anh.
Khi đón Mạnh Tư Nguyệt ở sân bay, tôi hỏi cô ấy: “Bây giờ anh có thể hét to một cách công khai được không?”
Cô chớp mắt: “Cái gì?”
“ Vợ ơi,” tôi nói, “Vợ, vợ, vợ.”
Lần đầu tiên hét lên như vậy, tôi cảm thấy có chút chột dạ.
Cô mỉm cười, nhướng mày: “Ừ.”
—Đây là câu em nói với tôi, kể từ giây phút đó, thế giới của tôi đã bừng sáng rực rỡ.
-Hoàn-