Vì Sao Đưa Anh Đến
Chương 4
Đầu óc trống rỗng, khi kịp phản ứng, tôi liền nắm lấy cổ tay cô ấy nhẹ nhàng đẩy ra.
Cả người cô mất hết sức lực, tựa đầu vào vai tôi.
Tôi nghe thấy giọng cô bối rối và đau khổ hỏi tôi một cách đáng thương: “Tại sao?”
Tại sao?
Tôi không biết cô đang hỏi gì, chỉ có thể đặt tay lên vai cô.
“Tư Nguyệt…” Tôi vắt óc suy nghĩ, không muốn làm cô ấy thất vọng, “Em say rồi… đi ngủ thôi…”
“Anh có yêu em không?” Cô không từ bỏ, con người điềm tĩnh thường ngày dường như bị bật lên một công tắc kỳ lạ nào đó. Cô ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Giang Mục Dã, anh có yêu em không?” ”
“Anh yêu em,” tâm trí tôi bùng nổ và nhẹ nhàng nói, “…Anh rất yêu em.”
Mỗi ngày trải qua anh lại yêu em nhiều hơn ngày hôm qua.
“Tại sao…………”
Tại sao?
“Anh không biết,” tôi thành thật nói, “Vì em là ngôi sao của anh.”
“Ngôi sao?” cô lẩm bẩm, “nhưng có rất nhiều ngôi sao.”
Tôi đến nơi đây, vì cô ấy là ngôi sao tôi cần bảo vệ.
Nhưng—
“Em là ngôi sao của cả thế giới” tôi nhìn xuống cô ấy, tai đỏ bừng, “nhưng là cô gái nhỏ của riêng anh thôi.”
Anh yêu em vì em là Mạnh Tư Nguyệt.
Là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời anh.
5.
Khi Mạnh Tư Nguyệt thức dậy, tôi đang làm bữa sáng trong bếp.
Cô không nói lời nào liền đã đứng trước mặt tôi: “Giang Mục Dã.”
Tôi quay lại thì thấy sắc mặt cô ấy có chút tái nhợt, giữa hàng lông mày còn vương lại chút dấu vết của ngày hôm qua.
“Hả?” Tôi giả vờ như không biết gì, “Hôm nay anh làm bánh sandwich.”
“Hôm qua em…” Giọng cô khô khốc “em hơi say.”
“Anh biết.” Tôi nói: “Lần sau muốn uống rượu có thể báo trước cho anh, anh sẽ tới đón.”
“Em hình như đã nói rất nhiều lời kỳ quặc” cô dụi dụi mắt, như thể đang dò hỏi, cũng giống như chỉ thuận miệng nói mà thôi.
“Em đã nói những gì vậy?”
Tôi:”……”
Làm thế nào để trả lời câu hỏi này.
Tôi ngoảnh mặt đi: “Thật ra anh cũng nói nhiều điều kỳ lạ lắm.”
Cô chợt sửng sốt.
Mạnh Tư Nguyệt cụp mắt xuống: “Anh biết em đang làm gì đúng không?”
“Anh biết,” tôi vội vàng giải thích, “không phải anh đang điều tra em, là phía dưới có người phát hiện ra…”
“Giang Mục Dã” cô ngắt lời tôi, “Anh biết em đang làm gì, anh vẫn giúp em sao?”
Những trở ngại đã vô tình được giải quyết, quá trình thực hiện hẳn phải gặp khó khăn lại trở nên thuận lợi, mọi thông tin chưa từng bị rò rỉ.
Cô ấy là một cô gái thông minh, đương nhiên sẽ biết cái gọi là mong muốn sẽ thành hiện thực, đâu có đơn giản như vậy.
Tôi nhìn vào mắt cô ấy: “Cho dù anh không giúp, em vẫn có thể thành công.”
Đây là sự thật.
Cô không thích nói chuyện, trông thì có vẻ rất yếu đuối, ít nói, tuy nhiên khi gặp phải chuyện khó khăn, cô lại có thể ẩn nhẫn mà chờ thời cơ.
Sau khi suy sụp và nhận ra có phản kháng cũng vô ích, liền tạm thời chấp nhận hiện thực.
Như là khi bị xé giấy trúng tuyển, khi phát hiện ra thân phận của mình, hay khi bị ép buộc kết hôn cũng vậy.
Tôi biết rất rõ rằng sự nhượng bộ tạm thời của cô không phải là chịu thua cuộc. Cô chỉ đang giả heo ăn thịt hổ mà thôi. Chờ đợi để xé nát tất cả những kẻ đã từng giẫm đạp lên mình.
Nếu tôi không đến, cô sẽ bị chèn áp và làm nhục, người thân không yêu cô, Giang Mục Dã sau khi kết hôn sẽ giam lỏng cô tại Giang gia, không cho phép cô đi làm cũng như đi ra ngoài.
Đối tác kết hợp làm ăn với cô thì bị uy hiếp rút vốn đầu tư, dù sao bọn cô còn thấp cổ bé họng, còn Giang gia và Mạnh gia làm sao có thể đứng nhìn thị phần của mình bị chiếm giữ.
Giang Mục Dã bị trầm cảm sau hôn nhân, nhận nhầm cô thành Hứa Nhuận Ninh và xẩy ra quan hệ với cô.
Sau đó, Mạnh Tư Nguyệt sẽ mang thai.
Bị Giang gia và Mạnh gia khống chế, Mạnh Tư Nguyệt tựa hồ bị phong bế cả năm giác quan, không còn nhìn thấy, nghe thấy được điều gì bên ngoài nữa. Thậm chí cũng không có quyền được p h á t h a i nên đã nuôi nấng và sinh ra đứa trẻ trong sự đau đớn và tuyệt vọng.
Đứa trẻ bị cha Giang và mẹ Giang đưa đi, cô sẽ bị Giang Mục Dã tùy ý vứt bỏ như chiếc giày rách.
Cái kết là Hứa Nhuận Ninh sống một cuộc sống hạnh phúc còn Mạnh Tư Nguyệt thì sống lẻ loi, hiu quạnh.
Nhưng đáng tiếc, cái kết của câu truyện Thiên Kim thật giả này lại vô cùng tai hại.
Mỗi cuốn tiểu thuyết là một thế giới thu nhỏ. Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này là Giang Mục Dã và Hứa Nhuận Ninh. Tuy nhiên, trong thế giới hỗn loạn này, một ngôi sao đã ra đời.
Những ngôi sao là những người sáng chói, sinh ra đúng thời điểm và không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy tắc nào.
Họ không giống như nhân vật chính luôn được số phận ưu ái, mà là những ngôi sao được định sẵn để trở thành những người vượt lên trên số phận.
Ngôi sao đó chính là Mạnh Tư Nguyệt.
Cho nên cô không thể từ bỏ, cô sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Nếu cô ấy thực sự bỏ cuộc, thì ngôi sao của cô ấy sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại của nó.
Khi Mạnh Tư Nguyệt, người đã biến mất, xuất hiện trở lại, cô đột nhiên trở thành một người vô cùng giàu có, thống trị giới khoa học – kỹ thuật.
Cô đã dành nhiều thời gian để tìm ra sơ hở trong công ty của Giang gia và Mạnh gia, đầu tiên cô giăng bẫy để buộc công ty sụp đổ từng chút một, rồi tố cáo họ về tội trốn thuế.
Cô âm thầm khiến gia đình họ Hứa nghiện cờ bạc, đồng thời dạy họ cách để uy hiếp tống tiền Hứa Nhuận Ninh, ngày càng đòi Giang Mục Dã nhiều tiền hơn, và cuối cùng gia đình họ tan vỡ và quay lưng lại với nhau.
Kẻ đánh thuốc mê cô năm đó, việc Hứa Nhuận Ninh đánh thuốc Giang Mục Dã, cùng vợ chồng Hứa gia ác ý trao đổi con cái đều đã được đưa ra ánh sáng.
Bằng chứng quá rõ ràng và họ đã bị bỏ tù.
Trong đó có Giang Mục Dã.
Cô khinh thường nhìn người đàn ông sợ hãi đối diện, cười khinh thường: “Anh thua rồi.”
Lúc đó đã là mười năm sau.
Và thế giới này đã hoàn toàn không đi theo quỹ đạo ban đầu.
Bởi vì Mạnh Tư Nguyệt rơi xuống vũng bùn sau đó trèo ra khỏi vực sâu, cô không chút do dự chĩa mũi giáo vào người khác.
Cô ấy đã… đánh mất cảm xúc của một con người từ lâu rồi.
Nhìn đứa con mình sinh ra bị đưa vào trại trẻ mồ côi, rồi nhìn mình với ánh mắt căm hận.
Mạnh Tư Nguyệt đột nhiên cảm thấy thật nhàm chán.
Trong một thế giới nhàm chán như vậy, địa vị của bạn lại ở vị trí cao và bạn có thể có bất cứ điều gì mà bạn muốn.
Không thú vị.
Mạnh Tư Nguyệt nhìn thấy cảnh những kẻ đã áp bức cô bị hành quyết và cái ác đã ám ảnh cô trong nhiều thập kỷ đã bị giải quyết. Nhìn bọn sợ chết khiếp, cô cụp mắt xuống, đột nhiên cảm thấy những nỗi sợ hãi đó không có gì to tát.
Thực ra… nó quá nhàm chàn.
Thế giới này, vì một ngôi sao rơi vào bóng tối mà bị sụp đổ hoàn toàn.
—Đây là phần kết của câu chuyện.
Một ngôi sao không thể bị giết chết trừ khi cô ấy muốn điều đó.
Cô nhắm mắt lại và chọn không nói lời tạm biệt với thế giới.
Tuy nhiên, khoảnh khắc này của ngôi sao có nghĩa là ngày tận thế đã đến nên tôi bị “Thần” từ một không gian xa xôi khác phái tới.
Đó là bởi vì họ phát hiện ra rằng có một sự khác biệt rất nhỏ giữa tần số của tôi và tần số của cô ấy dù ở cách xa hàng trăm triệu năm ánh sáng.
Là một trong những thủ phạm làm ngôi sao sa đọa, Giang Mục Dã đã bị đuổi đến một nơi khác để trau dồi lại nhân cách của mình.
Trở thành một con người mới.
Và tôi đã thế chỗ anh ta─vì chỉ có danh tính của nam chính mới có thể thay đổi vận mệnh đã định sẵn.
“Ngôi sao đó sẽ bị hủy hoại…bạn phải bảo vệ nó.”
Đây là sứ mệnh và nhiệm vụ của tôi.
“Em muốn hủy hoại Giang gia,” Mạnh Tư Nguyệt hiếm khi lộ ra ánh mắt sắc bén như vậy trước mặt tôi, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói rất bình tĩnh: “Anh cũng nghĩ rằng em sẽ thành công à?”