Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 39: Chương 39




Dụ Lâm Hải ngước mắt, lạnh lùng bắn ra hai chữ: “Vợ cũ”.

Anh đang đính chính lại từ “hai vợ chồng cậu” của anh ta.

Phó Vực hút điếu thuốc suýt sặc khói trong họng, nhướn mày nhìn Dụ Lâm Hải: “Vợ cũ mà lại quan tâm đến thành thế này? Tôi vừa nói người ở thành phố Nam, liền cả đêm chạy đến? Người anh em à, cậu đúng là miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại khác”.

Dụ Lâm Hải cau mày, không để ý đến lời trêu chọc vui sướng trên nỗi khổ người khác của anh ta, lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc Lộ Nam Mẫn là người thế nào?”
“Lộ Nam Mẫn cái gì, người ta họ Nam tên Mẫn, ‘Lộ Nam Mẫn’ là tên giả”.

Phó Vực mở một chai rượu vang, rót hai ly, bắn ánh mặt thanh lạnh về phía Dụ Lâm Hải, khóe miệng cong lên, rất thông cảm nhìn chiến hữu bị lừa gạt ba năm nay, có chút không nhẫn tâm nói với anh: “Người ta là Nam Mẫn, cô cả thật một trăm phần trăm của tập đoàn Nam thị”.

Cái tên “Nam Mẫn” như một viên đạn ma thuật, nổ “bốp” một tiếng bên tai Dụ Lâm Hải, nổ đến mức khiến đầu óc anh hỗn loạn.

Tất cả các chi tiết và nghi ngờ mấy ngày gần đây đan xen lại với nhau, nối thành một đường thẳng, người đột ngột biến mất và đột ngột xuất hiện, cuối cùng hợp lại với nhau.


Nam Mẫn, thì ra đây mới là thân phận thực sự của cô.


Mới sáng sớm đã nhìn thấy chồng cũ, tâm trạng của Nam Mẫn rất phức tạp.

Đến nỗi sau khi nhìn thấy Tần Giang Nguyên ở văn phòng, tâm trạng của cô càng tồi tệ, đặc biệt là khi Tần Giang Nguyên ngồi trên ghế của cô, nở nụ cười gọi một tiếng “Tiểu Mẫn” rất động lòng người.

Khiến cô ghê tởm đến mức nổi da gà.

Ánh mắt Nam Mẫn lạnh lùng, quay đầu chất vấn: “Ai cho anh vào đây?”.

Truyện Trọng Sinh
“Xin lỗi tổng giám đốc, là sơ suất của chúng tôi, tôi xử lý ngay”.


Trợ lý tổng giám đốc Cố Hoành cúi người xin lỗi, trực tiếp gọi bảo vệ lên, muốn cưỡng chế lôi Tần Giang Nguyên đi.

Tần Giang Nguyên vừa thấy họ định làm thật, lập tức đứng lên từ ghế văn phòng, đỏm dáng bày vẻ mặt đầy ý cười đi về phía Nam Mẫn: “Sao thế Tiểu Mẫn, anh vừa đến, em đã muốn đuổi anh đi rồi”.

Anh ta cất giọng líu rít thỏ thẻ, đàn ông học nũng nịu như con gái, không biết có phải Nam Nhã mắc cái bẫy này không, dù sao ngoại trừ ý muốn đuổi anh ta ra ngoài thì Nam Mẫn không có suy nghĩ khác.

Ba năm không gặp, người đàn ông này càng ngày càng ngấy.

Thấy Tần Giang Nguyên sắp bước đến trước mặt mình, Nam Mẫn cau mày, lạnh lùng nói: “Tránh xa tôi ra, đừng bắn dầu mỡ lên người tôi”.

Tần Giang Nguyên bị cô nói là “dầu mỡ”, lập tức không còn mặt mũi.

Anh ta là thái tử gia của tập đoàn Tần thị, bây giờ đã làm tổng giám đốc, biết bao nhiêu cô gái trẻ liên tiếp lao vào lòng anh ta, muốn hầu hạ anh ta, chỉ có Nam Mẫn là coi thường anh ta.

Nhưng mấy năm nay anh ta đã ăn phát ngấy thịt trắng như hoa của Nam Nhã, chỉ muốn gặm cái xương Nam Mẫn này!
Trên trán Tần Giang Nguyên vẫn còn quấn băng, chính là hôm đó ở khu vườn hoa hồng, bị Nam Mẫn ném đá cuội, nhưng rất rõ ràng người đàn ông này chỉ nhớ ăn mà không nhớ bị đánh, còn vác mặt đến.

Anh ta đứng ở chỗ cách Nam Mẫn ba bước, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt đẹp của cô, chỉ cảm thấy thích mắt, khiến người ta thèm muốn..


Chương trước Chương tiếp
Loading...