Vô Song Chi Chủ
Chương 50: Ngoan độc bẫy rập
Khi Vân Hoàng thần hồn cường độ đạt đến ngang bằng Hư linh cảnh đỉnh phong tu sĩ, thôn phệ những bóng ma kia đối với hắn tác dụng cơ hồ đã là con số không.
Đạt đến Hư linh cảnh cường độ thức hồn không có nghĩa thức hồn của hắn mạnh ngang tu sĩ Hư linh cảnh đỉnh phong thực sự. Hư linh cảnh, tuy chỉ là cảnh giới nửa bước Thông linh, bất quá biến đổi về chất cũng vô cùng lớn, hoàn toàn không phải Luyện khí cảnh tu sĩ có thể bằng.
“Nơi này... thật quái dị!”
Khu vực mới tiến đến là một chỗ toàn sương mù, những sương mù này vô cùng dày đặc, gần như chắn hết toàn bộ tầm nhìn.
Thường thì với những thử thách thế này sẽ có bố trí trận pháp cắt đứt thần thức truy tung, trong sương mù sẽ ẩn giấu hắc thủ ra tay, nhưng ở đây thần thức, linh lực không có bất kì cái gì hạn chế cả.
Sương mù dù dày đặc, nhưng với thần thức của tu sĩ cơ hồ là vô dụng, Vân Hoàng đem thần thức phóng ra hết cỡ, bên trong sương mù không có ẩn chứa bất cứ cái gì hắc thủ hay bẫy tập hết, chỉ là một vùng đất trống đầu sương mù cùng một vài thân ảnh khác, đó cũng là những tu sĩ đã vượt qua khu vực bóng ma giống Vân Hoàng.
Hắn thu lại thần thức, chau mày đăm chiêu.
”Hay là do ta quá đa nghi?”
Vân Hoàng nghĩ bụng, cước bộ nhanh chóng bước đi.
”Aaaaaa!!!”
Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, Vân Hoàng tinh thần lập tức ngưng tụ, thần thức quét đến nơi tiếng hét kia vừa phát ra. Ở đó ngoại trừ một vị tu sĩ bị chém chi chít, vẫn lạc ở đó ra thì không có bất luận cái gì cả.
Vân Hoàng đồng tử một trận có rút, khoé môi mấp máy không nói lên lời, đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
Có thể vào được khu vực này, thực lực đương nhiên không kém, ít nhất cũng là Luyện khí cảnh đỉnh phong, vậy mà bị giết trong tích tắc, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ có thể là đối phương thực lực cao hơn hắn rất nhiều.
Ngươi đằng sau truyền ra tiếng hét, chết giống hệt như tên kia, rồi lại một người nữa, người nữa...
Cuối cùng xung quanh chỉ còn có một mình Vân Hoàng.
”Mình hôm này, thực may mắn...”
Hắn cũng không biết là này mắn hay xui xẻo nữa, tất cả đều đã bị giết, thậm chí trong số đám người bị giết còn có Hư linh cảnh tu sĩ, vậy mà hắn một cái Luyện khí ngũ cấp sống đến tận bây giờ.
Xung quanh Vân Hoàng lúc này là một đạo nhàn nhạt ánh sáng, đem cả người hắn bảo vệ. Vân Hoàng vốn dĩ đã là một Nhị cấp đỉnh phong trận pháp sư, thời gian gần đây trình độ càng là tăng cao, đã vô hạn bước vào tam cấp, hắn cảm thấy may mắn vì đã lấy lân giáp của Thanh Đầu Xà đem luyện làm một đống trận bàn để sử dụng.
Nhị cấp đỉnh tiêm trận pháp đi chuyển nhàn nhạt đạo quang. Vân Hoàng thần thức lại lần nữa khuếch tán ra tứ phương tám hướng, cũng không phát hiện bất luận đồ vật hay sự sống nào.
Vân Hoàng tỉnh táo trở lại, tinh khí thần liền đạt đến mức độ tập trung cao nhất. Hắn đã nhiều lần trải qua sinh tử lằn ranh, thậm chí đã từng chết hai lần, sao có thể sợ hãi mà mất lí trí.
Oanh!
Đột nhiên màng chắn bị tấn công rung động kịch liệt, con mắt Vân Hoàng cực nhanh lướt qua nó thì phát hiện ra kẻ tấn công trận pháp... lại là một con khôi lỗi.
Khôi lỗi tốc độ cực nhanh, liên tục đánh lên trận pháp. Trận pháp tuy không thấy được suy mòn, nhưng chỉ cần một khác nữa sợ là sẽ vỡ.
Vân Hoàng không có để ý tu sửa trận, hắn tinh khí thang ngưng tụ đến cực hạn, hồn lực mạnh mẽ dò xét từng tấc trên người khôi lỗi, đột nhiên phá ra cười, giọng nói ẩn chứa tự tin.
”Gia hoạt thiết kế ra cái bẫy rập này cũng quá ngoan độc!”
Sương mù, thần thức không tìm được bất cứ thứ gì, không bị hạn chế,... giờ đây hắn đã mười phần thì chín phần hiểu hết các nhân tố này.
Việc thần thức không thể tìm được con khôi lỗi trước mặt là bởi vì linh khí ở trong đây rất nồng đậm.
Ban đầu nghe có vẻ không liên quan nhưng Vân Hoàng sau khi quan sát kĩ dòng chảy thiên địa chi lực xung quanh mới có thể biết được, năng lượng ở đây chảy theo những lộ tuyến rất khác so với bình thường, con khôi lỗi được chế tạo theo một cách nào đó mà để cho linh lực của nó có thể hoà cùng làm một với dòng chảy linh lực, giống như đem cây giấu vào rừng, thần thức có mạnh đến đâu cũng phát hiện không nổi.
Một số người sẽ nghĩ rằng, khi tấn công sẽ gây ra ba động linh lực, tại sao khôi lỗi tấn công lại không có?
Tấn công đích thực gây ra ba động linh lực, nhưng như đã nói ở trên, dòng chảy ớt đây khác biệt quá nhiều so với bên ngoài, khi khôi lỗi tấn công, dòng chảy cũng tự điều chỉnh theo khôi lỗi linh lực nên khôi gây ra hiện tượng linh lực ba động, xung đột.
Bẫy rập này khi giải thích ra tuy dễ hiểu, nhưng để thiết kế ra nó ẩn chứa vô bàn thủ pháp khác nhau, nếu không phải kiếp trước hắn chủ du nhiều nơi, tri thức hơn người thì có lẽ Thông linh cảnh cũng không sờ nổi.
Mà thứ điều khiển thiên địa chi lực nơi đây, chắc chắn là một trận pháp, hơn nữa đẳng cấp ít nhất cũng phải Ngũ cấp trận pháp. Mà thấy triệt thiên địa tri lực đến nhường này ít nhất cũng là một cường giả Ngưng niệm cảnh hậu kì đi.
Vân Hoàng để cho ý nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, Ngưng niệm cảnh hậu kì ở đại lục cũng là những cường giả hàng đầu, trong cái thời kì mà Hư thiên ẩn cư, Mệnh kiếp dường như tuyệt tích này, Ngưng niệm chỉ cần không trêu chọc lung tung liền có thể ung dung ngang dọc đại lục, vậy mà ở một vùng hẻo lánh như Trung hải này lại có thể xuất hiện?
Bất quá sau khi suy nghĩ kĩ, Vân Hoàng liền cảm thấy mình sinh ra nơi tận cực Nam Vĩnh lạc đại lục này dường như không có đơn giản như vậy.
”Từ đoàn kì lạ năng lượng kia, Lam Anh bí cảnh, hết thảy đang che giấu một cái gì đó?”
Thời gian đoàn năng lượng kia xuất hiện rất sát thời gian Lam Anh bí cảnh mở ra, mà bên trong Lam Anh bí cảnh hắn cũng lần hai đụng độ đoàn năng lượng này.
Tới đây, thủ pháp chế tạo khôi lỗi hắn chưa từng nghe qua bao giờ, thậm chí xem xét kĩ lại một chút, trận pháp nơi đây bố trí khác xa thủ pháp bố trí trận pháp hiện nay.
”Rất có thể, tông môn này đã tồn tại từ tận thời đại Hắc Nhật.”
Thời đại Hắc Nhật số người biết tới cũng vô cùng ít ổi, mà hiểu sâu về nó còn ít ỏi hơn. Thời đại Hắc Nhật nghe nói là thời điểm đại thịnh nhất của Vĩnh lạc đại lục, tài nguyên sung túc vô cùng, cường giả vô số, so với hiện thời Vĩnh lạc đại lục thì mạnh hơn nhiều lắm. Nhưng tại sao lại đặt tên là Hắc Nhật, một điềm xui như vậy?
Nhìn thấy Trận pháp sắp bị phá, Vân Hoàng đình chỉ trong lòng mình tuôn trào suy nghĩ, chuẩn bị đối phó với khôi lỗi. Những tri thức này, hắn chắc chắn sẽ hảo hảo nghiên cứu một lần nữa.
Đạt đến Hư linh cảnh cường độ thức hồn không có nghĩa thức hồn của hắn mạnh ngang tu sĩ Hư linh cảnh đỉnh phong thực sự. Hư linh cảnh, tuy chỉ là cảnh giới nửa bước Thông linh, bất quá biến đổi về chất cũng vô cùng lớn, hoàn toàn không phải Luyện khí cảnh tu sĩ có thể bằng.
“Nơi này... thật quái dị!”
Khu vực mới tiến đến là một chỗ toàn sương mù, những sương mù này vô cùng dày đặc, gần như chắn hết toàn bộ tầm nhìn.
Thường thì với những thử thách thế này sẽ có bố trí trận pháp cắt đứt thần thức truy tung, trong sương mù sẽ ẩn giấu hắc thủ ra tay, nhưng ở đây thần thức, linh lực không có bất kì cái gì hạn chế cả.
Sương mù dù dày đặc, nhưng với thần thức của tu sĩ cơ hồ là vô dụng, Vân Hoàng đem thần thức phóng ra hết cỡ, bên trong sương mù không có ẩn chứa bất cứ cái gì hắc thủ hay bẫy tập hết, chỉ là một vùng đất trống đầu sương mù cùng một vài thân ảnh khác, đó cũng là những tu sĩ đã vượt qua khu vực bóng ma giống Vân Hoàng.
Hắn thu lại thần thức, chau mày đăm chiêu.
”Hay là do ta quá đa nghi?”
Vân Hoàng nghĩ bụng, cước bộ nhanh chóng bước đi.
”Aaaaaa!!!”
Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, Vân Hoàng tinh thần lập tức ngưng tụ, thần thức quét đến nơi tiếng hét kia vừa phát ra. Ở đó ngoại trừ một vị tu sĩ bị chém chi chít, vẫn lạc ở đó ra thì không có bất luận cái gì cả.
Vân Hoàng đồng tử một trận có rút, khoé môi mấp máy không nói lên lời, đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
Có thể vào được khu vực này, thực lực đương nhiên không kém, ít nhất cũng là Luyện khí cảnh đỉnh phong, vậy mà bị giết trong tích tắc, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ có thể là đối phương thực lực cao hơn hắn rất nhiều.
Ngươi đằng sau truyền ra tiếng hét, chết giống hệt như tên kia, rồi lại một người nữa, người nữa...
Cuối cùng xung quanh chỉ còn có một mình Vân Hoàng.
”Mình hôm này, thực may mắn...”
Hắn cũng không biết là này mắn hay xui xẻo nữa, tất cả đều đã bị giết, thậm chí trong số đám người bị giết còn có Hư linh cảnh tu sĩ, vậy mà hắn một cái Luyện khí ngũ cấp sống đến tận bây giờ.
Xung quanh Vân Hoàng lúc này là một đạo nhàn nhạt ánh sáng, đem cả người hắn bảo vệ. Vân Hoàng vốn dĩ đã là một Nhị cấp đỉnh phong trận pháp sư, thời gian gần đây trình độ càng là tăng cao, đã vô hạn bước vào tam cấp, hắn cảm thấy may mắn vì đã lấy lân giáp của Thanh Đầu Xà đem luyện làm một đống trận bàn để sử dụng.
Nhị cấp đỉnh tiêm trận pháp đi chuyển nhàn nhạt đạo quang. Vân Hoàng thần thức lại lần nữa khuếch tán ra tứ phương tám hướng, cũng không phát hiện bất luận đồ vật hay sự sống nào.
Vân Hoàng tỉnh táo trở lại, tinh khí thần liền đạt đến mức độ tập trung cao nhất. Hắn đã nhiều lần trải qua sinh tử lằn ranh, thậm chí đã từng chết hai lần, sao có thể sợ hãi mà mất lí trí.
Oanh!
Đột nhiên màng chắn bị tấn công rung động kịch liệt, con mắt Vân Hoàng cực nhanh lướt qua nó thì phát hiện ra kẻ tấn công trận pháp... lại là một con khôi lỗi.
Khôi lỗi tốc độ cực nhanh, liên tục đánh lên trận pháp. Trận pháp tuy không thấy được suy mòn, nhưng chỉ cần một khác nữa sợ là sẽ vỡ.
Vân Hoàng không có để ý tu sửa trận, hắn tinh khí thang ngưng tụ đến cực hạn, hồn lực mạnh mẽ dò xét từng tấc trên người khôi lỗi, đột nhiên phá ra cười, giọng nói ẩn chứa tự tin.
”Gia hoạt thiết kế ra cái bẫy rập này cũng quá ngoan độc!”
Sương mù, thần thức không tìm được bất cứ thứ gì, không bị hạn chế,... giờ đây hắn đã mười phần thì chín phần hiểu hết các nhân tố này.
Việc thần thức không thể tìm được con khôi lỗi trước mặt là bởi vì linh khí ở trong đây rất nồng đậm.
Ban đầu nghe có vẻ không liên quan nhưng Vân Hoàng sau khi quan sát kĩ dòng chảy thiên địa chi lực xung quanh mới có thể biết được, năng lượng ở đây chảy theo những lộ tuyến rất khác so với bình thường, con khôi lỗi được chế tạo theo một cách nào đó mà để cho linh lực của nó có thể hoà cùng làm một với dòng chảy linh lực, giống như đem cây giấu vào rừng, thần thức có mạnh đến đâu cũng phát hiện không nổi.
Một số người sẽ nghĩ rằng, khi tấn công sẽ gây ra ba động linh lực, tại sao khôi lỗi tấn công lại không có?
Tấn công đích thực gây ra ba động linh lực, nhưng như đã nói ở trên, dòng chảy ớt đây khác biệt quá nhiều so với bên ngoài, khi khôi lỗi tấn công, dòng chảy cũng tự điều chỉnh theo khôi lỗi linh lực nên khôi gây ra hiện tượng linh lực ba động, xung đột.
Bẫy rập này khi giải thích ra tuy dễ hiểu, nhưng để thiết kế ra nó ẩn chứa vô bàn thủ pháp khác nhau, nếu không phải kiếp trước hắn chủ du nhiều nơi, tri thức hơn người thì có lẽ Thông linh cảnh cũng không sờ nổi.
Mà thứ điều khiển thiên địa chi lực nơi đây, chắc chắn là một trận pháp, hơn nữa đẳng cấp ít nhất cũng phải Ngũ cấp trận pháp. Mà thấy triệt thiên địa tri lực đến nhường này ít nhất cũng là một cường giả Ngưng niệm cảnh hậu kì đi.
Vân Hoàng để cho ý nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, Ngưng niệm cảnh hậu kì ở đại lục cũng là những cường giả hàng đầu, trong cái thời kì mà Hư thiên ẩn cư, Mệnh kiếp dường như tuyệt tích này, Ngưng niệm chỉ cần không trêu chọc lung tung liền có thể ung dung ngang dọc đại lục, vậy mà ở một vùng hẻo lánh như Trung hải này lại có thể xuất hiện?
Bất quá sau khi suy nghĩ kĩ, Vân Hoàng liền cảm thấy mình sinh ra nơi tận cực Nam Vĩnh lạc đại lục này dường như không có đơn giản như vậy.
”Từ đoàn kì lạ năng lượng kia, Lam Anh bí cảnh, hết thảy đang che giấu một cái gì đó?”
Thời gian đoàn năng lượng kia xuất hiện rất sát thời gian Lam Anh bí cảnh mở ra, mà bên trong Lam Anh bí cảnh hắn cũng lần hai đụng độ đoàn năng lượng này.
Tới đây, thủ pháp chế tạo khôi lỗi hắn chưa từng nghe qua bao giờ, thậm chí xem xét kĩ lại một chút, trận pháp nơi đây bố trí khác xa thủ pháp bố trí trận pháp hiện nay.
”Rất có thể, tông môn này đã tồn tại từ tận thời đại Hắc Nhật.”
Thời đại Hắc Nhật số người biết tới cũng vô cùng ít ổi, mà hiểu sâu về nó còn ít ỏi hơn. Thời đại Hắc Nhật nghe nói là thời điểm đại thịnh nhất của Vĩnh lạc đại lục, tài nguyên sung túc vô cùng, cường giả vô số, so với hiện thời Vĩnh lạc đại lục thì mạnh hơn nhiều lắm. Nhưng tại sao lại đặt tên là Hắc Nhật, một điềm xui như vậy?
Nhìn thấy Trận pháp sắp bị phá, Vân Hoàng đình chỉ trong lòng mình tuôn trào suy nghĩ, chuẩn bị đối phó với khôi lỗi. Những tri thức này, hắn chắc chắn sẽ hảo hảo nghiên cứu một lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương