Vô Thượng Niết Bàn
Chương 52: Trận pháp bị phá
Đúng lúc Bạch Hàn Phong còn đang suy nghĩ, đau khổ lựa chọn nên ở hay đi, thì lúc này trong đại trận vang lên một tiếng quát.
- Phá trận cho ta!
- Phá!
Trong đại trận, từng tiếng quát vang lên, vài đạo năng lượng ngập trời bắn ra, lực lượng cuồng bạo trực tiếp vặn vẹo không gian, tiếng gào thét khởi động, cả không gian run rẩy, năng lượng khủng bố khuếch tán làm người ta cảm giác kinh hồn táng đảm.
Từ Khắc cùng bốn vị trưởng lão của Bạch Vân tông cấp tốc đánh ra thủ ấn, Linh lực bắn ra ngoài, quang mang vô tận phát ra, chân khí phóng lên cao, năng lượng ba động kịch liệt cuộn sóng cũng làm lòng người sợ hãi không thôi.
Cùng lúc đó, trong đại trận có vài đạo cự lực phóng lên cao, hung hăng đánh lên tầng phong ấn, nhất thời vô số tiếng nổ phát ra, khiến cho đại trận không ngừng phát sáng.
Oanh oanh oanh!
Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang vọng chân trời, vài luồng năng lượng đụng chạm trên không trung, hung hăng va đập vào nhau, năng lượng phong bạo khủng bố nhất thời cuồng quét, cả đại trận chao đảo như động đất.
Oanh oanh oanh!
Lại một loạt tiếng nổ bạo liệt liên tục truyền ra, không gian hoàn toàn nổ tung, năng lượng cuồng bạo tràn ngập khắp nơi, đại trận mới đầu chỉ nứt vỡ nhỏ sau đó là nứt vụn, hoàn toàn như sơn băng địa liệt.
Linh khí khắp nơi phá tung ra, hóa thành bão táp thổi quét, xen lẫn theo ngọn lửa, hơi nước, đất đá, cây cối phong bạo kích tán, chỉ một thoáng sau cả bốn phía đã bị san thành bình địa.
Đại trận đã hoàn toàn bị phá, thế nhưng để phá được đại trận này, vô số đệ tử của ba môn phái đã bị chết, chỉ cần tu vi hơi yếu là không thể sống nổi.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, không ít đệ tử của ba môn phái, bị đá lớn nện trúng chôn vùi trong tầng đất đá vụn, chỉ đảo mắt đã có hơn ngàn người uổng mạng.
“Tiên lên”
Sắc mặt Quan Phụng Thiên trầm xuống, kết xuất thủ ấn, chân khí tràn ra nháy mắt hóa thành một tầng quang tráo bao phủ toàn thân, hắn hướng về phía Bạch Vân thành phi thân lướt tới.
Bên phía Bạch vân tông, khi đại trận bị phá, Trong cổ họng bốn vị trưởng lão trào ra máu tươi, ngay lập tức rơi xuống mắt đất, Từ Khắc ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, chỉ thấy bên trong trận lúc này đã biến thành một mảnh hoang tàn, giữa không trung có bốn thân ảnh lăng không đứng thẳng, linh khí ba động, sau lưng họ còn có một nhóm cao thủ, ngoài ra còn hàng vạn đệ tử của ba sơn môn đứng đó.
Lúc này toàn bộ cao thủ Bạch Vân môn nhìn chằm chằm về phía trước, thần sắc ngưng trọng. bốn vị linh anh của ba môn phái kia đã phá được trận
“An Xuyến, Sở Quyền, Quan Phụng Thiên, Yến Tàng Phong, các ngươi thực sự muốn đối đầu với Bạch Vân tông ta”
Từ Khắc nhìn vài thân ảnh phía trước, nhất thời vẻ mặt thêm nghiêm túc, những người này chính là quân chủ lực của U Linh Điện, Triêu Dương tông và Huyết Ma tông.
Từ Khắc nhìn bốn người phía trước, bốn người đều là Linh Anh, thực lực này đích thực cực kỳ cường hãn, với thực lực trước mắt của Bạch vân tông hắn mà xem, có thể đối kháng được, thế nhưng kết quả cũng là lưỡng bại câu thương mà thôi, sắc mặt Từ Khắc ngưng trọng,
Lúc này Quan Phụng Thiên cười lạnh nói:
“hắc hắc thời đại của bạch vân tông các ngươi đã hết rồi, làm ác thì được ác”
Từ Khắc nghe vậy thì ngửa mặt lên trời cười như cuồng dại:
“Ha ha ha, làm ác thì được ác, Quan Phụng Thiên, ngươi tu hành đến Linh Anh chắc hẳn toàn làm việc thiện, đừng nhiều lời, muốn đánh cứ đến đây”
An Xuyến nắm chặt tay lạnh lùng quát:
“- Chúng đệ tử Huyết ma tông nghe lệnh, hôm nay huyết tẩy Bạch Vân tông. Không chết không dừng!”
“- Đệ tử U Linh Điện nghe lệnh,, không buông tha một tên nào, Giết!”
“- Đệ tử Triêu Dương tông nghe lệnh, giết hết không tha”
Giữa không trung, âm thanh của hàng vạn người hưởng ứng hô to, từng đạo chân khí tràn ra, khí thế tràn tới khiến Bạch Vân thành rung chuyển.
Vẻ mặt Từ khắc hiện tia cười lạnh.
“Được lắm “
Hắn thu liễm nụ cười, ánh mắt đảo qua đám trưởng lão phía sau, bốn trưởng lão đứng gần hắn nhất, không ngờ đều có tu vi Linh Anh kỳ.
Từ Khắc nói khẽ:
“Bốn vị trưởng lão, hãy lo bốn tên kia, hôn nay Bạch vân tông chúng ta sẽ đại khai sát giới”
Bốn vị trưởng lão kia, cung kính ôm quyền:
“Tuân lệnh, tông chủ”
Lúc này một vị trưởng lão Linh Anh, lấy ra pháp bảo, quát lớn khiến người ta rung chuyển màng nhĩ,:
- Giết!
Gần vạn đệ tử Bạch Vân tông lao thẳng xuống dưới, đều vung vẩy pháp khí vung lên gào thét xông lên, bám theo xung phong liều chết. Tuy họ sợ, nhưng nếu họ không tiến lên, họ cũng sẽ chết mà thôi, cho nên họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
“- Các đệ tử đều lên cho ta, giết cho ta!”
Từ Khắc hét lớn một tiếng, Tiếng la hét đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không gian, nháy mắt cả vùng trời sát khí tràn ngập. Trong mắt An Xuyến càng thêm âm trầm, nhìn chăm chú vào Từ Khắc hừ lạnh một tiếng nói:
:- Ta giết ngươi trước!”
Dứt lời hắn kết xuất thủ ấn, thân ảnh lao thẳng nhanh như chớp, không gian vặn vẹo nứt vụn, mấy tên đệ tử Bạch Vân tông phía trước trực tiếp hóa thành huyết vũ nổ tung trên không trung.
- An Xuyến, để cho ta gặp ngươi đi!
Một vị Linh Anh của Bạch Vân tông bay đến, quanh thân tràn ra cỗ chân khí nóng cháy, không gian ba động nhộn nhạo, tiếp theo sau hắn đã ngăn chặn trước người An Xuyến.
“Dịch Thiên Hành”
Cảm giác được khí tức trên người Dịch trưởng lão, ánh mắt An Xuyến trầm xuống,:
“Nhiều năm không gặp, chắc hẳn Nhật Quang Thần công của Dịch trưởng lão đã thăng tiến không ít”
Dịch Thiên Hành cũng cười nhạt, hỏi lại:
“Ta thăng tiến, thì Huyết Ma thần thông của tông chủ đại nhân chả lẽ lại dậm chân tại chỗ”
Dịch trưởng lão nói hết câu này thì không nói thêm gì nữa, chân bước hư không, lập tức bao phủ thẳng tới chỗ An Xuyến, khu vực không gian của hai người đã hoàn toàn vặn vẹo.
“- Hừ, An Xuyến ta chưa bao giờ sợ ngươi”
An Xuyến trầm xuống, năng lượng áp không tràn tới,
hai người nhất thời cuốn vào nhau.
Ở một phía khác, Quan Phụng Thiên gào thét:
“Tướng Văn Tuân, người khác sợ ngươi, ta không sợ!
Quan Phụng Thiên ngưng tụ mười tám luồng hắc khí, trong nháy mắt lao thẳng về hướng Tướng Văn Tuân. Khi Quan Phụng Thiên lao đến, không gian ba động, một cỗ lực lượng cuồng bạo ngập trời đột nhiên lan tràn.
Tiếp theo sau ngay trước mắt Tướng Văn Tuân bất ngờ xuất hiện một ngọn núi lớn, hắc khi lan tràn, vay xung quanh ngọn núi khi ẩn khi hiện từ trên không giáng xuống:
“Chút tài mọn”
Tướng Văn Tuân không phải kẻ yếu, giờ phút này nhìn thấy ngọn núi lớn trên đầu mình, hắn cũng ngay lập tức phản công.
- Ngao!
Hắn gào lên một tiếng, chân khí lan tràn, lượng bàng bạc áp xuống. từ hai tay hắn, một đóa hoa sen hiện ra, nó nhanh chóng lớn lên bay vòng vòng trên đầu hắn.
Sắc mặt Quan Phụng Thiên vô cùng khó xem, lúc này công kích của Tướng Văn Tuân vừa tới, thân hình hắn chợt động, một đạo tàn ảnh hiện lên tại chỗ, ngọn núi ngay lập tức biến mất, thế nhưng từ sau lưng hắn xuất hiện hai luồng năng lượng bổ xuống.
- Hưu hưu!
Tướng Văn Tuân vừa đẩy được ngọn núi thì hai luồng lực lượng lại vừa tới,
- Hừ!
Tướng Văn Tuân không kịp né tránh, quát lạnh một tiếng, thủ ấn kết xuất, linh khí lan tràn nháy mắt hình thành một quang tráo khổng lồ. Hắn là Linh Anh trung kỳ, cũng không phải đèn cạn dầu, lúc này linh khí tu luyện hàng ngàn năm của hắn tràn ra, uy thế tuyệt đối kinh người, không gian xung quanh gần như bị phá nát.
Trong mắt Quan Phụng Thiên lóe hàn quang, tay phải của hắn vẫy trên không trung, từ trong không khí lôi ra một ngọn phất trần:
“- Hưu hưu…”
Hắn đưa tay vẫy pháp bảo, linh khí tràn ra, hàng vạn sợi tơ trên phất trần hướng về Tướng Văn Tuân. Hai đạo lực lượng nhất thời va chạm trên không trung, dư ba kình khí đáng sợ từ không trung bao phủ xuống, vô số ngôi nhà bị trấn nát bấy
Tướng Văn Tuân bị đẩy lùi lại phía sau, Nhưng hắn rất nhanh đã ổn định lại thân hình. Linh lực tràn ra, nháy mắt lại đánh về phía trước.
“- Quan Phụng Thiên, để cho ta xem thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu!”
Tướng Văn Tuân lao thẳng tới chỗ Quan Phụng Thiên quát to.
“- Tướng Văn Tuân, cũng cho ta nhìn xem ngươi rốt cục bất phàm tới cỡ nào!”
Phanh phanh!
Trong khoảnh khắc Tướng Văn Tuân đã va chạm cùng Quan Phụng Thiên. Ba người vừa xáp lá cà liền đánh ra công kích đáng sợ, đôi bên đều biết thực lực của đối phương, tiếng nổ tung vang rền ầm ĩ, dư ba kình khí thổi quét đem mọi thứ trong vòng kiềm tỏa của hai người biến thành phấn vụn./.
- Phá trận cho ta!
- Phá!
Trong đại trận, từng tiếng quát vang lên, vài đạo năng lượng ngập trời bắn ra, lực lượng cuồng bạo trực tiếp vặn vẹo không gian, tiếng gào thét khởi động, cả không gian run rẩy, năng lượng khủng bố khuếch tán làm người ta cảm giác kinh hồn táng đảm.
Từ Khắc cùng bốn vị trưởng lão của Bạch Vân tông cấp tốc đánh ra thủ ấn, Linh lực bắn ra ngoài, quang mang vô tận phát ra, chân khí phóng lên cao, năng lượng ba động kịch liệt cuộn sóng cũng làm lòng người sợ hãi không thôi.
Cùng lúc đó, trong đại trận có vài đạo cự lực phóng lên cao, hung hăng đánh lên tầng phong ấn, nhất thời vô số tiếng nổ phát ra, khiến cho đại trận không ngừng phát sáng.
Oanh oanh oanh!
Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang vọng chân trời, vài luồng năng lượng đụng chạm trên không trung, hung hăng va đập vào nhau, năng lượng phong bạo khủng bố nhất thời cuồng quét, cả đại trận chao đảo như động đất.
Oanh oanh oanh!
Lại một loạt tiếng nổ bạo liệt liên tục truyền ra, không gian hoàn toàn nổ tung, năng lượng cuồng bạo tràn ngập khắp nơi, đại trận mới đầu chỉ nứt vỡ nhỏ sau đó là nứt vụn, hoàn toàn như sơn băng địa liệt.
Linh khí khắp nơi phá tung ra, hóa thành bão táp thổi quét, xen lẫn theo ngọn lửa, hơi nước, đất đá, cây cối phong bạo kích tán, chỉ một thoáng sau cả bốn phía đã bị san thành bình địa.
Đại trận đã hoàn toàn bị phá, thế nhưng để phá được đại trận này, vô số đệ tử của ba môn phái đã bị chết, chỉ cần tu vi hơi yếu là không thể sống nổi.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, không ít đệ tử của ba môn phái, bị đá lớn nện trúng chôn vùi trong tầng đất đá vụn, chỉ đảo mắt đã có hơn ngàn người uổng mạng.
“Tiên lên”
Sắc mặt Quan Phụng Thiên trầm xuống, kết xuất thủ ấn, chân khí tràn ra nháy mắt hóa thành một tầng quang tráo bao phủ toàn thân, hắn hướng về phía Bạch Vân thành phi thân lướt tới.
Bên phía Bạch vân tông, khi đại trận bị phá, Trong cổ họng bốn vị trưởng lão trào ra máu tươi, ngay lập tức rơi xuống mắt đất, Từ Khắc ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, chỉ thấy bên trong trận lúc này đã biến thành một mảnh hoang tàn, giữa không trung có bốn thân ảnh lăng không đứng thẳng, linh khí ba động, sau lưng họ còn có một nhóm cao thủ, ngoài ra còn hàng vạn đệ tử của ba sơn môn đứng đó.
Lúc này toàn bộ cao thủ Bạch Vân môn nhìn chằm chằm về phía trước, thần sắc ngưng trọng. bốn vị linh anh của ba môn phái kia đã phá được trận
“An Xuyến, Sở Quyền, Quan Phụng Thiên, Yến Tàng Phong, các ngươi thực sự muốn đối đầu với Bạch Vân tông ta”
Từ Khắc nhìn vài thân ảnh phía trước, nhất thời vẻ mặt thêm nghiêm túc, những người này chính là quân chủ lực của U Linh Điện, Triêu Dương tông và Huyết Ma tông.
Từ Khắc nhìn bốn người phía trước, bốn người đều là Linh Anh, thực lực này đích thực cực kỳ cường hãn, với thực lực trước mắt của Bạch vân tông hắn mà xem, có thể đối kháng được, thế nhưng kết quả cũng là lưỡng bại câu thương mà thôi, sắc mặt Từ Khắc ngưng trọng,
Lúc này Quan Phụng Thiên cười lạnh nói:
“hắc hắc thời đại của bạch vân tông các ngươi đã hết rồi, làm ác thì được ác”
Từ Khắc nghe vậy thì ngửa mặt lên trời cười như cuồng dại:
“Ha ha ha, làm ác thì được ác, Quan Phụng Thiên, ngươi tu hành đến Linh Anh chắc hẳn toàn làm việc thiện, đừng nhiều lời, muốn đánh cứ đến đây”
An Xuyến nắm chặt tay lạnh lùng quát:
“- Chúng đệ tử Huyết ma tông nghe lệnh, hôm nay huyết tẩy Bạch Vân tông. Không chết không dừng!”
“- Đệ tử U Linh Điện nghe lệnh,, không buông tha một tên nào, Giết!”
“- Đệ tử Triêu Dương tông nghe lệnh, giết hết không tha”
Giữa không trung, âm thanh của hàng vạn người hưởng ứng hô to, từng đạo chân khí tràn ra, khí thế tràn tới khiến Bạch Vân thành rung chuyển.
Vẻ mặt Từ khắc hiện tia cười lạnh.
“Được lắm “
Hắn thu liễm nụ cười, ánh mắt đảo qua đám trưởng lão phía sau, bốn trưởng lão đứng gần hắn nhất, không ngờ đều có tu vi Linh Anh kỳ.
Từ Khắc nói khẽ:
“Bốn vị trưởng lão, hãy lo bốn tên kia, hôn nay Bạch vân tông chúng ta sẽ đại khai sát giới”
Bốn vị trưởng lão kia, cung kính ôm quyền:
“Tuân lệnh, tông chủ”
Lúc này một vị trưởng lão Linh Anh, lấy ra pháp bảo, quát lớn khiến người ta rung chuyển màng nhĩ,:
- Giết!
Gần vạn đệ tử Bạch Vân tông lao thẳng xuống dưới, đều vung vẩy pháp khí vung lên gào thét xông lên, bám theo xung phong liều chết. Tuy họ sợ, nhưng nếu họ không tiến lên, họ cũng sẽ chết mà thôi, cho nên họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
“- Các đệ tử đều lên cho ta, giết cho ta!”
Từ Khắc hét lớn một tiếng, Tiếng la hét đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không gian, nháy mắt cả vùng trời sát khí tràn ngập. Trong mắt An Xuyến càng thêm âm trầm, nhìn chăm chú vào Từ Khắc hừ lạnh một tiếng nói:
:- Ta giết ngươi trước!”
Dứt lời hắn kết xuất thủ ấn, thân ảnh lao thẳng nhanh như chớp, không gian vặn vẹo nứt vụn, mấy tên đệ tử Bạch Vân tông phía trước trực tiếp hóa thành huyết vũ nổ tung trên không trung.
- An Xuyến, để cho ta gặp ngươi đi!
Một vị Linh Anh của Bạch Vân tông bay đến, quanh thân tràn ra cỗ chân khí nóng cháy, không gian ba động nhộn nhạo, tiếp theo sau hắn đã ngăn chặn trước người An Xuyến.
“Dịch Thiên Hành”
Cảm giác được khí tức trên người Dịch trưởng lão, ánh mắt An Xuyến trầm xuống,:
“Nhiều năm không gặp, chắc hẳn Nhật Quang Thần công của Dịch trưởng lão đã thăng tiến không ít”
Dịch Thiên Hành cũng cười nhạt, hỏi lại:
“Ta thăng tiến, thì Huyết Ma thần thông của tông chủ đại nhân chả lẽ lại dậm chân tại chỗ”
Dịch trưởng lão nói hết câu này thì không nói thêm gì nữa, chân bước hư không, lập tức bao phủ thẳng tới chỗ An Xuyến, khu vực không gian của hai người đã hoàn toàn vặn vẹo.
“- Hừ, An Xuyến ta chưa bao giờ sợ ngươi”
An Xuyến trầm xuống, năng lượng áp không tràn tới,
hai người nhất thời cuốn vào nhau.
Ở một phía khác, Quan Phụng Thiên gào thét:
“Tướng Văn Tuân, người khác sợ ngươi, ta không sợ!
Quan Phụng Thiên ngưng tụ mười tám luồng hắc khí, trong nháy mắt lao thẳng về hướng Tướng Văn Tuân. Khi Quan Phụng Thiên lao đến, không gian ba động, một cỗ lực lượng cuồng bạo ngập trời đột nhiên lan tràn.
Tiếp theo sau ngay trước mắt Tướng Văn Tuân bất ngờ xuất hiện một ngọn núi lớn, hắc khi lan tràn, vay xung quanh ngọn núi khi ẩn khi hiện từ trên không giáng xuống:
“Chút tài mọn”
Tướng Văn Tuân không phải kẻ yếu, giờ phút này nhìn thấy ngọn núi lớn trên đầu mình, hắn cũng ngay lập tức phản công.
- Ngao!
Hắn gào lên một tiếng, chân khí lan tràn, lượng bàng bạc áp xuống. từ hai tay hắn, một đóa hoa sen hiện ra, nó nhanh chóng lớn lên bay vòng vòng trên đầu hắn.
Sắc mặt Quan Phụng Thiên vô cùng khó xem, lúc này công kích của Tướng Văn Tuân vừa tới, thân hình hắn chợt động, một đạo tàn ảnh hiện lên tại chỗ, ngọn núi ngay lập tức biến mất, thế nhưng từ sau lưng hắn xuất hiện hai luồng năng lượng bổ xuống.
- Hưu hưu!
Tướng Văn Tuân vừa đẩy được ngọn núi thì hai luồng lực lượng lại vừa tới,
- Hừ!
Tướng Văn Tuân không kịp né tránh, quát lạnh một tiếng, thủ ấn kết xuất, linh khí lan tràn nháy mắt hình thành một quang tráo khổng lồ. Hắn là Linh Anh trung kỳ, cũng không phải đèn cạn dầu, lúc này linh khí tu luyện hàng ngàn năm của hắn tràn ra, uy thế tuyệt đối kinh người, không gian xung quanh gần như bị phá nát.
Trong mắt Quan Phụng Thiên lóe hàn quang, tay phải của hắn vẫy trên không trung, từ trong không khí lôi ra một ngọn phất trần:
“- Hưu hưu…”
Hắn đưa tay vẫy pháp bảo, linh khí tràn ra, hàng vạn sợi tơ trên phất trần hướng về Tướng Văn Tuân. Hai đạo lực lượng nhất thời va chạm trên không trung, dư ba kình khí đáng sợ từ không trung bao phủ xuống, vô số ngôi nhà bị trấn nát bấy
Tướng Văn Tuân bị đẩy lùi lại phía sau, Nhưng hắn rất nhanh đã ổn định lại thân hình. Linh lực tràn ra, nháy mắt lại đánh về phía trước.
“- Quan Phụng Thiên, để cho ta xem thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu!”
Tướng Văn Tuân lao thẳng tới chỗ Quan Phụng Thiên quát to.
“- Tướng Văn Tuân, cũng cho ta nhìn xem ngươi rốt cục bất phàm tới cỡ nào!”
Phanh phanh!
Trong khoảnh khắc Tướng Văn Tuân đã va chạm cùng Quan Phụng Thiên. Ba người vừa xáp lá cà liền đánh ra công kích đáng sợ, đôi bên đều biết thực lực của đối phương, tiếng nổ tung vang rền ầm ĩ, dư ba kình khí thổi quét đem mọi thứ trong vòng kiềm tỏa của hai người biến thành phấn vụn./.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương