Vũ Thần
Chương 63: Du ngoạn
Người ở bên trong phòng hướng về Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, người này đúng là lão trang chủ Hạ gia trang Hạ Vũ Đức lão gia tử.
- Nhất Minh, nghe Thuyên Tín nói, hôm qua có gặp qua cháu ở Tàng Thư Các.
Hạ Vũ Đức đi thẳng vào vấn đề nói, ở trước mặt con cháu của mình, lão có thể không chút nào che giấu mục đích đến của chính mình.
Hạ Nhất Minh lên tiếng, nói:
- Vâng, gia gia ngày hôm qua khi cháu sao chép một bản bí tịch, đột nhiên tiến nhập vào một loại trạng thái thần kỳ.
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Cháu cũng không cách nào hình dung, dù sao loại trạng thái này cũng phi thường kỳ quái.
Hạ lão gia tử hai mắt lấp lánh có thần, lão do dự một chút, nói:
- Nhất Minh, cháu kể lại rõ chi tiết cho ta nghe.
Nhất Minh đương nhiên sẽ không hướng lão gia tử mà giấu diếm chút gì, đối với sự mơ hồ có liên quan tới mình, hắn so với bất cứ kẻ nào cũng muốn biết rằng tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghe qua Hạ Nhất Minh kể lại chi tiết mọi việc xảy ra, đôi lông mày của Hạ Vũ Đức càng nhíu lại, nhưng làm cho Nhất Minh cảm thấy kỳ quái chính là, hắn tựa như mơ hồ thấy được trong mắt lão gia tử một tia nửa mừng nửa lo. Trong lòng hắn có chút sáng tỏ, có lẽ lão gia tử thực sự hiểu rõ một chút nào đó.
Một lát sau, Hạ Vũ Đức trầm giọng hỏi:
- Nhất Minh, sau khi cháu rời khỏi trạng thái này, có hay không phát hiện cái gì đó biến hóa kì lạ?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dường như có một chút, khi đó cháu sao chép bí tịch, nội dung tựa hồ đã được cháu nhớ kỹ, hơn nữa với ý kiến trong đó đã hiểu, hỉnh như cũng có trợ giúp rất lớn.
Hạ Vũ Đức nhất thời hai mắt bừng sáng, nói:
- Đem bản sao chép bí tịch của cháu ra dây cho ta nhìn một chút?
Hạ Nhất Minh vội vàng tiến vào mật thất dưới đất, đem bản bí tịch này ra, hắn không chỉ đem bí tịch Hóa Cốt Thuật mang ra, hơn nữa còn đem nội dung Cổn Thạch Quyền bát tầng cũng lấy ra nữa rồi.
Dù sao trừ bí tịch Hóa Cốt Thuật ra, còn lại những bí tịch sao chép này, đa phần đều có sai khác rất nhỏ, đặc biệt là đồ hình trên, không có khả năng làm được giống nhau như đúc. Đương nhiên, loại sai biệt này vốn dĩ chỉ là bản lĩnh vẽ tranh bất đồng thôi, đại khái không có gì sai biệt.
- Gia gia, đây chính là bản bí tịch cháu sao chép tối qua, cùng bản sao chép trước đây quả thật có chút khác biệt.
Hạ Vũ Đức nhìn lên ba chữ Hóa Cốt Mộc kia, không khỏi có chút nao nao, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn vào mắt Hạ Nhất Minh, không rõ vì sao phải chọn học một môn này vốn là Mộc hệ công pháp có tính chất phụ trợ.
Bất quá lão gia tử cũng không hỏi, bởi vì lão đã sớm quyết định rồi, muốn cho Hạ Nhất Minh độc lập phát triển, nếu nó đã làm như vậy, có lẽ bản thân mình còn lo lắng gì nữa.
Sau khi mở bản bí tịch ra, lão gia tử nghiêm túc xem xét. Một lát sau, thần sắc lão gia tử khẽ biến đổi, nói:
- Cháu đi theo ta.
Theo sau lão gia tử, bọn họ đi tới Tàng Thư Các, Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Lai Bảo ra đón, nhưng là lão gia tử vung tay lên, nhất thời bọn họ trở lại tu luyện.
Tiến vào đại sảng trong Tàng Kinh Các, Hạ Vũ Đức cầm Hóa Cốt Thuật trên giá sách ra, đem hai bản bí tịch mở ra cùng một chỗ.
Hai bản Hóa Cốt Thuật nếu tách ra xem, tựa hồ cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng nếu đặt vào cùng một chỗ như vậy có thể ra điều bí ẩn trong đó rồi.
Nội dung hai bản bí tịch dĩ nhiên là giống nhau như đúc, không một chút sai biệt.
Nếu không phải bởi trang giấy cùng thời gian sao chép có sự khác nhau, vậy hai bản bí tịch gần như chung một quyển rồi.
Hạ Vũ Đức khẽ thở dài một tiếng, lão khẽ gật đầu nói:
- Quả nhiên như thế.
Hạ Nhất Minh vội hỏi:
- Gia gia, người biết chuyện gì xảy ra?
Hạ Vũ Đức quay đầu nhìn Hạ Nhất Minh, trong mắt lão không kìm nén được vẻ kinh ngạc mừng rỡ, nói:
- Nhất Minh, kỳ thực loại trạng thái này ta vốn đã nghe nói qua, nếu như không phải chứng kiến hai bản bí tịch này, ta tuyệt đối không dám khẳng định, dưới cơ duyên xảo hợp của cháu vậy mà tiến nhập trong loại trạng thái này.
Hạ Nhất Minh nháy hai mắt, bên trong tràn ngập lòng hiếu kỳ.
Hạ Vũ Đức suy nghĩ một chút, tựa như tự hỏi nên giải thích việc này với đứa cháu nhỏ thế nào. Mà Hạ Nhất Minh cũng không có thúc giục, nhất thời trong phòng liền trầm mặc xuống.
Rất lâu sau, lão gia tử nói:
- Nhất Minh, đối với tuyệt đại đa số tu luyện giả mà nói, thứ chúng ta tu luyện chính là nội kình , cũng chính cái gọi là " lực đạo ". Nhưng là có một số nhỏ có thiên phú tuyệt đỉnh, hoặc là tu luyện giả nuốt được thiên tàng địa bảo, bọn họ có thể đột phá gông cùm xiềng xích nội kình, đạt tới tiên thiên cảnh giới, cho nên tu luyện " khí đạo ".
Hạ Nhất Minh trong lòng thật sự kinh ngạc, đây chính là lần đầu tiên lão gia tử cùng hắn nói chuyện tiên thiên cảnh giới, đối với việc đã tiến giai cảnh giới thập tầng nội kình như hắn mà nói lại càng tràn ngập hấp dẫn.
- Gia gia, người nói cảnh giới loại này của cháu cùng cảnh giới tiên thiên có liên quan?
Hạ Vũ Đức cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cũng không rõ lắm, vì ta cả đời này cũng không có khả năng đột phá cảnh giới tiên thiên rồi, cho nên cơ bản không cách nào trợ giúp cho cháu.
Âm thanh lão tràn ngập tiếc nuối, sau đó nói:
- Bất quá ta từng nghe lão sư nói qua một lần, trên tiên thiên cảnh giới " khí đạo", dường như vẫn còn một có một "thần đạo". "Thần đạo" này thâm thúy khó lường, không phải có đại kỳ duyên, người có nghị lực lớn, không có khả năng chạm đến. Nhưng một khi tiến vào "thần đạo", sẽ đạt tới năng lực đã gặp qua là không quên được. Cháu hôm qua gặp trạng thái này, đem bí tịch Hóa Cốt Thuật sao chép giống nhau như đúc, đúng là một trong năng lực đặc biệt "thần đạo".
Hạ Nhất Minh tròng mắt trợn tròn, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, tại ngày hôm nay vậy mà lại nghe một cái bí mật này.
Thì ra tiên thiên cảnh giới tu luyện "khí đạo", mà "khí đạo" cũng không phải là tu luyện đỉnh cao, trên " khí đạo" còn nói đến "thần đạo"…
Hạ Nhất Minh trong lòng không kìm nén được kích động, hắn thậm chí còn cảm nhận được tim mình đã đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
- Gia gia, phải làm như thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên, hơn nữa tu luyện "khí đạo" đây?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Hạ Vũ Đức ngẩn ra, hắn mấp máy môi, dở khóc dở cười nói:
- Nhất Minh, vấn đề này cháu bây giờ không cần hỏi, chờ lúc cháu đạt tới đỉnh cao thập tầng, ta sẽ nói cho cháu biết.
Nhìn thấy hai hàng lông mày của Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, tựa hồ không cam lòng, Hạ Vũ Đức khẽ lắc đầu, cười mắng:
- Cháu là người trẻ tuổi trong Hạ gia chúng ta có tiền đồ và tiềm lực nhất, cho nên cháu bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kỹ, không thể quá tham lam.
Hạ Nhất Minh vô cùng buồn bực, nói;
- Vâng, gia gia.
Giờ phút này, hắn thậm chí có ý niệm muốn đem toàn bộ thực lực biểu hiện ra ngoài.
Bất quá, cái ý niệm này chỉ thoáng qua một vòng, cũng bị hắn đè xuống, biểu hiện của chính mình cũng đã rất khủng khiếp rồi, hay là đợi hai năm nữa từ từ sẽ đến đi.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh bỗng nhiên hỏi:
- Gia gia, sư phụ người là ai a?
Hạ Vũ Đức sắc mặt nhất thời trầm xuống, mặc dù không đến mức tức giận, nhưng cho dù là ai cũng có thể thấy được, lão nhân gia người rõ ràng mất hứng rồi.
Hạ Nhất Minh trong lòng nhảy mạnh, vội vàng cười nói:
- Gia gia, cháu có một việc xin người đáp ứng.
Hạ Vũ Đức sắc mặt khẽ chuyển nói:
- Chuyện gì?
- Cháu gần đây tu luyện, cảm thấy tiến bộ không lớn, nhưng lại có cảm giác tinh thần không ổn định, cho nên muốn tạm dừng bế quan, ra ngoài du ngoạn một phen.
Hạ Nhất Minh cung kính nói.
Hạ Vũ Đức sắc mặt hơi đổi, lập tức nói:
- Nhất Minh, tu luyện nội kình công pháp, vốn là chuyện tình buồn tẻ nhất, trong lúc cháu tu luyện, tuyệt đối không được liều lĩnh, vô luận thế nào cũng phải ổn định, thà rằng tốc độ chậm lại cũng không nên một mực mong muốn tu luyện nhanh chóng.
Hạ Nhất Minh vâng lời nói:
- Gia gia, cháu nhớ rõ.
Hạ Vũ Đức suy nghĩ chốc lát, nói:
- Mỗi người thiên phú bất đồng, tâm tính cũng là bất đồng. Ngay cả bế quan khổ tu, mỗi người có thể kiên trì thời gian cũng không giống nhau. Cháu còn nhỏ tuổi, thời gian bế quan tính đã không ít, vốn là nên ra ngoài du ngoạn một phen rồi.
Hạ Nhất Minh hơn sững sờ, kinh ngạc nhìn lão gia tử.
Từ khi trên lúc hắn đã có quyết định này, bất quá vì hắn năm nay chưa đầy mười lăm tuổi, cho nên lo lắng người nhà không đồng ý cho hắn ra ngoài du ngoạn. Không ngờ nghe khẩu khí lão gia tử, tựa như với việc này đã được đồng ý.
Hạ Vũ Đức vỗ vỗ vào bả vai Hạ Nhất Minh, nói:
- Tốt, nam nhi chí tại bốn phương, cháu có thể nghĩ như vậy, gia gia đương nhiên ủng hộ rồi. Bất quá ta có một yêu cầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hạ Nhất Minh vội vàng nói:
- Gia gia, người nói.
- Một mình cháu lên đường, không khỏi có chút đơn độc, ta cho Hạ Lai Bảo đồng hành với cháu, thế nào?
Hạ Nhất Minh trong lòng không ngớt kêu khổ.
Hắn nói đi du ngoạn, thực ra có dự tính khác, nếu cho Bảo gia gia đi theo, như vậy việc hắn tới Từ gia bảo mưu cầu Khô Mộc Công lại không thực hiện được rồi.
Không chút do dự lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Gia gia, cháu muốn một mình du ngoạn, nếu bên cạnh còn có người, như vậy còn ý nghĩa gì?
Hạ Vũ Đức do dự một chút, lão đang định phản đối, bất chợt cảm thấy trong lời nói của Hạ Nhất Minh có ý kiên quyết, trong lòng lão khẽ động, nếu thật sự áp bức phản đối, sẽ không tạo ra trở ngại nào đó trong lòng Hạ Nhất Minh chứ?
Hạ Nhất Minh thấy lão gia tử có chút dao động, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Gia gia, cháu dù gì cũng là một vị cao thủ bát tầng nội kình rồi, hơn nữa với Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, người tưởng trong Thái Thương huyện còn có địa phương nào cháu không thể đi sao.
Trong long Hạ Vũ Đức nao nao, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh có chút thay đổi.
Lão thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, bất quá hơn một tháng sau, chính là đại hôn của Nhất Thiên, ta hi vọng cháu có thể trở về nhanh tham gia đại hôn của Nhất Thiên.
Hạ Nhát Minh nhanh chóng tính toán trong lòng một chút, hơn một tháng, với hắn dư dả rồi.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng hiểu rõ lão gia tử tại sao lại nói ra chuyện tốt như vậy, chính là trong một tháng du ngoạn, nếu là cả đi và về mà nói, chỉ sợ mình cũng chỉ có thể đi loanh quanh trong Thái Thương huyện hoặc vùng lân cận. Nếu muốn đi đến địa phương xa hơn quyết không có khả năng.
Gật đầu một cái, Hạ Nhất Minh hứa một lời kiên định, nói:
- Vâng, gia gia, sau một tháng cháu sẽ trở về nhà.
Dứt lời, ánh mắt Hạ Nhất Minh hướng về phía Từ gia bảo liếc một cái, trong lòng dâng nên sự tin tuởng mạnh mẽ, một tháng, nhất định phải đem Khô Mộc Công thu vào tay.
- Nhất Minh, nghe Thuyên Tín nói, hôm qua có gặp qua cháu ở Tàng Thư Các.
Hạ Vũ Đức đi thẳng vào vấn đề nói, ở trước mặt con cháu của mình, lão có thể không chút nào che giấu mục đích đến của chính mình.
Hạ Nhất Minh lên tiếng, nói:
- Vâng, gia gia ngày hôm qua khi cháu sao chép một bản bí tịch, đột nhiên tiến nhập vào một loại trạng thái thần kỳ.
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Cháu cũng không cách nào hình dung, dù sao loại trạng thái này cũng phi thường kỳ quái.
Hạ lão gia tử hai mắt lấp lánh có thần, lão do dự một chút, nói:
- Nhất Minh, cháu kể lại rõ chi tiết cho ta nghe.
Nhất Minh đương nhiên sẽ không hướng lão gia tử mà giấu diếm chút gì, đối với sự mơ hồ có liên quan tới mình, hắn so với bất cứ kẻ nào cũng muốn biết rằng tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghe qua Hạ Nhất Minh kể lại chi tiết mọi việc xảy ra, đôi lông mày của Hạ Vũ Đức càng nhíu lại, nhưng làm cho Nhất Minh cảm thấy kỳ quái chính là, hắn tựa như mơ hồ thấy được trong mắt lão gia tử một tia nửa mừng nửa lo. Trong lòng hắn có chút sáng tỏ, có lẽ lão gia tử thực sự hiểu rõ một chút nào đó.
Một lát sau, Hạ Vũ Đức trầm giọng hỏi:
- Nhất Minh, sau khi cháu rời khỏi trạng thái này, có hay không phát hiện cái gì đó biến hóa kì lạ?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dường như có một chút, khi đó cháu sao chép bí tịch, nội dung tựa hồ đã được cháu nhớ kỹ, hơn nữa với ý kiến trong đó đã hiểu, hỉnh như cũng có trợ giúp rất lớn.
Hạ Vũ Đức nhất thời hai mắt bừng sáng, nói:
- Đem bản sao chép bí tịch của cháu ra dây cho ta nhìn một chút?
Hạ Nhất Minh vội vàng tiến vào mật thất dưới đất, đem bản bí tịch này ra, hắn không chỉ đem bí tịch Hóa Cốt Thuật mang ra, hơn nữa còn đem nội dung Cổn Thạch Quyền bát tầng cũng lấy ra nữa rồi.
Dù sao trừ bí tịch Hóa Cốt Thuật ra, còn lại những bí tịch sao chép này, đa phần đều có sai khác rất nhỏ, đặc biệt là đồ hình trên, không có khả năng làm được giống nhau như đúc. Đương nhiên, loại sai biệt này vốn dĩ chỉ là bản lĩnh vẽ tranh bất đồng thôi, đại khái không có gì sai biệt.
- Gia gia, đây chính là bản bí tịch cháu sao chép tối qua, cùng bản sao chép trước đây quả thật có chút khác biệt.
Hạ Vũ Đức nhìn lên ba chữ Hóa Cốt Mộc kia, không khỏi có chút nao nao, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn vào mắt Hạ Nhất Minh, không rõ vì sao phải chọn học một môn này vốn là Mộc hệ công pháp có tính chất phụ trợ.
Bất quá lão gia tử cũng không hỏi, bởi vì lão đã sớm quyết định rồi, muốn cho Hạ Nhất Minh độc lập phát triển, nếu nó đã làm như vậy, có lẽ bản thân mình còn lo lắng gì nữa.
Sau khi mở bản bí tịch ra, lão gia tử nghiêm túc xem xét. Một lát sau, thần sắc lão gia tử khẽ biến đổi, nói:
- Cháu đi theo ta.
Theo sau lão gia tử, bọn họ đi tới Tàng Thư Các, Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Lai Bảo ra đón, nhưng là lão gia tử vung tay lên, nhất thời bọn họ trở lại tu luyện.
Tiến vào đại sảng trong Tàng Kinh Các, Hạ Vũ Đức cầm Hóa Cốt Thuật trên giá sách ra, đem hai bản bí tịch mở ra cùng một chỗ.
Hai bản Hóa Cốt Thuật nếu tách ra xem, tựa hồ cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng nếu đặt vào cùng một chỗ như vậy có thể ra điều bí ẩn trong đó rồi.
Nội dung hai bản bí tịch dĩ nhiên là giống nhau như đúc, không một chút sai biệt.
Nếu không phải bởi trang giấy cùng thời gian sao chép có sự khác nhau, vậy hai bản bí tịch gần như chung một quyển rồi.
Hạ Vũ Đức khẽ thở dài một tiếng, lão khẽ gật đầu nói:
- Quả nhiên như thế.
Hạ Nhất Minh vội hỏi:
- Gia gia, người biết chuyện gì xảy ra?
Hạ Vũ Đức quay đầu nhìn Hạ Nhất Minh, trong mắt lão không kìm nén được vẻ kinh ngạc mừng rỡ, nói:
- Nhất Minh, kỳ thực loại trạng thái này ta vốn đã nghe nói qua, nếu như không phải chứng kiến hai bản bí tịch này, ta tuyệt đối không dám khẳng định, dưới cơ duyên xảo hợp của cháu vậy mà tiến nhập trong loại trạng thái này.
Hạ Nhất Minh nháy hai mắt, bên trong tràn ngập lòng hiếu kỳ.
Hạ Vũ Đức suy nghĩ một chút, tựa như tự hỏi nên giải thích việc này với đứa cháu nhỏ thế nào. Mà Hạ Nhất Minh cũng không có thúc giục, nhất thời trong phòng liền trầm mặc xuống.
Rất lâu sau, lão gia tử nói:
- Nhất Minh, đối với tuyệt đại đa số tu luyện giả mà nói, thứ chúng ta tu luyện chính là nội kình , cũng chính cái gọi là " lực đạo ". Nhưng là có một số nhỏ có thiên phú tuyệt đỉnh, hoặc là tu luyện giả nuốt được thiên tàng địa bảo, bọn họ có thể đột phá gông cùm xiềng xích nội kình, đạt tới tiên thiên cảnh giới, cho nên tu luyện " khí đạo ".
Hạ Nhất Minh trong lòng thật sự kinh ngạc, đây chính là lần đầu tiên lão gia tử cùng hắn nói chuyện tiên thiên cảnh giới, đối với việc đã tiến giai cảnh giới thập tầng nội kình như hắn mà nói lại càng tràn ngập hấp dẫn.
- Gia gia, người nói cảnh giới loại này của cháu cùng cảnh giới tiên thiên có liên quan?
Hạ Vũ Đức cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cũng không rõ lắm, vì ta cả đời này cũng không có khả năng đột phá cảnh giới tiên thiên rồi, cho nên cơ bản không cách nào trợ giúp cho cháu.
Âm thanh lão tràn ngập tiếc nuối, sau đó nói:
- Bất quá ta từng nghe lão sư nói qua một lần, trên tiên thiên cảnh giới " khí đạo", dường như vẫn còn một có một "thần đạo". "Thần đạo" này thâm thúy khó lường, không phải có đại kỳ duyên, người có nghị lực lớn, không có khả năng chạm đến. Nhưng một khi tiến vào "thần đạo", sẽ đạt tới năng lực đã gặp qua là không quên được. Cháu hôm qua gặp trạng thái này, đem bí tịch Hóa Cốt Thuật sao chép giống nhau như đúc, đúng là một trong năng lực đặc biệt "thần đạo".
Hạ Nhất Minh tròng mắt trợn tròn, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, tại ngày hôm nay vậy mà lại nghe một cái bí mật này.
Thì ra tiên thiên cảnh giới tu luyện "khí đạo", mà "khí đạo" cũng không phải là tu luyện đỉnh cao, trên " khí đạo" còn nói đến "thần đạo"…
Hạ Nhất Minh trong lòng không kìm nén được kích động, hắn thậm chí còn cảm nhận được tim mình đã đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
- Gia gia, phải làm như thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên, hơn nữa tu luyện "khí đạo" đây?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Hạ Vũ Đức ngẩn ra, hắn mấp máy môi, dở khóc dở cười nói:
- Nhất Minh, vấn đề này cháu bây giờ không cần hỏi, chờ lúc cháu đạt tới đỉnh cao thập tầng, ta sẽ nói cho cháu biết.
Nhìn thấy hai hàng lông mày của Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, tựa hồ không cam lòng, Hạ Vũ Đức khẽ lắc đầu, cười mắng:
- Cháu là người trẻ tuổi trong Hạ gia chúng ta có tiền đồ và tiềm lực nhất, cho nên cháu bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kỹ, không thể quá tham lam.
Hạ Nhất Minh vô cùng buồn bực, nói;
- Vâng, gia gia.
Giờ phút này, hắn thậm chí có ý niệm muốn đem toàn bộ thực lực biểu hiện ra ngoài.
Bất quá, cái ý niệm này chỉ thoáng qua một vòng, cũng bị hắn đè xuống, biểu hiện của chính mình cũng đã rất khủng khiếp rồi, hay là đợi hai năm nữa từ từ sẽ đến đi.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh bỗng nhiên hỏi:
- Gia gia, sư phụ người là ai a?
Hạ Vũ Đức sắc mặt nhất thời trầm xuống, mặc dù không đến mức tức giận, nhưng cho dù là ai cũng có thể thấy được, lão nhân gia người rõ ràng mất hứng rồi.
Hạ Nhất Minh trong lòng nhảy mạnh, vội vàng cười nói:
- Gia gia, cháu có một việc xin người đáp ứng.
Hạ Vũ Đức sắc mặt khẽ chuyển nói:
- Chuyện gì?
- Cháu gần đây tu luyện, cảm thấy tiến bộ không lớn, nhưng lại có cảm giác tinh thần không ổn định, cho nên muốn tạm dừng bế quan, ra ngoài du ngoạn một phen.
Hạ Nhất Minh cung kính nói.
Hạ Vũ Đức sắc mặt hơi đổi, lập tức nói:
- Nhất Minh, tu luyện nội kình công pháp, vốn là chuyện tình buồn tẻ nhất, trong lúc cháu tu luyện, tuyệt đối không được liều lĩnh, vô luận thế nào cũng phải ổn định, thà rằng tốc độ chậm lại cũng không nên một mực mong muốn tu luyện nhanh chóng.
Hạ Nhất Minh vâng lời nói:
- Gia gia, cháu nhớ rõ.
Hạ Vũ Đức suy nghĩ chốc lát, nói:
- Mỗi người thiên phú bất đồng, tâm tính cũng là bất đồng. Ngay cả bế quan khổ tu, mỗi người có thể kiên trì thời gian cũng không giống nhau. Cháu còn nhỏ tuổi, thời gian bế quan tính đã không ít, vốn là nên ra ngoài du ngoạn một phen rồi.
Hạ Nhất Minh hơn sững sờ, kinh ngạc nhìn lão gia tử.
Từ khi trên lúc hắn đã có quyết định này, bất quá vì hắn năm nay chưa đầy mười lăm tuổi, cho nên lo lắng người nhà không đồng ý cho hắn ra ngoài du ngoạn. Không ngờ nghe khẩu khí lão gia tử, tựa như với việc này đã được đồng ý.
Hạ Vũ Đức vỗ vỗ vào bả vai Hạ Nhất Minh, nói:
- Tốt, nam nhi chí tại bốn phương, cháu có thể nghĩ như vậy, gia gia đương nhiên ủng hộ rồi. Bất quá ta có một yêu cầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hạ Nhất Minh vội vàng nói:
- Gia gia, người nói.
- Một mình cháu lên đường, không khỏi có chút đơn độc, ta cho Hạ Lai Bảo đồng hành với cháu, thế nào?
Hạ Nhất Minh trong lòng không ngớt kêu khổ.
Hắn nói đi du ngoạn, thực ra có dự tính khác, nếu cho Bảo gia gia đi theo, như vậy việc hắn tới Từ gia bảo mưu cầu Khô Mộc Công lại không thực hiện được rồi.
Không chút do dự lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Gia gia, cháu muốn một mình du ngoạn, nếu bên cạnh còn có người, như vậy còn ý nghĩa gì?
Hạ Vũ Đức do dự một chút, lão đang định phản đối, bất chợt cảm thấy trong lời nói của Hạ Nhất Minh có ý kiên quyết, trong lòng lão khẽ động, nếu thật sự áp bức phản đối, sẽ không tạo ra trở ngại nào đó trong lòng Hạ Nhất Minh chứ?
Hạ Nhất Minh thấy lão gia tử có chút dao động, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Gia gia, cháu dù gì cũng là một vị cao thủ bát tầng nội kình rồi, hơn nữa với Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, người tưởng trong Thái Thương huyện còn có địa phương nào cháu không thể đi sao.
Trong long Hạ Vũ Đức nao nao, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh có chút thay đổi.
Lão thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, bất quá hơn một tháng sau, chính là đại hôn của Nhất Thiên, ta hi vọng cháu có thể trở về nhanh tham gia đại hôn của Nhất Thiên.
Hạ Nhát Minh nhanh chóng tính toán trong lòng một chút, hơn một tháng, với hắn dư dả rồi.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng hiểu rõ lão gia tử tại sao lại nói ra chuyện tốt như vậy, chính là trong một tháng du ngoạn, nếu là cả đi và về mà nói, chỉ sợ mình cũng chỉ có thể đi loanh quanh trong Thái Thương huyện hoặc vùng lân cận. Nếu muốn đi đến địa phương xa hơn quyết không có khả năng.
Gật đầu một cái, Hạ Nhất Minh hứa một lời kiên định, nói:
- Vâng, gia gia, sau một tháng cháu sẽ trở về nhà.
Dứt lời, ánh mắt Hạ Nhất Minh hướng về phía Từ gia bảo liếc một cái, trong lòng dâng nên sự tin tuởng mạnh mẽ, một tháng, nhất định phải đem Khô Mộc Công thu vào tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương