Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 63: Quấy nhiễu Nghi phi
Cô có thể khẳng định, trong điện nhất định có chuyện gì đó không thể để cho người ngoài biết được. Thị vệ nói cô nghe trộm ở ngoài cửa, nên Nghi phi mới có thể tức giận như vậy.
Thương Mai không rảnh suy nghĩ xem rốt cuộc trong điện có chuyện gì. Bây giờ cô có muốn đi cũng không được.
Thị vệ chạy tới, mấy người bẻ tay cô ra sau, đẩy cô vào trong điện bên cạnh, cửa điện đóng lại.
Thương Mai nhìn xuyên qua khe cửa ra ngoài, thấy cung vệ đang canh gác bên ngoài, có một bóng người nhanh chóng rời đi. Người này thậm chí không dẫn theo một người hầu nào.
Thương Mai nhận ra được bóng lưng này, đó là thái tử Mộ Dung Trịnh.
Trong lòng Thương Mai chợt thấy nặng nề. Chẳng lẽ giữa Nghi phi cùng Thái tử có chuyện gì không thể để cho ai biết?
Nếu vậy, Nghi phi tuyệt đối sẽ không để cho cô ra khỏi cửa lớn này nửa bước.
Một lát sau, cửa điện mở ra.
Thương Mai giấu đi cảm xúc của mình và tránh qua một bên, đứng thả tay xuống.
Một cô gái trẻ mặc trang phục sang trọng, mái tóc của nàng ta được tùy ý vấn lên thành kiểu Đọa Mã Kết đơn giản lại lười biếng, cây trâm cắm nghiêng, tóc mai có hơi rối.
Da nàng ta trắng hơn tuyết, gương mặt thoáng ửng hồng, cũng không biết là vì phẫn nộ hay vì chuyện gì khác. Nàng ta bước nhanh tới và ngồi xuống ghế, quan sát Thương Mai với ánh mắt không hề kiêng nể, sau đó lớn tiếng chất vấn: “Ngươi là cung nữ của cung nào? Là ai bảo ngươi tới Nghi Lan Cung?"
Khi nàng ta đi qua bên cạnh Thương Mai, Thương Mai có thể ngửi được rõ ràng một mùi thơm. Ngày ấy khi cô vào cung đã từng ngửi được loại mùi thơm này ở trên người Thái tử Mộ Dung Trịnh.
Hơn nữa, từ sắc mặt, biểu cảm, ánh mắt của Nghi phi đều có thể thấy được dấu hiệu mới trải qua ân ái.
Thương Mai là bác sĩ, những phản ứng sinh lý này không thể giấu được cô.
Sau khi xác nhận được suy đoán trong lòng, trong lòng Thương Mai càng thêm nặng nề.
Nghe được chất vấn, Thương Mai kính cẩn hành lễ: “Hồi bẩm Nghi phi nương nương, là Mai phi nương nương sai thần nữ qua."
"Mai phi?" Nghi phi thoáng ngẩn người ra: “Nàng ta bảo ngươi qua đây à?"
Thương Mai trả lời nói: "Hồi bẩm nương nương nói, đúng vậy ạ." Ở trong cung, Mai phi không có mâu thuẫn với người nào, có thể thu mua được người trong cung của Nghi phi, lại biết Nghi phi có tình riêng với người nào đó. Cô kết luận quan hệ giữa Nghi phi cùng Mai phi hẳn là rất tốt.
"Nếu Mai phi sai ngươi qua đây, sao ngươi lại đứng nghe trộm ở ngoài điện?" Nghi phi nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sắc bén, dường như đang nghiên cứu xem cô rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Thương Mai hơi mờ mịt: “Thần nữ không có nghe trộm ạ. Khi thần nữ tới, ngoài điện không có ai canh gác nên thần nữ mới đi tới. Lúc mới vừa lên đến bậc đá thì đại ca thị vệ này đi tới."
"Nói cách khác, ngươi mới vừa lên bậc đá?" Nghi phi không tin hỏi.
Thương Mai nói: "Đúng vậy, đại ca thị vệ vừa rồi cũng tận mắt nhìn thấy được. Nếu nương nương không tin có thể hỏi hắn."
Vẻ mặt Nghi phi thả lỏng, “Ừ” một tiếng, nhưng bất chợt nhớ tới điều gì lại cảnh giác hỏi: "Thần nữ? Ngươi mới vừa nói là thần nữ. Ngươi không phải là cung nữ sao? Ngươi là ai?"
Thương Mai trả lời: "Thần nữ tên là Hạ Thương Mai, là cháu họ của Mai phi nương nương. Đúng lúc lát nữa thần nữ phải đi tới thỉnh an Hoàng Thái Hậu, cho nên Mai phi nương nương lại bảo thần nữ thuận tiện qua đây truyền lời cho Nghi phi nương nương."
Nghi phi suy nghĩ một lát, gương mặt hơi kinh ngạc: “Hạ Thương Mai? Ngươi là Hạ Thương Mai đã hủy bỏ hôn ước với Lương Vương kia sao?"
"Chính là thần nữ." Thương Mai trả lời nói.
Nghi phi quan sát cô, khinh thường nói: "Nghe nói ngươi hủy bỏ hôn ước là vì coi trọng Thái tử?"
Thương Mai giả vờ lộ vẻ hốt hoảng, tiến lên trước vài bước, chuyển động Đoạt Phách Hoàn, lấy điện lực do Đoạt Phách Hoàn phóng ra để quấy nhiễu sóng điện não của Nghi phi, để nàng ta làm theo suy nghĩ của mình. Quấy nhiễu này không phải là thôi miên, nhưng hiệu quả lại không khác với thôi miên lắm. Ở khoảng cách gần như vậy, Thương Mai tin chắc có thể thôi miên được nàng ta. Nhưng trong điện còn có những người khác. Một khi Nghi phi bị thôi miên sẽ rất dễ bị người ta nhìn ra được. Cô chỉ có thể dùng cách quấy nhiễu sóng điện não để tiến hành khống chế.
Chẳng qua quấy nhiễu sóng điện não nhiều lắm chỉ có thể duy trì được mười lăm phút. Sau mười lăm phút, hiệu quả sẽ biến mất.
Cho nên cô phải rời khỏi Nghi Lan Cung trước khi Nghi phi tỉnh táo lại.
Trước khi Nghi phi lên tiếng mắng cô, cô dừng lại và khẽ thở dài: “Không ngờ ngay cả nương nương cũng biết chuyện xấu này. Thần nữ thích ngài ấy thì có ích lợi gì? Ngài ấy căn bản không thích thần nữ. Điện hạ nói, trong lòng ngài ấy đã có người thương, vĩnh viễn cũng không thể để mắt tới thần nữ."
Nghi phi nghe được lời này, con ngươi đột nhiên thu nhỏ lại, mũi có phần nở ra, khóe miệng cong lên: “Điện hạ đã có người thương à? Là ai vậy? Bản cung thật ra rất tò mò đấy."
Vẻ mặt Thương Mai đau khổ lắc đầu: “Thần nữ không biết, nhìn dáng vẻ của ngài ấy thì dường như có ẩn tình khó nói."
"Ẩn tình khó nói? Có lời gì mà khó nói chứ? Ngươi đang che giấu chuyện gì hả?" Nghi phi lạnh lùng nói.
Thương Mai dẫn dắt Nghi phi từng bước tiến vào trong mạch suy nghĩ mà cô đã vạch ra, nhưng vẫn nhìn ra được sự chống cự của Nghi phi, có thể thấy được tính cảnh giác của Nghi phi này còn rất cao.
Nếu không quấy nhiễu, ngày hôm nay cô muốn rời khỏi Nghi Lan Cung cũng không dễ dàng gì.
Thương Mai lắc đầu, dưng dưng nước mắt: “Nếu nương nương cũng biết ta hủy bỏ hôn ước vì điện hạ, vậy ta còn có gì phải giấu giếm nữa? Thần nữ đúng là không biết. Cũng đúng thôi, có thể xứng đôi với người ưu tú như điện hạ thì chắc chắn phải là cô gái xuất sắc. Sao có thể là người bình thường như thần nữ được? Thần nữ cũng từ bỏ rồi. Lại xem muội muội ta có thể nhận được trái tim của điện hạ hay không thôi."
Nghi phi chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô: “Muội muội ngươi?"
Thương Mai khẽ gật đầu: “Đúng vậy, muội muội của thần nữ là Hạ Oanh Nhiễm cũng thích điện hạ. Mà gần đây muội muội luôn có hẹn ra ngoài với điện hạ. Thần nữ nghe nói điện hạ cũng tặng cho muội muội vài thứ, mong rằng muội ấy có thể thành công."
Vẻ mặt Nghi phi trở nên ngoan độc: “Điện hạ tặng gì cho muội muội ngươi?"
Thương Mai suy nghĩ một chút: “Vòng tai, vòng tay, còn có một vòng cổ bằng san hô đỏ nữa. Đúng rồi, muội muội cũng tặng cho điện hạ một bức tranh."
Gương mặt Nghi phi đột nhiên trở nên rất khó coi.
Thương Mai cân nhắc thời gian, thấy mười lăm phút đã sắp hết, cô không khỏi âm thầm sốt ruột.
Nếu sau mười lăm phút, Nghi phi tỉnh táo lại, nhất định sẽ phát hiện ra cuộc nói chuyện của bọn họ có vấn đề, lại sẽ nghi ngờ cô cố ý dẫn dắt trọng tâm câu chuyện, tiến tới suy đoán vừa rồi cô nhất định đã nhìn thấy gì đó.
Nghĩ tới đây, Thương Mai bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, nương nương, thần nữ suýt nữa quên mất chuyện quan trọng. Mai phi nương nương bảo thần nữ nhanh tới thỉnh an nương nương, còn bảo thần nữ chuyển lời cho nương nương, nói mình muốn mở tiệc ở Nghi Lan Cung, lại tìm con hát vào cung hát kịch, mời các vị nương nương qua thưởng thức."
"Mở tiệc à? Còn mời con hát vào cung sao? Nàng ta muốn làm gì vậy?" Nghi phi rất không vui: “Bây giờ hoàng thượng đang bệnh nặng, nàng ta còn tổ chức ca hát lãng phí trong cung, để cho Hoàng Thái Hậu biết được, còn có thể sống tốt được sao?"
"Nương nương nói bầu không khí trong cung gần đây quá nặng nề, mọi người vì bệnh của hoàng thượng mà tâm trạng đều không tốt, cho nên muốn làm vài tiết mục giải trí một chút. Hơn nữa, cũng mở tiệc chiêu đãi một vài gia quyến của đại thần vào cung." Thương Mai bịa ra nói.
"Sao phải làm ở Nghi Lan Cung? Không thể làm ở Nhạc Thanh Cung của nàng ta được sao?" Nghi phi hỏi, mạch suy nghĩ đã hoàn toàn bị Thương Mai dẫn dắt. Với cục diện trước mặt, ai cũng hiểu Mai phi là tỷ muội tốt của nàng ta. Nhưng các nàng đều có hoàng tử của mình. Một khi nàng ta làm mẫu phi của Thất hoàng tử bị đại thần nghị luận, ngay cả Thất hoàng tử cũng sẽ thất thế.
Thương Mai thoáng ngẩn người: “Cái này… thật ra nương nương chưa từng nói tới lý do. Để thần nữ lập tức trở về hỏi Mai phi nương nương xem."
"Ngươi lập tức đi báo cho nàng ta biết, nàng ta muốn mở tiệc thì mở tiệc trong cung của mình, đừng làm ầm ĩ ở Nghi Lan Cung của bản cung. Bản cung không thích náo nhiệt." Nghi phi lạnh lùng nói.
"Vâng, thần nữ đi ngay!" Thương Mai nói.
Nghi phi nhìn chằm chằm vào cô, sau đó gọi một người tới: “Đại Quyền, ngươi đi theo nàng ta."
Người thị vệ vừa rồi đi tới: “Vâng!"
Thương Mai không rảnh suy nghĩ xem rốt cuộc trong điện có chuyện gì. Bây giờ cô có muốn đi cũng không được.
Thị vệ chạy tới, mấy người bẻ tay cô ra sau, đẩy cô vào trong điện bên cạnh, cửa điện đóng lại.
Thương Mai nhìn xuyên qua khe cửa ra ngoài, thấy cung vệ đang canh gác bên ngoài, có một bóng người nhanh chóng rời đi. Người này thậm chí không dẫn theo một người hầu nào.
Thương Mai nhận ra được bóng lưng này, đó là thái tử Mộ Dung Trịnh.
Trong lòng Thương Mai chợt thấy nặng nề. Chẳng lẽ giữa Nghi phi cùng Thái tử có chuyện gì không thể để cho ai biết?
Nếu vậy, Nghi phi tuyệt đối sẽ không để cho cô ra khỏi cửa lớn này nửa bước.
Một lát sau, cửa điện mở ra.
Thương Mai giấu đi cảm xúc của mình và tránh qua một bên, đứng thả tay xuống.
Một cô gái trẻ mặc trang phục sang trọng, mái tóc của nàng ta được tùy ý vấn lên thành kiểu Đọa Mã Kết đơn giản lại lười biếng, cây trâm cắm nghiêng, tóc mai có hơi rối.
Da nàng ta trắng hơn tuyết, gương mặt thoáng ửng hồng, cũng không biết là vì phẫn nộ hay vì chuyện gì khác. Nàng ta bước nhanh tới và ngồi xuống ghế, quan sát Thương Mai với ánh mắt không hề kiêng nể, sau đó lớn tiếng chất vấn: “Ngươi là cung nữ của cung nào? Là ai bảo ngươi tới Nghi Lan Cung?"
Khi nàng ta đi qua bên cạnh Thương Mai, Thương Mai có thể ngửi được rõ ràng một mùi thơm. Ngày ấy khi cô vào cung đã từng ngửi được loại mùi thơm này ở trên người Thái tử Mộ Dung Trịnh.
Hơn nữa, từ sắc mặt, biểu cảm, ánh mắt của Nghi phi đều có thể thấy được dấu hiệu mới trải qua ân ái.
Thương Mai là bác sĩ, những phản ứng sinh lý này không thể giấu được cô.
Sau khi xác nhận được suy đoán trong lòng, trong lòng Thương Mai càng thêm nặng nề.
Nghe được chất vấn, Thương Mai kính cẩn hành lễ: “Hồi bẩm Nghi phi nương nương, là Mai phi nương nương sai thần nữ qua."
"Mai phi?" Nghi phi thoáng ngẩn người ra: “Nàng ta bảo ngươi qua đây à?"
Thương Mai trả lời nói: "Hồi bẩm nương nương nói, đúng vậy ạ." Ở trong cung, Mai phi không có mâu thuẫn với người nào, có thể thu mua được người trong cung của Nghi phi, lại biết Nghi phi có tình riêng với người nào đó. Cô kết luận quan hệ giữa Nghi phi cùng Mai phi hẳn là rất tốt.
"Nếu Mai phi sai ngươi qua đây, sao ngươi lại đứng nghe trộm ở ngoài điện?" Nghi phi nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sắc bén, dường như đang nghiên cứu xem cô rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Thương Mai hơi mờ mịt: “Thần nữ không có nghe trộm ạ. Khi thần nữ tới, ngoài điện không có ai canh gác nên thần nữ mới đi tới. Lúc mới vừa lên đến bậc đá thì đại ca thị vệ này đi tới."
"Nói cách khác, ngươi mới vừa lên bậc đá?" Nghi phi không tin hỏi.
Thương Mai nói: "Đúng vậy, đại ca thị vệ vừa rồi cũng tận mắt nhìn thấy được. Nếu nương nương không tin có thể hỏi hắn."
Vẻ mặt Nghi phi thả lỏng, “Ừ” một tiếng, nhưng bất chợt nhớ tới điều gì lại cảnh giác hỏi: "Thần nữ? Ngươi mới vừa nói là thần nữ. Ngươi không phải là cung nữ sao? Ngươi là ai?"
Thương Mai trả lời: "Thần nữ tên là Hạ Thương Mai, là cháu họ của Mai phi nương nương. Đúng lúc lát nữa thần nữ phải đi tới thỉnh an Hoàng Thái Hậu, cho nên Mai phi nương nương lại bảo thần nữ thuận tiện qua đây truyền lời cho Nghi phi nương nương."
Nghi phi suy nghĩ một lát, gương mặt hơi kinh ngạc: “Hạ Thương Mai? Ngươi là Hạ Thương Mai đã hủy bỏ hôn ước với Lương Vương kia sao?"
"Chính là thần nữ." Thương Mai trả lời nói.
Nghi phi quan sát cô, khinh thường nói: "Nghe nói ngươi hủy bỏ hôn ước là vì coi trọng Thái tử?"
Thương Mai giả vờ lộ vẻ hốt hoảng, tiến lên trước vài bước, chuyển động Đoạt Phách Hoàn, lấy điện lực do Đoạt Phách Hoàn phóng ra để quấy nhiễu sóng điện não của Nghi phi, để nàng ta làm theo suy nghĩ của mình. Quấy nhiễu này không phải là thôi miên, nhưng hiệu quả lại không khác với thôi miên lắm. Ở khoảng cách gần như vậy, Thương Mai tin chắc có thể thôi miên được nàng ta. Nhưng trong điện còn có những người khác. Một khi Nghi phi bị thôi miên sẽ rất dễ bị người ta nhìn ra được. Cô chỉ có thể dùng cách quấy nhiễu sóng điện não để tiến hành khống chế.
Chẳng qua quấy nhiễu sóng điện não nhiều lắm chỉ có thể duy trì được mười lăm phút. Sau mười lăm phút, hiệu quả sẽ biến mất.
Cho nên cô phải rời khỏi Nghi Lan Cung trước khi Nghi phi tỉnh táo lại.
Trước khi Nghi phi lên tiếng mắng cô, cô dừng lại và khẽ thở dài: “Không ngờ ngay cả nương nương cũng biết chuyện xấu này. Thần nữ thích ngài ấy thì có ích lợi gì? Ngài ấy căn bản không thích thần nữ. Điện hạ nói, trong lòng ngài ấy đã có người thương, vĩnh viễn cũng không thể để mắt tới thần nữ."
Nghi phi nghe được lời này, con ngươi đột nhiên thu nhỏ lại, mũi có phần nở ra, khóe miệng cong lên: “Điện hạ đã có người thương à? Là ai vậy? Bản cung thật ra rất tò mò đấy."
Vẻ mặt Thương Mai đau khổ lắc đầu: “Thần nữ không biết, nhìn dáng vẻ của ngài ấy thì dường như có ẩn tình khó nói."
"Ẩn tình khó nói? Có lời gì mà khó nói chứ? Ngươi đang che giấu chuyện gì hả?" Nghi phi lạnh lùng nói.
Thương Mai dẫn dắt Nghi phi từng bước tiến vào trong mạch suy nghĩ mà cô đã vạch ra, nhưng vẫn nhìn ra được sự chống cự của Nghi phi, có thể thấy được tính cảnh giác của Nghi phi này còn rất cao.
Nếu không quấy nhiễu, ngày hôm nay cô muốn rời khỏi Nghi Lan Cung cũng không dễ dàng gì.
Thương Mai lắc đầu, dưng dưng nước mắt: “Nếu nương nương cũng biết ta hủy bỏ hôn ước vì điện hạ, vậy ta còn có gì phải giấu giếm nữa? Thần nữ đúng là không biết. Cũng đúng thôi, có thể xứng đôi với người ưu tú như điện hạ thì chắc chắn phải là cô gái xuất sắc. Sao có thể là người bình thường như thần nữ được? Thần nữ cũng từ bỏ rồi. Lại xem muội muội ta có thể nhận được trái tim của điện hạ hay không thôi."
Nghi phi chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô: “Muội muội ngươi?"
Thương Mai khẽ gật đầu: “Đúng vậy, muội muội của thần nữ là Hạ Oanh Nhiễm cũng thích điện hạ. Mà gần đây muội muội luôn có hẹn ra ngoài với điện hạ. Thần nữ nghe nói điện hạ cũng tặng cho muội muội vài thứ, mong rằng muội ấy có thể thành công."
Vẻ mặt Nghi phi trở nên ngoan độc: “Điện hạ tặng gì cho muội muội ngươi?"
Thương Mai suy nghĩ một chút: “Vòng tai, vòng tay, còn có một vòng cổ bằng san hô đỏ nữa. Đúng rồi, muội muội cũng tặng cho điện hạ một bức tranh."
Gương mặt Nghi phi đột nhiên trở nên rất khó coi.
Thương Mai cân nhắc thời gian, thấy mười lăm phút đã sắp hết, cô không khỏi âm thầm sốt ruột.
Nếu sau mười lăm phút, Nghi phi tỉnh táo lại, nhất định sẽ phát hiện ra cuộc nói chuyện của bọn họ có vấn đề, lại sẽ nghi ngờ cô cố ý dẫn dắt trọng tâm câu chuyện, tiến tới suy đoán vừa rồi cô nhất định đã nhìn thấy gì đó.
Nghĩ tới đây, Thương Mai bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, nương nương, thần nữ suýt nữa quên mất chuyện quan trọng. Mai phi nương nương bảo thần nữ nhanh tới thỉnh an nương nương, còn bảo thần nữ chuyển lời cho nương nương, nói mình muốn mở tiệc ở Nghi Lan Cung, lại tìm con hát vào cung hát kịch, mời các vị nương nương qua thưởng thức."
"Mở tiệc à? Còn mời con hát vào cung sao? Nàng ta muốn làm gì vậy?" Nghi phi rất không vui: “Bây giờ hoàng thượng đang bệnh nặng, nàng ta còn tổ chức ca hát lãng phí trong cung, để cho Hoàng Thái Hậu biết được, còn có thể sống tốt được sao?"
"Nương nương nói bầu không khí trong cung gần đây quá nặng nề, mọi người vì bệnh của hoàng thượng mà tâm trạng đều không tốt, cho nên muốn làm vài tiết mục giải trí một chút. Hơn nữa, cũng mở tiệc chiêu đãi một vài gia quyến của đại thần vào cung." Thương Mai bịa ra nói.
"Sao phải làm ở Nghi Lan Cung? Không thể làm ở Nhạc Thanh Cung của nàng ta được sao?" Nghi phi hỏi, mạch suy nghĩ đã hoàn toàn bị Thương Mai dẫn dắt. Với cục diện trước mặt, ai cũng hiểu Mai phi là tỷ muội tốt của nàng ta. Nhưng các nàng đều có hoàng tử của mình. Một khi nàng ta làm mẫu phi của Thất hoàng tử bị đại thần nghị luận, ngay cả Thất hoàng tử cũng sẽ thất thế.
Thương Mai thoáng ngẩn người: “Cái này… thật ra nương nương chưa từng nói tới lý do. Để thần nữ lập tức trở về hỏi Mai phi nương nương xem."
"Ngươi lập tức đi báo cho nàng ta biết, nàng ta muốn mở tiệc thì mở tiệc trong cung của mình, đừng làm ầm ĩ ở Nghi Lan Cung của bản cung. Bản cung không thích náo nhiệt." Nghi phi lạnh lùng nói.
"Vâng, thần nữ đi ngay!" Thương Mai nói.
Nghi phi nhìn chằm chằm vào cô, sau đó gọi một người tới: “Đại Quyền, ngươi đi theo nàng ta."
Người thị vệ vừa rồi đi tới: “Vâng!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương