Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 69: Cầu xin an thân vương giúp đỡ
Lúc này, Hạ Thừa tướng mới nhớ ra mình không dẫn Hạ Lâm về cùng, thế nhưng ông ta cũng không lo lắng lắm, mà chỉ nói: “Để nó ở trong cung mấy ngày, dù sao Mai Phi nương nương cũng rất thích thằng bé.”
Mai Phi nương nương quả thật rất thích Hạ Lâm, lúc trước Hạ Lâm cũng từng được Mai Phi nương nương đón vào cung sống từ nhỏ, tính cách Hạ Lâm rất đơn giản, hầu như không ai là không thích cậu nhóc cả.
Nghe vậy, Lão phu nhân “ừm” một tiếng, nói: “Cũng được, đứa bé này rất được lòng người khác, để thằng bé ở chơi với Mai Phi nương nương mấy ngày, đồng thời tăng thêm cảm tình với Hoàng tử.”
Trần Nguyệt Nhung không tập trung sự chú ý trên người Hạ Lâm, mà chỉ một lòng nghĩ đến chuyện của Trần Ninh. Từ sau khi Trần Ninh bị tính kế lần trước, ông ta từng đến tìm bà, cũng từng uy hiếp bà ta. Khi đó Trần Nguyệt Nhung phải dùng rất nhiều ngân lượng mới có thể giải quyết được chuyện này. Trần Nguyệt Ninh cảm thấy rất kinh tởm trước sự tham lam của Trần Ninh, nếu không phải là nể mặt… Cho nên, lần này vừa khéo là “một mũi tên trúng hai con nhạn”, vừa diệt trừ được Liên Thị, lại vừa có thể giết chết Trần Ninh.
Lúc này, Lão phu nhân nói với Thúy Ngọc: “Ngươi hãy đến Hạ Chí Uyển truyền tin, bảo Liên Thị sáng sớm ngày mai đến thăm hỏi ta.”
“Vâng!” Thúy Ngọc nhận lệnh.
“Mẹ, vì sao vậy chứ?”
Hạ Thừa tướng không hiểu ý của Lão phu nhân, cho nên lập tức hỏi bà ta. Từ trước đến nay, mẫu thân vẫn luôn không muốn nhìn thấy Liên Thị, cho dù chỉ là đến thăm hỏi, mẫu thân cũng không vui!
Nghe vậy, Lão phu nhân thản nhiên liếc nhìn ông ta, nói: “Bảo ả ta đến thăm hỏi ta, đương nhiên là có chuyện để ả ta làm rồi. Ta có thể nắm rõ được tung tích của ả ta, có như vậy, khi vợ con tính kế, quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta.” Lão phu nhân hừ một tiếng.
Nghe vậy, Hạ Thừa tướng bỗng nhiên bừng tỉnh, ông ta lập tức nói: “Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo!”
“Nếu không con cho rằng vì sao ta lại để Liên Thị vào đây? Con nên bình tĩnh hơn đi, đừng xao động để rồi đưa ra những quyết định sai lầm.”
Trần Nguyệt Nhung quả thật không thích bà mẹ chồng này một chút nào cả. Nhiều năm như vậy rồi, trong lòng bà ta thật ra vẫn vô cùng chán ghét Lão phu nhân. Nhưng trong phủ này, Lão phu nhân vẫn nắm quyền phát ngôn cao nhất.
May là không cần đợi quá lâu, đến khi bà ta làm mẹ vợ của Thái tử rồi thì mọi thứ đều có thể thay đổi được.
Hạ Thừa tướng được Lão phu nhân làm cho tỉnh ngộ, trong lòng ông ta bắt đầu từ từ trấn tĩnh lại. Mấy ngày nay có biết bao nhiêu chuyện ùn ùn kéo đến, khiến ông ta loạn hết cả đầu, cho nên trong lúc nhất thời đã không kiểm soát được tâm trạng. Hôm nay nhớ lại mọi chuyện đã làm mấy ngày qua, ông ta biết rằng bản thân đã bị cơn thịnh nộ và sự áp bức, lăng nhục làm cho rối loạn tâm trí, may mà hôm nay không xảy ra chuyện gì, nếu không ông ta thật sự đã chết trong tay Hạ Thương Mai rồi.
Thúy Ngọc đến Hạ Chí Uyển thông báo cho Liên Thị, bảo Liên Thị ngày mai bắt đầu hồi phục thì bớt chút thời gian đến thăm hỏi Lão phu nhân.
Sau khi Thúy Ngọc rời đi, Liên Thị quay sang nhìn Thương Mai, thái độ bình thản, nói: “Bây giờ bọn họ không có cách nào tấn công được con, vì thế đành phải ra tay với mẹ.”
Nghe vậy, Thường An lo lắng nói: “Mẹ à, mẹ phải cẩn thận một chút.”
Liên Thị cười nói: “Trước kia mẹ luôn né tránh, âm thầm chịu đựng, chỉ muốn trải qua những ngày tháng bình yên. Nhưng bây giờ con gái của mẹ đã không còn, mẹ còn sợ gì chứ? Dù sao cũng chỉ là một cái mạng mà thôi, nếu có bản lĩnh thì cứ đến mà lấy đi.”
Thương Mai nghe Liên Thị nói vậy thì lập tức biết bà đã có kế sách đối phó rồi. Thật ra, một người phụ nữ thông minh như Liên Thị, không muốn phản kích thì thôi, chứ một khi phản kích, nhất định sẽ làm ra chuyện khiến người ta bất ngờ.
Có một người đồng minh dũng cảm, không quan tâm mọi thứ như vậy, Thương Mai quả thật rất may mắn. Cô sợ nhất là loại người, gặp chuyện gì cũng sợ hãi không dám động chạm, dính líu vào. Như vậy, cô sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không thể lo chu toàn mọi thứ được.
Liên Thị đứng bên cửa sổ, nhìn cây trúc đào đang nở hoa tuyệt đẹp trong sân.
Lúc này, bà ta đột nhiên quay đầu lại, nói: “Lâm Lâm cứ như vậy bị bỏ lại trong cung ư? Nghe nói ba con đã trở về rồi, lẽ nào ông ta không biết Lâm Lâm đã xảy ra chuyện rồi ư?”
Thương Mai cười lạnh, nói: “Ông ta sẽ quan tâm đến chuyện đó ư? Trước khi Lâm Lâm chết, trên cổ có một dấu tay. Lâm Lâm nói với con, thằng bé rất sợ phụ thân, mẹ nghĩ xem là ai sẽ đánh thằng bé chứ? Nó mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi, tại sao ư? Đoán chừng vì ông ta cho rằng, Lâm Lâm vẫn đang chơi đùa ở trong cung.”
“Cũng không thể để thằng bé cô đơn, một thân một mình trong cung được. Thương Mai, con có cách gì không?” Liên Thị hỏi.
Lúc trước, Thương Mai không ngờ, khi Hạ Thừa tướng rời khỏi cung, ông ta lại có thể quên mất Hạ Lâm. Vốn cho rằng ông ta dẫn Hạ Lâm vào cung thì cũng phải dẫn thằng bé ra ngoài, không nhìn thấy Hạ Lâm thì sẽ sai người đi tìm. Nhưng không ngờ, ông ta lại nghênh ngang đi về một mình.
Thương Mai nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Như vậy đi, con sẽ đi tìm Nhiếp Chính Vương một chuyến, xem hắn có thể giúp được chuyện này hay không.”
Nghe vậy, Liên Thị thở phào nhẹ nhõm: “Ủy khuất cho con rồi, ngày trước Lâm Lâm vẫn luôn đối xử rất tốt với Thương Mai, vì thế mẹ không thể trơ mắt đứng nhìn thằng bé cô đơn ở trong cung được.”
“Lâm Lâm vì con cho nên mới chết…” Thương Mai khẽ nức nở, không có cách nào nói hết câu được, cô xoay người đi, nói: “Con đi thay quần áo rồi sẽ qua đó.”
Du ma ma muốn đi cùng Thương Mai qua đó, nhưng cô lại nói với bà ta: “Sau này khi tôi đi ra ngoài, ma ma hãy ở lại đây trông chừng mẹ và Tiểu Khuyên giúp tôi, tránh để tôi phải lo lắng.”
“Chỉ là hôm nay trời cũng tối rồi, một mình người đi vào Vương Phủ, chuyện này…” Du ma ma chủ yếu sợ người ta nói ra nói vào cô, dù sao thì nước bẩn bị hắt lên người cô cũng nhiều lắm rồi.
Mặc dù Du ma ma không nói ra nhưng Thương Mai vẫn biết nỗi lo lắng của bà ta, cô nói: “Du ma ma không cần lo lắng cho tôi, tôi không còn gì để mất nữa cả.”
Nghe vậy, Du ma ma lập tức gật đầu: “Đúng là như vậy, thế thì người mau đi đi.”
Thương Mai ra ngoài vào ban đêm và cô quyết định trưng dụng xe ngựa trong phủ. Người lái xe biết cô không nhận được sự yêu thương của người trong phủ, cho nên cũng không muốn đưa cô đi ra ngoài vào ban đêm, vả lại cô còn không mang theo nô tỳ đi cùng. Nhưng Thương Mai cũng không cầu xin hắn ta. Cô đi vào trong chuồng ngựa dắt một con ngựa ra, cô lật người trèo lên lưng ngựa, rồi thúc ngựa rời đi. Người lái xe thấy vậy lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô. Đại tiểu thư biết cưỡi ngựa từ bao giờ thế? Nhìn tư thế cưỡi ngựa của cô, vô cùng điêu luyện, thành thạo.
Thương Mai đến phủ của Nhiếp Chính Vương, xin được gặp Mộ Dung Khanh. Nhưng người trong phủ lại nói với Thương Mai rằng, Mộ Dung Khanh đi ra ngoài đến nay vẫn chưa về.
Thương Mai nghe vậy thì âm thầm kinh ngạc, tối qua đi ra ngoài, vậy mà đến tối nay vẫn chưa về? Nghĩ đến lúc hắn rời đi, Nghiêm Vinh mặc áo giáp sắt… Cô bèn hỏi người gác cổng: “Khi nào Vương gia trở về?”
Người gác cổng nghe vậy thì lắc đầu: “Cái này cũng không chắc, nhưng theo như thường ngày khi Vương gia đi ra ngoài, thì có lẽ là ba đến năm ngày mới trở về.” Ba đến năm ngày ư? Đến lúc đó, xác của Lâm Lâm cũng thối rữa rồi! Cung điện đó hình như không có ai ở, ngày thường cũng không có ai tới đó. Đợi đến khi Lâm Lâm được phát hiện, cũng không biết đã là chuyện của mấy ngày sau nữa? Nghĩ đến đây, Thương Mai lập tức rời đi, trong lòng cô chán nản đến nỗi không biết nên làm như thế nào.
Bây giờ cô không thể vào cung, mang xác của Lâm Lâm về được, chuyện này chỉ có Nhiếp Chính Vương mới làm được! Thế nhưng nếu mấy ngày nữa Nhiếp Chính Vương mới trở lại, đây là chuyện tuyệt đối không thể đợi được! Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy giờ phút này không có quan hệ quả thật là không thể làm gì được. Cô nghĩ đến một người, nhưng cô không biết đối phương sẽ có thái độ gì. Nếu thật sự giống như những gì Nhiếp Chính Vương nói, người đó nhất định có thể giúp được cô. Nhưng ngày đó nhìn thấy ông ta, dường như ông ta không để tâm đến mẹ lắm, thậm chí ngay đến cả bức tranh cũng không thèm nhìn, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi cô một câu “được hay không?”
Cả quãng đường đi cô đều hỏi người đi đường, khi đến trước cổng phủ An thân vương, cô hơi do dự một chút, không biết có nên đi vào hay không. Ngay khi cô còn đang chưa có biện pháp chắc chắn, cô bèn nhìn thấy hai người thúc ngựa phi tới. Thương Mai vội vã dắt ngựa đứng lùi sang một bên, căng mắt lên nhìn, hóa ra là An thân vương và một cô gái.
Cô gái này khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, gương mặt xinh xắn. Lúc này, nàng ta đang mặc một bộ quần áo tơ lụa màu xanh bên trên thêu những bông hoa cúc rực rỡ. Nhìn nàng ta có vẻ rất buồn bực, dáng vẻ xinh đẹp, ngất ngây, mê đắm lòng người, nhưng vẫn toát lên nét phong lưu, bất cần đời.
Nàng ta và An thân vương đang thúc ngựa phi về phía này, khi ngựa phi đến trước mặt Thương Mai, họ lập tức siết dây cương dừng ngựa lại. Nàng ta vung roi, ngựa ngẩng đầu lên hí một tiếng. Thấy vậy, Thương Mai vẫn im lặng không nhúc nhích, sau đó cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mai Phi nương nương quả thật rất thích Hạ Lâm, lúc trước Hạ Lâm cũng từng được Mai Phi nương nương đón vào cung sống từ nhỏ, tính cách Hạ Lâm rất đơn giản, hầu như không ai là không thích cậu nhóc cả.
Nghe vậy, Lão phu nhân “ừm” một tiếng, nói: “Cũng được, đứa bé này rất được lòng người khác, để thằng bé ở chơi với Mai Phi nương nương mấy ngày, đồng thời tăng thêm cảm tình với Hoàng tử.”
Trần Nguyệt Nhung không tập trung sự chú ý trên người Hạ Lâm, mà chỉ một lòng nghĩ đến chuyện của Trần Ninh. Từ sau khi Trần Ninh bị tính kế lần trước, ông ta từng đến tìm bà, cũng từng uy hiếp bà ta. Khi đó Trần Nguyệt Nhung phải dùng rất nhiều ngân lượng mới có thể giải quyết được chuyện này. Trần Nguyệt Ninh cảm thấy rất kinh tởm trước sự tham lam của Trần Ninh, nếu không phải là nể mặt… Cho nên, lần này vừa khéo là “một mũi tên trúng hai con nhạn”, vừa diệt trừ được Liên Thị, lại vừa có thể giết chết Trần Ninh.
Lúc này, Lão phu nhân nói với Thúy Ngọc: “Ngươi hãy đến Hạ Chí Uyển truyền tin, bảo Liên Thị sáng sớm ngày mai đến thăm hỏi ta.”
“Vâng!” Thúy Ngọc nhận lệnh.
“Mẹ, vì sao vậy chứ?”
Hạ Thừa tướng không hiểu ý của Lão phu nhân, cho nên lập tức hỏi bà ta. Từ trước đến nay, mẫu thân vẫn luôn không muốn nhìn thấy Liên Thị, cho dù chỉ là đến thăm hỏi, mẫu thân cũng không vui!
Nghe vậy, Lão phu nhân thản nhiên liếc nhìn ông ta, nói: “Bảo ả ta đến thăm hỏi ta, đương nhiên là có chuyện để ả ta làm rồi. Ta có thể nắm rõ được tung tích của ả ta, có như vậy, khi vợ con tính kế, quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta.” Lão phu nhân hừ một tiếng.
Nghe vậy, Hạ Thừa tướng bỗng nhiên bừng tỉnh, ông ta lập tức nói: “Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo!”
“Nếu không con cho rằng vì sao ta lại để Liên Thị vào đây? Con nên bình tĩnh hơn đi, đừng xao động để rồi đưa ra những quyết định sai lầm.”
Trần Nguyệt Nhung quả thật không thích bà mẹ chồng này một chút nào cả. Nhiều năm như vậy rồi, trong lòng bà ta thật ra vẫn vô cùng chán ghét Lão phu nhân. Nhưng trong phủ này, Lão phu nhân vẫn nắm quyền phát ngôn cao nhất.
May là không cần đợi quá lâu, đến khi bà ta làm mẹ vợ của Thái tử rồi thì mọi thứ đều có thể thay đổi được.
Hạ Thừa tướng được Lão phu nhân làm cho tỉnh ngộ, trong lòng ông ta bắt đầu từ từ trấn tĩnh lại. Mấy ngày nay có biết bao nhiêu chuyện ùn ùn kéo đến, khiến ông ta loạn hết cả đầu, cho nên trong lúc nhất thời đã không kiểm soát được tâm trạng. Hôm nay nhớ lại mọi chuyện đã làm mấy ngày qua, ông ta biết rằng bản thân đã bị cơn thịnh nộ và sự áp bức, lăng nhục làm cho rối loạn tâm trí, may mà hôm nay không xảy ra chuyện gì, nếu không ông ta thật sự đã chết trong tay Hạ Thương Mai rồi.
Thúy Ngọc đến Hạ Chí Uyển thông báo cho Liên Thị, bảo Liên Thị ngày mai bắt đầu hồi phục thì bớt chút thời gian đến thăm hỏi Lão phu nhân.
Sau khi Thúy Ngọc rời đi, Liên Thị quay sang nhìn Thương Mai, thái độ bình thản, nói: “Bây giờ bọn họ không có cách nào tấn công được con, vì thế đành phải ra tay với mẹ.”
Nghe vậy, Thường An lo lắng nói: “Mẹ à, mẹ phải cẩn thận một chút.”
Liên Thị cười nói: “Trước kia mẹ luôn né tránh, âm thầm chịu đựng, chỉ muốn trải qua những ngày tháng bình yên. Nhưng bây giờ con gái của mẹ đã không còn, mẹ còn sợ gì chứ? Dù sao cũng chỉ là một cái mạng mà thôi, nếu có bản lĩnh thì cứ đến mà lấy đi.”
Thương Mai nghe Liên Thị nói vậy thì lập tức biết bà đã có kế sách đối phó rồi. Thật ra, một người phụ nữ thông minh như Liên Thị, không muốn phản kích thì thôi, chứ một khi phản kích, nhất định sẽ làm ra chuyện khiến người ta bất ngờ.
Có một người đồng minh dũng cảm, không quan tâm mọi thứ như vậy, Thương Mai quả thật rất may mắn. Cô sợ nhất là loại người, gặp chuyện gì cũng sợ hãi không dám động chạm, dính líu vào. Như vậy, cô sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không thể lo chu toàn mọi thứ được.
Liên Thị đứng bên cửa sổ, nhìn cây trúc đào đang nở hoa tuyệt đẹp trong sân.
Lúc này, bà ta đột nhiên quay đầu lại, nói: “Lâm Lâm cứ như vậy bị bỏ lại trong cung ư? Nghe nói ba con đã trở về rồi, lẽ nào ông ta không biết Lâm Lâm đã xảy ra chuyện rồi ư?”
Thương Mai cười lạnh, nói: “Ông ta sẽ quan tâm đến chuyện đó ư? Trước khi Lâm Lâm chết, trên cổ có một dấu tay. Lâm Lâm nói với con, thằng bé rất sợ phụ thân, mẹ nghĩ xem là ai sẽ đánh thằng bé chứ? Nó mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi, tại sao ư? Đoán chừng vì ông ta cho rằng, Lâm Lâm vẫn đang chơi đùa ở trong cung.”
“Cũng không thể để thằng bé cô đơn, một thân một mình trong cung được. Thương Mai, con có cách gì không?” Liên Thị hỏi.
Lúc trước, Thương Mai không ngờ, khi Hạ Thừa tướng rời khỏi cung, ông ta lại có thể quên mất Hạ Lâm. Vốn cho rằng ông ta dẫn Hạ Lâm vào cung thì cũng phải dẫn thằng bé ra ngoài, không nhìn thấy Hạ Lâm thì sẽ sai người đi tìm. Nhưng không ngờ, ông ta lại nghênh ngang đi về một mình.
Thương Mai nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Như vậy đi, con sẽ đi tìm Nhiếp Chính Vương một chuyến, xem hắn có thể giúp được chuyện này hay không.”
Nghe vậy, Liên Thị thở phào nhẹ nhõm: “Ủy khuất cho con rồi, ngày trước Lâm Lâm vẫn luôn đối xử rất tốt với Thương Mai, vì thế mẹ không thể trơ mắt đứng nhìn thằng bé cô đơn ở trong cung được.”
“Lâm Lâm vì con cho nên mới chết…” Thương Mai khẽ nức nở, không có cách nào nói hết câu được, cô xoay người đi, nói: “Con đi thay quần áo rồi sẽ qua đó.”
Du ma ma muốn đi cùng Thương Mai qua đó, nhưng cô lại nói với bà ta: “Sau này khi tôi đi ra ngoài, ma ma hãy ở lại đây trông chừng mẹ và Tiểu Khuyên giúp tôi, tránh để tôi phải lo lắng.”
“Chỉ là hôm nay trời cũng tối rồi, một mình người đi vào Vương Phủ, chuyện này…” Du ma ma chủ yếu sợ người ta nói ra nói vào cô, dù sao thì nước bẩn bị hắt lên người cô cũng nhiều lắm rồi.
Mặc dù Du ma ma không nói ra nhưng Thương Mai vẫn biết nỗi lo lắng của bà ta, cô nói: “Du ma ma không cần lo lắng cho tôi, tôi không còn gì để mất nữa cả.”
Nghe vậy, Du ma ma lập tức gật đầu: “Đúng là như vậy, thế thì người mau đi đi.”
Thương Mai ra ngoài vào ban đêm và cô quyết định trưng dụng xe ngựa trong phủ. Người lái xe biết cô không nhận được sự yêu thương của người trong phủ, cho nên cũng không muốn đưa cô đi ra ngoài vào ban đêm, vả lại cô còn không mang theo nô tỳ đi cùng. Nhưng Thương Mai cũng không cầu xin hắn ta. Cô đi vào trong chuồng ngựa dắt một con ngựa ra, cô lật người trèo lên lưng ngựa, rồi thúc ngựa rời đi. Người lái xe thấy vậy lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô. Đại tiểu thư biết cưỡi ngựa từ bao giờ thế? Nhìn tư thế cưỡi ngựa của cô, vô cùng điêu luyện, thành thạo.
Thương Mai đến phủ của Nhiếp Chính Vương, xin được gặp Mộ Dung Khanh. Nhưng người trong phủ lại nói với Thương Mai rằng, Mộ Dung Khanh đi ra ngoài đến nay vẫn chưa về.
Thương Mai nghe vậy thì âm thầm kinh ngạc, tối qua đi ra ngoài, vậy mà đến tối nay vẫn chưa về? Nghĩ đến lúc hắn rời đi, Nghiêm Vinh mặc áo giáp sắt… Cô bèn hỏi người gác cổng: “Khi nào Vương gia trở về?”
Người gác cổng nghe vậy thì lắc đầu: “Cái này cũng không chắc, nhưng theo như thường ngày khi Vương gia đi ra ngoài, thì có lẽ là ba đến năm ngày mới trở về.” Ba đến năm ngày ư? Đến lúc đó, xác của Lâm Lâm cũng thối rữa rồi! Cung điện đó hình như không có ai ở, ngày thường cũng không có ai tới đó. Đợi đến khi Lâm Lâm được phát hiện, cũng không biết đã là chuyện của mấy ngày sau nữa? Nghĩ đến đây, Thương Mai lập tức rời đi, trong lòng cô chán nản đến nỗi không biết nên làm như thế nào.
Bây giờ cô không thể vào cung, mang xác của Lâm Lâm về được, chuyện này chỉ có Nhiếp Chính Vương mới làm được! Thế nhưng nếu mấy ngày nữa Nhiếp Chính Vương mới trở lại, đây là chuyện tuyệt đối không thể đợi được! Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy giờ phút này không có quan hệ quả thật là không thể làm gì được. Cô nghĩ đến một người, nhưng cô không biết đối phương sẽ có thái độ gì. Nếu thật sự giống như những gì Nhiếp Chính Vương nói, người đó nhất định có thể giúp được cô. Nhưng ngày đó nhìn thấy ông ta, dường như ông ta không để tâm đến mẹ lắm, thậm chí ngay đến cả bức tranh cũng không thèm nhìn, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi cô một câu “được hay không?”
Cả quãng đường đi cô đều hỏi người đi đường, khi đến trước cổng phủ An thân vương, cô hơi do dự một chút, không biết có nên đi vào hay không. Ngay khi cô còn đang chưa có biện pháp chắc chắn, cô bèn nhìn thấy hai người thúc ngựa phi tới. Thương Mai vội vã dắt ngựa đứng lùi sang một bên, căng mắt lên nhìn, hóa ra là An thân vương và một cô gái.
Cô gái này khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, gương mặt xinh xắn. Lúc này, nàng ta đang mặc một bộ quần áo tơ lụa màu xanh bên trên thêu những bông hoa cúc rực rỡ. Nhìn nàng ta có vẻ rất buồn bực, dáng vẻ xinh đẹp, ngất ngây, mê đắm lòng người, nhưng vẫn toát lên nét phong lưu, bất cần đời.
Nàng ta và An thân vương đang thúc ngựa phi về phía này, khi ngựa phi đến trước mặt Thương Mai, họ lập tức siết dây cương dừng ngựa lại. Nàng ta vung roi, ngựa ngẩng đầu lên hí một tiếng. Thấy vậy, Thương Mai vẫn im lặng không nhúc nhích, sau đó cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương