Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 74: Hiểu lầm



Tiêu Thác thấy cô vẫn luôn không lên tiếng, thậm chí lên tiếng cũng trầm mặc như trước, nóng lòng cộng thêm lo lắng, hơn nữa không có tín nhiệm với cô, không để ý An thân vương ở đây, một bước dài đi tới, hai tay bắt lấy bả vai Thương Mai, lắc lắc tức giận nói: “Ngươi nói chuyện đi, hắn như thế nào rồi?”

Hắn là võ tướng, sức lực vốn khác với người thường, Thương Mai đã quá mệt mỏi, bị hắn lắc kịch liệt như vậy, trời đất quay cuồng trước mắt tối sầm, ngất xỉu đi.

Tiêu Thác ngẩn ra, vội vàng ôm lấy cô.

An thân vương tiến lên, không vui nói: “Tiêu Thác, ngươi tức giận với nàng ta làm gì? Nếu nàng ta có cách, thì sao chỉ ngồi bất động được? Việc có thể làm nàng ta nhất định đều làm rồi.”

Mộ Dung Tráng Tráng thấy Tiêu Thác kích động như vậy, làm hại Thương Mai té xỉu, cũng tức giận, đẩy Tiêu Thác một cái: “Tên thô bạo này, có bản lĩnh tự ngươi cứu đi, ức hiếp một nữ nhi còn là hảo hán gì nữa?”

Nàng ta đoạt lại Thương Mai từ trong ngực Tiêu Thác, muốn ôm ra ngoài, nhưng không đủ sức, “bịch” một tiếng, Thương Mai ngã trên mặt đất, lửa giận trên mặt nàng ta biến mất, ngượng ngùng nói: “Hay là các ngươi ôm đi.”

Thương Mai rơi xuống đất ngược lại tỉnh táo hơn, cô chậm rãi co người lên, bò lên ghế băng, vẫn cảm thấy choáng váng, đầu gục trên bàn, giọng khàn khàn nói: “Nửa giờ sau, ta sẽ châm cứu cho hắn, để ta nghỉ một chút.”

Giọng cô mệt mỏi vô lực, là thật sự quá mệt mỏi rồi.

Từ lúc ở tổ đặc công bị cấp trên giết chết, đến khi chuyển kiếp vào Tướng phủ, ép cưới, bị đánh, bị hạ độc, bị mưu hại, vào cung trải qua vô số khổ nạn tai kiếp, đều phát sinh trong vòng mấy ngày, cô từ nguyên chủ yếu đuối vô lực từ từ đứng lên, thậm chí ép mình giống như một con chó đi ngửi từng hơi thở, nhưng mà, đổi lấy là Hạ Lâm bởi vì cô mà chết, mới vừa có được một núi dựa, lại tràn ngập nguy cơ, quan trọng nhất chính là, đây cũng không phải là kết thúc, ước chừng chỉ là một bắt đầu, trong Tướng phủ, còn có rất nhiều âm mưu tính toán chờ cô, hơi lơ là, cô và Liên Thị đều sẽ chết trong tay bọn họ, hơn nữa, tuyệt đối là chết rất thảm.

Tư chất tâm lý có mạnh hơn nữa, đối mặt với khốn khó như vậy, cũng không khỏi mất hết ý chí.

Hơn nữa, cô cũng không biết có phải chỉ bởi vì mất đi một núi dựa hay không, hay là cái chết của Hạ Lâm ảnh hưởng đến cô, dẫn đến suy nghĩ của cô hỗn loạn, lòng bủn rủn.

Thấy bộ dáng này của cô, Tiêu Thác cảm thấy cực kỳ khinh bỉ, đàn bà chính là hết sức yếu ớt, một chút khổ cũng chịu không nổi.

Tiêu Thác không hiểu nhiều về Thương Mai, chỉ biết cô là con gái của Hạ thừa tướng, từng thoái hôn Lương vương, chuyện sau này bởi vì hắn bận những chuyện khác, không có chú ý nhiều, chỉ là nghe Mộ Dung Khanh nhắc tới, Hạ Thương Mai này sau khi thoái hôn Lương vương lại cứu Lương vương.

Mộ Dung Tráng Tráng thấy Thương Mai nằm một lúc cũng không ngẩng đầu lên, biết cô mệt mỏi, hơi đau lòng, ặn dò cho người mang một chậu nước nóng vào cho cô rửa mặt.

Thương Mai nghe thấy nàng ta dặn dò, ngẩng đầu lên, nói: “Muốn nước lạnh, tốt nhất là nước giếng.”

Cô cần phải duy trì tỉnh táo, nước giếng lạnh băng, có thể khiến cô tỉnh táo.

“Được, nước giếng!” Mộ Dung Tráng Tráng hỏi lại: “Còn cần gì không?”

Thương Mai suy nghĩ một chút: “Rượu mạnh, chậu lửa.”

Cây kim dài nhất của cô, sau khi mua từ chỗ đại phu về vẫn chưa khử độc, bởi vì cô cho là không cần dùng đến cây kim đó.

Nhưng mà, bây giờ cần.

Tiêu Thác lại cho rằng cô muốn uống rượu, giận dữ: “Không cho phép lấy rượu.”

An thân vương lạnh lùng nói: “Được rồi, ngươi im miệng.”

Mộ Dung Tráng Tráng hai tay ôm ngực, nhảy lên trên ghế cao, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thác: “Bổn cung cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn nói năng lỗ mãng với Thương Mai nữa, bổn cung lập tức cắt lưỡi ngươi.”

Tiêu Thác sợ nhất trưởng công chúa này, nàng ta không sợ trời không sợ đất, cũng không theo khuôn mẫu, ồn ào làm người ta nhức cả đầu.

Hắn nhàn nhạt nhìn Thương Mai: “Được, bản tướng ngược lại muốn nhìn xem, ngươi còn muốn gì nữa? Có cần chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn không?”

Thương Mai đói rồi, cơm tối cũng chưa ăn đã ra ngoài, cho tới bây giờ, công việc trước kia có bận đi nữa, cô cũng sẽ ăn gì đó, nhưng mà, bây giờ biết rõ mình cần có thể lực, nhưng một chút thèm ăn cũng không có.

“Chuẩn bị cho nàng ta một chút đi.” Mộ Dung Tráng Tráng nói với thị nữ.

Thị nữ lên tiếng đáp lại đi ra ngoài.

Thức ăn được đưa lên, Thương Mai nhìn thức ăn phong phú, nhớ tới mấy ngày nay ở cổ đại, thời gian cô dùng cơm đều là ở trước giường bệnh, dường như chưa từng ăn một bữa cơm bình thường.

“Ăn đi, chẳng lẽ còn không hợp ý sao?” Tiêu Thác nhìn Thương Mai, trong lòng thật sự sốt ruột muốn chết, Vương gia yên lặng nằm bên đó, nàng ta ngược lại thì tốt rồi, muốn cái này muốn cái kia, y như tới làm khách vậy.

Rượu trắng cũng mang tới rồi, Thương Mai lấy trân bảo ra đi tới trước cây nến, đưa cây kim dài vào ngọn lửa hơ một chút, sau đó nhúng vào trong rượu.

Sau đó, cô cầm một cái bánh bao lên, cắn từng miếng, cố gắng nuốt xuống.

Ăn xong một cái, lại ăn một cái nữa, giống như là hoàn thành nhiệm vụ, ăn hết ba cái bánh bao trong chén, thức ăn thì không đụng chút gì.

Nước giếng đặt trên kệ rửa mặt, cô đi tới, hai tay ngâm vào trong nước, tay áo hơi ướt, cô vén lên một ít, lộ ra cổ tay. Tiêu thác không nhịn được nhìn sang, sắc mặt khẽ thay đổi.

Trên cổ tay vốn trắng nõn kia, hiện đầy các vết thương, có mới có cũ, có cái vẫn còn đang đỏ, có cái đã kết vảy.

Hấp tấp vội vã vừa nãy của hắn, vào giờ khắc này đều bình tĩnh lại.

Ánh mắt nhìn về phía Thương Mai, cũng trở nên khác biệt.

Ống tay áo không vén lên rất cao, nhưng có thể nhìn ra vết thương là một đường dài đi lên, cũng không biết nàng ta rốt cuộc trải qua chuyện gì, mà biến thành như vậy.

Bởi vì vết thương trên tay cô, nhìn cô sau khi rửa mặt, trên trán cũng có một vết thương, nhìn vết thương hẳn là mới đây, chẳng qua là vừa rồi bị tóc che kín, không thấy được, bây giờ tóc ướt dính, sát lại, vết thương lộ một ít ra ngoài.

Mộ Dung Tráng Tráng và An thân vương cũng nhìn thấy, trong con ngươi của An thân vương tích tụ cơn tức giận, Hạ Thương Mai gặp phải chuyện gì, A ngữ cũng gặp chuyện đó, ở trong Tướng phủ ăn thịt người đó mẹ con bọn họ có cùng số kiếp.

Tiêu Thác là người ân oán phân minh, nhớ tới vừa rồi nói xấu cô, đi lên phía trước: “Hạ Thương Mai, bản tướng thu hồi lời vừa nói, vết thương trên tay ngươi, không có gì đáng ngại chứ?”

Thương Mai ngẩng đầu nhìn Tiêu Thác, rửa mặt xong, người cô cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, hoảng loạn luống cuống vừa rồi cũng đã bình phục, cô biết vừa rồi không nói một lời, quả thật cũng khiến người ta nghi kỵ, người ở đây, đối với người nằm trên giường kia hết sức lo lắng.

Nhất là Tiêu Thác, kiểu võ tướng tính tình mặc dù nóng nảy này, nhưng thẳng thắn không có tâm cơ, ngược lại lại dễ sống chung.

Cô nói: “Ta không sao.”

Thương Mai đi tới, cố định váy dài xong, đem rượu trắng đổ vào tay rửa sạch.

Cô đi tới trước giường, nhìn gương mặt tái nhợt, dũng khí và kiên nghị tích tụ từng chút trong lòng, lúc cô quay đầu nhìn Tiêu Thác, đáy mắt có thêm một phần kiên định: “Đại tướng quân, Vương gia, ta cần các người giúp ta xoay hắn lại, đưa lưng về phía ta.”

Tiêu Thác và An thân vương nhìn vào mắt cô, hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, không nói gì, tiến lên dựa theo lời cô nói mà làm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...