Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 84: Đưa Thương Mai đi
Vừa nảy ra suy nghĩ này, Quý thái phi lập tức rảo bước ra ngoài.
Một lát sau, bà ta trở về, ánh mắt đã nhiều thêm mấy phần hung tàn.
Rất nhanh tin tức Mộ Dung Khanh sắp chết đã truyền đi, cho dù An thân vương muốn phong tỏa tin tức cũng không thể nào phong tỏa được nữa rồi.
Bởi vì Thái phi không phối hợp, sau khi Ngự y nói không còn cách nào, bà ta lại gióng trống khua chiêng mời đạo trưởng đến làm phép.
Tiêu Thác cũng điều tra được lai lịch của đạo trưởng kia, sai người báo tin An thân vương ra ngoài gặp mặt một lần, bởi vì dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của Thái phi, hắn ta không cách nào bước vào vương phủ.
An thân vương rời khỏi Nhiếp chính vương phủ, Tiêu Thác ngồi trên xe ngựa chờ ở đầu ngõ.
Ông ta lên xe ngựa, rèm vừa buông xuống, Tiêu Thác đã vội vàng nói: “Đã điều tra xong, đạo sĩ rởm này tên là Đào Đức, là quán trưởng của Phúc Đức Quán, trước khi Vương gia giám quốc đã bắt đầu tiếp xúc với Thái phi, khi hoàng thượng bệnh nặng, Thái phi từng đến Phúc Đức Quán mấy lần, có tin tức lộ ra, thái phi muốn Đào Đức làm phép khiến cho Hoàng thượng bệnh nặng, lại câu phúc cho Vương gia, để cho Vương gia sớm ngày xuất đầu lộ diện. Đào Đức kia bày trận pháp bảy ngày bảy đêm, quả nhiên, mấy ngày sau, Hoàng thượng bệnh nặng hạ chỉ cho Vương gia giám quốc, Quý thái phi lại càng tin tưởng không hề nghi ngờ Đào Đức. Khi Vương gia xảy ra truyện, đúng lúc Đào Đức đang làm khách ở Vương phủ, là Quý thái phi mời hắn ta đến phủ thương lượng.”
An thân vương hoảng sợ, nếu như chuyện này là thật, vậy chẳng phải là Quý thái phi sử dụng thuật yểm thắng* với Hoàng thượng sao? Đây chính là tội lớn chém đầu đấy!
*Sử dụng pháp thuật nguyền rủa hoặc cầu nguyện, để đạt được mục đích áp chế người, vật hoặc ma quỷ.
An thân vương nhớ đến thái độ của Quý thái phi với Hoàng thái hậu, xem ra, bà ta đã có suy nghĩ đoạt quyên giúp A Khanh từ lâu, chỉ là A Khanh không biết mà thôi.
Nếu như đoán không lầm, ngoại trừ thuật yểm thắng này, chắc chắn bà ta còn có sắp xếp khác.
“Người này thường lui lại với người nào?” An thân vương hỏi.
“Chưa từng tiếp xúc với Thái tử, nhưng mà, có người trông thấy đại công tử Lương Kỳ nhà Lương thái phó từng đến Phúc Đức Quán một lần, nhưng mà, cũng không đủ chứng minh Đào Đức là người của Thái tử.”
An thân vương lắc đầu nói: “Bản vương cảm thấy, chắc chắn Đào Đức này là người của Lương thái phó, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được. Hắn ta lại đúng lúc làm khách ở Vương phủ, hơn nữa, vì sao bỗng nhiên phu nhân của Nghiêm Vinh lại đến Vương phủ tìm Thái phi? Nghiêm Vinh đi làm nhiệm vụ cũng không phải chỉ lần một lần hai, có đôi khi đi mấy tháng cũng chưa trở về, cũng không thấy nàng ta đi tìm. Càng trùng hợp hơn chính là Y Chính phu nhân của Huệ Dân Cục cũng đúng lúc ở Vương Phủ, một lần trùng hợp có thể coi là trùng hợp, hai lần trùng hợp cũng có thể tạm chấp nhận, nhưng nhiều lần trùng hợp như thế, vậy thì không phải là trùng hợp, mà là có người cố tình làm ra.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, Hạ Thương Mai đâu? Có thể gặp mặt một lần không?” Tiêu Thác hỏi.
An thân vương lắc đầu: “Không có cách nào, Thái phi không cho bất kỳ kẻ nào đến thăm viếng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiếp xúc.”
“Cưỡng ép cũng không được sao?” Tiêu Thác vội la lên: “Nếu như cứ mặc cho tên đạo sĩ rởm kia chữa trị, chắc chắn Vương gia sẽ xảy ra chuyện.”
“Bản vương cũng định cứng rắn cưỡng ép rồi.” An thân vương vén rèm xuống xe, trên mặt có sự liều lĩnh đây kiên quyết, nhanh chân rời đi.
Tiêu Thác sốt ruột vô cùng, nhưng ngoài cửa có người của Thái phi, hắn ta không thể đi vào, nghĩ đến tên đạo sĩ rởm kia nói sát khí của hắn ta nặng sẽ gây tổn hại cho Vương gia thì tức giận vô cùng, hận không thể bẻ đầu tên đạo sĩ rởm này xuống đá bóng.
Một chiếc xe ngựa nhỏ trên đỉnh xe phủ giấy dầu màu xanh chạy ra khỏi cửa Vương phủ, trên đầu xe có ba người, một người là xa phu, nhìn dáng vẻ thì hai người kia là thị vệ.
Người đánh xe thậm thà thậm thụt, sau khi nhìn quanh bốn phía mới vội vàng chạy xe rời đi.
Tiêu Thác nghi ngờ, nhưng cũng không đuổi theo đến cùng.
Trên xe ngựa chính là Thương Mai, cô bị nhốt trong ngục hai ngày, trong lao ngục tối tăm ẩm ướt không có một chút ánh nắng mặt trời nào, trước đó lại quên ấn nút nạp điện cho Đoạt Phách Hoàn, bây giờ Đoạt Phách Hoàn đã gần như không còn chút điện nào rồi.
Cả người cô bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, bị người ta ném lên xe ngựa, cô dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là Thái phi muốn âm thầm giải quyết mình.
Khi xe ngựa đi ra khỏi cửa hông, cô nhìn thấy Tiêu Thác qua khe hở rèm che, nhưng không cách nào kêu cứu, dưới tình thế cấp bách, cô nằm nghiêng người, hai chân bị trói chìa ra phía bên cạnh xe ngựa, khẽ mài khiến giày rơi xuống đất, hi vọng hấp dẫn được sự chú ý của Tiêu Thác.
Đúng giây phút giày rơi xuống đất, Tiêu Thác lại buông rèm xuống, trở về trong xe ngựa.
Bên ngoài có ánh nắng, Thương Mai cố gắng dùng hai chân gạt ra, ý đồ cho ánh nắng chiếu vào, để Đoạt Phách Hoàn hấp thụ bức xạ mặt trời, tăng thêm năng lượng.
Nhưng mà, cô đã bị thị vệ phát hiện rất nhanh sau đó, một tên vào trong xe ngựa, một tay kéo tóc Thương Mai, một tay đập lên đầu cô, tức giận nói: “Muốn kêu cứu? Chết không hết tội?”
Thương Mai bị nhốt hai ngày, một hạt cơm cũng không được ăn, cơ thể quá mức yếu ớt, cú đánh này khiến cô ngất đi.
An thân vương đi cứu Thương Mai, nhưng lại phát hiện Thương Mai đã bị người ta mang đi, ông ta vội vàng xông ra khỏi phủ, xốc rèm xe ngựa Tiêu Thác lên: “Thương Mai bị mang đi rồi, nhất định là Thái phi âm thầm giải quyết.”
Bỗng nhiên Tiêu Thác nhảy xuống: “Vừa rồi có một chiếc xe ngựa đi ra, không biết có phải là người trong phủ mang cô ấy đi không!”
An thân vương quay đầu liếc nhìn, nhìn thấy hình như trên mặt đất có thứ gì đó, ông ta đi đến.
Tiêu Thác cũng đi theo đến, kinh ngạc nói: “Giày thêu? Tại sao ở cửa Nhiếp chính vương phủ lại có một đôi giày?”
An thân vương trầm giọng nói: “Là của Thương Mai.”
Tiêu Thác thầm kêu một tiếng: “Không hay rồi!” Hắn ta vội chạy về, lên xe ngựa, nói với xa phu: “Đi, đuổi theo chiếc xe ngựa vừa rồi.”
An thân vương cũng muốn lên xe, Tiêu Thác vén rèm: “Ngươi trở về trông coi Vương gia, cố gắng làm hết sức mình.”
An thân vương dừng bước, đáy mắt lộ ra vẻ tàn độc, buông lỏng nắm đấm, trở về trong phủ.
Vừa bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng khóc tan nát cõi lòng của Thái phi.
Trái tim An thân vương trâm xuống, bước nhanh đi vào, nhìn thấy Viện phán và Ngự y đều quỳ trên mặt đất, Quý thái phi nhào lên trên người Mộ Dung Khanh gào khóc.
Mộ Dung Tráng Tráng cũng ở bên cạnh rơi lệ, thấy An thân vương bước vào, bà ta xông đến ôm lấy An thân vương: “Lão Thất đi rồi.”
Cơ thể An thân vương chợt sững lại, trơ mắt nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút màu máu nào của Mộ Dung Khanh ở trên giường, đáy lòng dâng lên cảm giác vô cùng bất lực, cuối cùng ông ta vẫn không làm được cái gì.
Giống như năm đó, trơ mắt nhìn phụ hoàng đi như vậy, ông ta chỉ là một tên vô dụng không làm được trò trống gì.
Ông ta nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới đột nhiên mở ra, nghiêm nghị ra lệnh: “Phong tỏa tất cả tin tức, nói là Vương gia còn đang cứu chữa, không cho phép bất kỳ ai ra vào trong phủ, Ngự y cũng không được rời đi, bất kỳ tin tức gì trong này, không chỉ không thể lộ ra khỏi Nhiếp chính vương phủ, mà ngay cả viện tử này cũng không thể để lộ ra.”
Ông ta liếc nhìn xung quanh một lượt, lại không thấy tên đạo sĩ Đào Đức kia, tức giận nói: “Người đâu, bắt tên đạo sĩ kia trở về cho bản vương.”
Thị vệ nhận lệnh đi đuổi bắt tên Đào Đức kia.
Phân phó xong tất cả, ông ta tiến lên kéo Quý thái phi ra, thu lại đau buồn nơi đáy mắt, nói với Quý thái phi: “Bây giờ còn không phải lúc đau lòng, Quý thái phi, mong nén đau thương.
Quý thái phi đau buồn, lại sinh ra oán hận, giơ tay đấm vào người An thân vương: “Đều tại ngươi, vì sao các ngươi không nói với ai gia sớm một chút? Tại sao phải tìm Hạ Thương Mai chữa trị cho hắn? Đó chính là yêu tinh hại người, là các ngươi hại chết A Khanh.”
An thân vương giữ chặt cổ tay bà ta, vốn định tức giận mắng bà ta một trận, nhưng thấy trên mặt bà ta nước mắt giàn giụa, dáng vẻ đau thương gần chết thì lại không đành lòng, buông bà ta rồi đi ra ngoài.
Nếu như đoán không lầm, đêm nay sẽ có người điều tra ra tin tức.
Nhất định phải bắt được đạo sĩ kia, không thể để hắn ta tiết lộ tin tức.
Hơn nữa, nếu như đoán không lầm, đó nhất định là người của Lương thái phó.
Không thể để tin tức A Khanh qua đời truyền đi, nếu không, chắc chắn Lương thái phó sẽ để Thái tử giám quốc.
Thái tử không đáng lo, con hổ thật sự là Lương thái phó.
Một khi Thái tử giám quốc, đất nước này sẽ rơi vào trong tay Lương thái phó.
Một lát sau, bà ta trở về, ánh mắt đã nhiều thêm mấy phần hung tàn.
Rất nhanh tin tức Mộ Dung Khanh sắp chết đã truyền đi, cho dù An thân vương muốn phong tỏa tin tức cũng không thể nào phong tỏa được nữa rồi.
Bởi vì Thái phi không phối hợp, sau khi Ngự y nói không còn cách nào, bà ta lại gióng trống khua chiêng mời đạo trưởng đến làm phép.
Tiêu Thác cũng điều tra được lai lịch của đạo trưởng kia, sai người báo tin An thân vương ra ngoài gặp mặt một lần, bởi vì dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của Thái phi, hắn ta không cách nào bước vào vương phủ.
An thân vương rời khỏi Nhiếp chính vương phủ, Tiêu Thác ngồi trên xe ngựa chờ ở đầu ngõ.
Ông ta lên xe ngựa, rèm vừa buông xuống, Tiêu Thác đã vội vàng nói: “Đã điều tra xong, đạo sĩ rởm này tên là Đào Đức, là quán trưởng của Phúc Đức Quán, trước khi Vương gia giám quốc đã bắt đầu tiếp xúc với Thái phi, khi hoàng thượng bệnh nặng, Thái phi từng đến Phúc Đức Quán mấy lần, có tin tức lộ ra, thái phi muốn Đào Đức làm phép khiến cho Hoàng thượng bệnh nặng, lại câu phúc cho Vương gia, để cho Vương gia sớm ngày xuất đầu lộ diện. Đào Đức kia bày trận pháp bảy ngày bảy đêm, quả nhiên, mấy ngày sau, Hoàng thượng bệnh nặng hạ chỉ cho Vương gia giám quốc, Quý thái phi lại càng tin tưởng không hề nghi ngờ Đào Đức. Khi Vương gia xảy ra truyện, đúng lúc Đào Đức đang làm khách ở Vương phủ, là Quý thái phi mời hắn ta đến phủ thương lượng.”
An thân vương hoảng sợ, nếu như chuyện này là thật, vậy chẳng phải là Quý thái phi sử dụng thuật yểm thắng* với Hoàng thượng sao? Đây chính là tội lớn chém đầu đấy!
*Sử dụng pháp thuật nguyền rủa hoặc cầu nguyện, để đạt được mục đích áp chế người, vật hoặc ma quỷ.
An thân vương nhớ đến thái độ của Quý thái phi với Hoàng thái hậu, xem ra, bà ta đã có suy nghĩ đoạt quyên giúp A Khanh từ lâu, chỉ là A Khanh không biết mà thôi.
Nếu như đoán không lầm, ngoại trừ thuật yểm thắng này, chắc chắn bà ta còn có sắp xếp khác.
“Người này thường lui lại với người nào?” An thân vương hỏi.
“Chưa từng tiếp xúc với Thái tử, nhưng mà, có người trông thấy đại công tử Lương Kỳ nhà Lương thái phó từng đến Phúc Đức Quán một lần, nhưng mà, cũng không đủ chứng minh Đào Đức là người của Thái tử.”
An thân vương lắc đầu nói: “Bản vương cảm thấy, chắc chắn Đào Đức này là người của Lương thái phó, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được. Hắn ta lại đúng lúc làm khách ở Vương phủ, hơn nữa, vì sao bỗng nhiên phu nhân của Nghiêm Vinh lại đến Vương phủ tìm Thái phi? Nghiêm Vinh đi làm nhiệm vụ cũng không phải chỉ lần một lần hai, có đôi khi đi mấy tháng cũng chưa trở về, cũng không thấy nàng ta đi tìm. Càng trùng hợp hơn chính là Y Chính phu nhân của Huệ Dân Cục cũng đúng lúc ở Vương Phủ, một lần trùng hợp có thể coi là trùng hợp, hai lần trùng hợp cũng có thể tạm chấp nhận, nhưng nhiều lần trùng hợp như thế, vậy thì không phải là trùng hợp, mà là có người cố tình làm ra.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, Hạ Thương Mai đâu? Có thể gặp mặt một lần không?” Tiêu Thác hỏi.
An thân vương lắc đầu: “Không có cách nào, Thái phi không cho bất kỳ kẻ nào đến thăm viếng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiếp xúc.”
“Cưỡng ép cũng không được sao?” Tiêu Thác vội la lên: “Nếu như cứ mặc cho tên đạo sĩ rởm kia chữa trị, chắc chắn Vương gia sẽ xảy ra chuyện.”
“Bản vương cũng định cứng rắn cưỡng ép rồi.” An thân vương vén rèm xuống xe, trên mặt có sự liều lĩnh đây kiên quyết, nhanh chân rời đi.
Tiêu Thác sốt ruột vô cùng, nhưng ngoài cửa có người của Thái phi, hắn ta không thể đi vào, nghĩ đến tên đạo sĩ rởm kia nói sát khí của hắn ta nặng sẽ gây tổn hại cho Vương gia thì tức giận vô cùng, hận không thể bẻ đầu tên đạo sĩ rởm này xuống đá bóng.
Một chiếc xe ngựa nhỏ trên đỉnh xe phủ giấy dầu màu xanh chạy ra khỏi cửa Vương phủ, trên đầu xe có ba người, một người là xa phu, nhìn dáng vẻ thì hai người kia là thị vệ.
Người đánh xe thậm thà thậm thụt, sau khi nhìn quanh bốn phía mới vội vàng chạy xe rời đi.
Tiêu Thác nghi ngờ, nhưng cũng không đuổi theo đến cùng.
Trên xe ngựa chính là Thương Mai, cô bị nhốt trong ngục hai ngày, trong lao ngục tối tăm ẩm ướt không có một chút ánh nắng mặt trời nào, trước đó lại quên ấn nút nạp điện cho Đoạt Phách Hoàn, bây giờ Đoạt Phách Hoàn đã gần như không còn chút điện nào rồi.
Cả người cô bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, bị người ta ném lên xe ngựa, cô dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là Thái phi muốn âm thầm giải quyết mình.
Khi xe ngựa đi ra khỏi cửa hông, cô nhìn thấy Tiêu Thác qua khe hở rèm che, nhưng không cách nào kêu cứu, dưới tình thế cấp bách, cô nằm nghiêng người, hai chân bị trói chìa ra phía bên cạnh xe ngựa, khẽ mài khiến giày rơi xuống đất, hi vọng hấp dẫn được sự chú ý của Tiêu Thác.
Đúng giây phút giày rơi xuống đất, Tiêu Thác lại buông rèm xuống, trở về trong xe ngựa.
Bên ngoài có ánh nắng, Thương Mai cố gắng dùng hai chân gạt ra, ý đồ cho ánh nắng chiếu vào, để Đoạt Phách Hoàn hấp thụ bức xạ mặt trời, tăng thêm năng lượng.
Nhưng mà, cô đã bị thị vệ phát hiện rất nhanh sau đó, một tên vào trong xe ngựa, một tay kéo tóc Thương Mai, một tay đập lên đầu cô, tức giận nói: “Muốn kêu cứu? Chết không hết tội?”
Thương Mai bị nhốt hai ngày, một hạt cơm cũng không được ăn, cơ thể quá mức yếu ớt, cú đánh này khiến cô ngất đi.
An thân vương đi cứu Thương Mai, nhưng lại phát hiện Thương Mai đã bị người ta mang đi, ông ta vội vàng xông ra khỏi phủ, xốc rèm xe ngựa Tiêu Thác lên: “Thương Mai bị mang đi rồi, nhất định là Thái phi âm thầm giải quyết.”
Bỗng nhiên Tiêu Thác nhảy xuống: “Vừa rồi có một chiếc xe ngựa đi ra, không biết có phải là người trong phủ mang cô ấy đi không!”
An thân vương quay đầu liếc nhìn, nhìn thấy hình như trên mặt đất có thứ gì đó, ông ta đi đến.
Tiêu Thác cũng đi theo đến, kinh ngạc nói: “Giày thêu? Tại sao ở cửa Nhiếp chính vương phủ lại có một đôi giày?”
An thân vương trầm giọng nói: “Là của Thương Mai.”
Tiêu Thác thầm kêu một tiếng: “Không hay rồi!” Hắn ta vội chạy về, lên xe ngựa, nói với xa phu: “Đi, đuổi theo chiếc xe ngựa vừa rồi.”
An thân vương cũng muốn lên xe, Tiêu Thác vén rèm: “Ngươi trở về trông coi Vương gia, cố gắng làm hết sức mình.”
An thân vương dừng bước, đáy mắt lộ ra vẻ tàn độc, buông lỏng nắm đấm, trở về trong phủ.
Vừa bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng khóc tan nát cõi lòng của Thái phi.
Trái tim An thân vương trâm xuống, bước nhanh đi vào, nhìn thấy Viện phán và Ngự y đều quỳ trên mặt đất, Quý thái phi nhào lên trên người Mộ Dung Khanh gào khóc.
Mộ Dung Tráng Tráng cũng ở bên cạnh rơi lệ, thấy An thân vương bước vào, bà ta xông đến ôm lấy An thân vương: “Lão Thất đi rồi.”
Cơ thể An thân vương chợt sững lại, trơ mắt nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút màu máu nào của Mộ Dung Khanh ở trên giường, đáy lòng dâng lên cảm giác vô cùng bất lực, cuối cùng ông ta vẫn không làm được cái gì.
Giống như năm đó, trơ mắt nhìn phụ hoàng đi như vậy, ông ta chỉ là một tên vô dụng không làm được trò trống gì.
Ông ta nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới đột nhiên mở ra, nghiêm nghị ra lệnh: “Phong tỏa tất cả tin tức, nói là Vương gia còn đang cứu chữa, không cho phép bất kỳ ai ra vào trong phủ, Ngự y cũng không được rời đi, bất kỳ tin tức gì trong này, không chỉ không thể lộ ra khỏi Nhiếp chính vương phủ, mà ngay cả viện tử này cũng không thể để lộ ra.”
Ông ta liếc nhìn xung quanh một lượt, lại không thấy tên đạo sĩ Đào Đức kia, tức giận nói: “Người đâu, bắt tên đạo sĩ kia trở về cho bản vương.”
Thị vệ nhận lệnh đi đuổi bắt tên Đào Đức kia.
Phân phó xong tất cả, ông ta tiến lên kéo Quý thái phi ra, thu lại đau buồn nơi đáy mắt, nói với Quý thái phi: “Bây giờ còn không phải lúc đau lòng, Quý thái phi, mong nén đau thương.
Quý thái phi đau buồn, lại sinh ra oán hận, giơ tay đấm vào người An thân vương: “Đều tại ngươi, vì sao các ngươi không nói với ai gia sớm một chút? Tại sao phải tìm Hạ Thương Mai chữa trị cho hắn? Đó chính là yêu tinh hại người, là các ngươi hại chết A Khanh.”
An thân vương giữ chặt cổ tay bà ta, vốn định tức giận mắng bà ta một trận, nhưng thấy trên mặt bà ta nước mắt giàn giụa, dáng vẻ đau thương gần chết thì lại không đành lòng, buông bà ta rồi đi ra ngoài.
Nếu như đoán không lầm, đêm nay sẽ có người điều tra ra tin tức.
Nhất định phải bắt được đạo sĩ kia, không thể để hắn ta tiết lộ tin tức.
Hơn nữa, nếu như đoán không lầm, đó nhất định là người của Lương thái phó.
Không thể để tin tức A Khanh qua đời truyền đi, nếu không, chắc chắn Lương thái phó sẽ để Thái tử giám quốc.
Thái tử không đáng lo, con hổ thật sự là Lương thái phó.
Một khi Thái tử giám quốc, đất nước này sẽ rơi vào trong tay Lương thái phó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương