Vượng Tài
Chương 2
Mấy hôm trước tôi đã hứa với vài blogger thú cưng rằng sẽ cùng nhau phát sóng trực tiếp.
Chủ đề chính là camera ẩn, giả chết rồi xem phản ứng của chó cưng thế nào. Đây đúng thật là sân nhà của Vượng Tài, cả livestream cũng sẽ không thể thực hiện được nếu không có nó.
“Không thành vấn đề, có thể tham gia.”
Trả lời xong, tôi run rẩy tắt màn hình điện thoại. Gần đây thần kinh tôi có chút căng thẳng, làm sao một chú chó ngoan như thế sẽ lại là người cơ chứ?
Nhưng mà tôi thật sự lo lắng về buổi livestream ngày mai.
Liệu Vượng Tài có làm ra chuyện gì khiến người ta ngỡ ngàng bật ngửa nữa không?
Màn hình điện thoại lại sáng lên, là Bạch Quý gửi tin nhắn tới.
Chúng tôi đã thêm bạn trên WeChat.
【Chó nhà cô vẫn còn rụng lông đúng không?】
Im lặng một hồi, anh ta lại gửi đến một tin nhắn dài.
【Vượng Tài lại báo mộng cho tôi, nó bảo cô sờ vào da chó rồi túm lấy một nhúm lông. Đặc biệt là chỗ bị khâu lại.】
3.
Không thể cứ nghi thần nghi quỷ mãi được.
Để biết rõ ràng chân tướng, sáng sớm ngày hôm sau tôi mang Vượng Tài đến phòng khám thú cưng.
Không ai hiểu biết chó hơn bác sĩ thú y, không phải sao?
“Vượng Tài rất khoẻ mạnh, một cái răng sâu cũng không có.”
Bác sĩ sờ đầu Vượng Tài, mở miệng nó cho tôi xem.
Vượng Tài hồ hởi phe phẩy đuôi.
“Khụ, chị chắc chắn Vượng Tài là chó chứ?”
Tôi có hơi không nói nên lời, xấu hổ nhìn đi chỗ khác.
“Ừm thì, con chó này thể là người nào đó khoác da chó lên không?”
Bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên.
“Ha ha ha cô gái nhỏ, em xem tiểu thuyết kinh dị nhiều lắm à?”
Cô ấy mở miệng chó rồi lại cầm móng vuốt nó lên cho tôi xem đệm thịt.
“Em xem này, đầu lưỡi này với cả bàn chân này, sao có thể là người được chứ?”
Tôi đã hơi ổn lại nhưng vẫn chưa thể nào yên tâm được.
“Có thể chụp X-quang rồi xem phim chụp được không ạ?”
Từ phòng khám thú y trở về, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Tuy nói phim chụp X-quang buổi chiều mới có nhưng lời của bác sĩ đúng thật là có sức thuyết phục hơn.
May mắn là không có chuyện gì.
Suy cho cùng từ tình cảm hay từ kinh tế tôi đều không thể rời xa Vượng Tài.
Trước khi phát sóng trực tiếp tôi đã wax lông rồi cắt móng tay, không biết đó là do ảnh hưởng tâm lý hay rối loạn nội tiết tố nữa.
Từ khi Bạch Quý nhắc đến điều này trong buổi livestream lần trước thì đúng thật là lông tơ của tôi mọc rất nhanh.
“Rốt cuộc thì làm sao anh ta biết được chứ?”
“Đã kiểm tra không có camera.”
Tôi lẩm bẩm xong đột nhiên giật mình một cái.
“Chắc không phải camera lỗ kim chứ!”
Tôi sợ hãi dáo dác nhìn xung quanh, biết tỏng chỉ số thông minh cùng mắt mình đều không tốt lắm nên tôi quyết định sẽ tìm một người có chuyên môn nhờ xem thử.
Chương trình liên kết livestream như thường bắt đầu. Tôi ở chung khung cùng với ba chủ phòng khác giả chết lừa chó trên livestream.
Một lượng lớn người xem đổ ào vào phòng livestream.
【Ha ha ha tôi còn nhớ rõ lần trước Vượng Tài châm thuốc nữa!】
【Thật mong chờ! Không biết lần này Vượng Tài sẽ làm gì nữa?】
Nói thật tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc thì Vượng Tài sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Sau khi xác nhận vị trí của ống kính, tôi nằm rạp xuống sàn nhà rồi nhắm nghiền hai mắt.
Xung quanh yên lặng.
Tôi không thể nhìn thấy tình hình xung quanh nên chỉ có thể dựa vào âm thanh.
Yên tĩnh tầm năm phút, cuối cùng cũng đã nghe được tiếng chó chạy qua. Thanh âm kia dần dần lại gần, sau đó dưới chân truyền cảm giác ấm áp.
Vượng Tài đang liếm chỗ cổ chân lộ ra của tôi. Không biết tại sao trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác ghê tởm. Có lẽ tôi vẫn còn mơ hồ nghĩ Vượng Tài là một gã đàn ông biến thái.
“Gâu gâu!”
Nó sủa hai tiếng, thấy tôi không phản ứng, thì lại bắt đầu kéo ống quần tôi lên.
Chiếc quần tôi đang mặc rộng thùng thình, có thể dễ dàng kéo lên đến tận đùi. Vượng Tài kéo cả nửa ngày, đến lúc toàn bộ chân của tôi gần như đều lộ ra.
Nó bắt đầu liếm láp từng chút một.
Trên đùi châm chít giống như bị kim đâm nhưng cơn đau rất nhẹ. Thậm chí tôi còn hoài nghi có phải tôi gặp ảo giác hay không.
Chờ đến lúc nó liếm toàn bộ chân của tôi, tôi cảm thấy bản thân như muốn nôn ra hết.
Dù Vượng Tài chỉ là chó nhưng tôi cũng đã thấy khó chịu rồi. Phát sóng trực tiếp vẫn còn tiếp tục, Vượng Tài rời đi một lúc.
Hai ba phút sau, tôi cảm giác được móng vuốt của nó đặt trên bụng tôi.
Giống như nó đang cắn áo của tôi…
Cmn Vượng Tài muốn xốc áo tôi lên!
“Về chuồng đi!”
Tôi từ dưới sàn bật dậy, chỉnh lại quần áo rồi quát to.
Tôi gần như phát điên cầm lấy điện thoại, nhìn khu bình luận loạn thành nồi cám heo.
【Đậu má, chó háo sắc!】
【Đây là người anh em nào chuyển kiếp thế?】
Giả chết lừa chó bị buộc phải tạm dừng, sau khi trò chuyện với người hâm mộ một lát tôi đã tắt luôn phát sóng trực tiếp.
Ngoài cửa sổ trời đã tối, nhìn đồng hồ mới thấy đã bảy giờ rồi. Phòng khám thú cưng hẳn đã đóng cửa rồi.
Tôi hơi ảo não, lúc này mới phát hiện ra sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Vượng Tài với tôi, chắc chắn có một người xảy ra vấn đề.
“Gâu gâu gâu!”
Trong lúc ngơ ngác tôi đã bị tiếng sủa của Vượng Tài kéo trở về hiện thực.
Hai hôm nay nơm nớp lo sợ nên không dắt chó ra ngoài dạo, nó nhịn không nổi nữa rồi.
Tôi dẫn Vượng Tài đến công viên gần nhà, đồng thời bắt đầu tìm hiểu thế nào mới loại bỏ được những cái camera lỗ kim.
“Chẳng lẽ là tinh thần mình xảy ra vấn đề?”
Tôi cúi đầu, trong tầm mắt xuất hiện một chú chó Maltese nhỏ.
“Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Nó nổi điên sủa không ngừng. Dù nó bị sợi dây giữ lại nhưng sủa tới răng muốn bay ra ngoài luôn.
Tôi ngẩng đầu thấy một gương mặt quen thuộc.
“Sao anh lại ở đây?!”
Bạch Quý thấy tôi cũng trừng to hai mắt. Một cư dân mạng xa lạ hiểu rõ tôi từng li từng tí lại xuất hiện ở gần nhà tôi. Đầu óc tôi rối như mớ bòng bong bỗng có một suy nghĩ lóe lên.
Chẳng lẽ người này thật sự là biến thái?!
Không ổn, chạy lẹ!
4.
Tôi túm lấy Vượng Tài chạy té khói, cũng không dám xoay đầu nhìn lại, đang chạy trên đường, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên.
Là Bạch Quý.
“Tôi thật sự không biết cô sống ở đây.”
Anh ta thở dài.
“Chắc cô từng gặp qua Tiểu Bạch rồi, lúc trước đều là mẹ tôi dắt nó đi dạo.”
Đúng là tôi đã từng gặp qua một con Maltese tên Tiểu Bạch. Sau khi thẩm tra đối chiếu từ tên đến vẻ ngoài của mẹ anh ta, tôi đã xác nhận được thân phận của Bạch Quý.
Trời đã tối rồi, hai chúng tôi lúng túng ngồi trên ghế dài ngoài công viên. Hai con chó đều ở trong tầm mắt nhưng được xích riêng.
“Cô, có phải cô chưa xem chỗ khâu lại không?”
Tôi liếc mắt nhìn Quý Bạch, thấy hơi chột dạ.
“Ừm chuyện kia thì…”
Tôi quyết định quẳng gánh luôn.
“Tôi chưa xem, tôi thừa nhận là đầu óc tôi không tốt lắm.”
Bạch Quý trầm mặc đến lạ thường, anh ta chỉ vào quầng thâm mắt đen sì của anh ta rồi kể cho tôi nghe những chuyện gần đây anh ta gặp phải.
Từ bảy ngày trước, đêm nào anh ta ngủ cũng đều mơ thấy Vượng Tài, hoàn toàn ngủ không yên giấc.
Theo như tình huống hiện tại thì chắc là bởi Tiểu Bạch đã gặp qua Vượng Tài nên mới ảnh hưởng đến anh ta.
Nghe đại sư nói chỉ có hoàn thành di nguyện của Vượng Tài, chuyển lời đến tôi thì mới có thể giải quyết xong vấn đề. Thế nên mấy ngày trước mới xảy ra chuyện kia.
“Vượng Tài thật sự đã chết rồi sao?”
Hai chúng tôi im lặng một hồi, Bạch Quý nhìn về phía Vượng Tài cách đó không xa.
“Nó ngủ rồi, chúng ta qua xem thử.”
Tôi gật đầu, lúc đứng dậy trái tim nảy lên thình thịch, thình thịch.
Nếu hiện tại Vượng Tài không phải chó cũng chẳng phải người thì nó có thể là thứ gì chứ?
【Vượng Tài lại báo mộng cho tôi, nó bảo cô sờ vào da chó rồi túm lấy một nhúm lông. Đặc biệt là chỗ bị khâu lại.】
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Vượng Tài, điện thoại nhận được tin nhắn của Bạch Quý. Hai chúng tôi nói chuyện không thể để “Vượng Tài” nghe thấy.
Tuy trời đã tối nhưng may mắn thay đèn ở công viên vẫn còn rất sáng.
Bạch Quý ở phía trước Vượng Tài phụ trách trấn an nó. Tôi đặt lên lưng nó rồi đẩy l.ông ra, lúc chạm phải chỗ kh.âu, tay của tôi bắt đầu run lẩy bẩy.
Tôi sợ hãi.
Dưới ánh đèn chỗ khâu lại trông rất bình thường. Vết sẹo ngày đó đã trở thành vết sẹo lồi tăng sinh.
Tôi chuyển sang chạm vào những chỗ khác, chuẩn vị sờ đến chỗ khâu lại cuối cùng. Tay tôi cứ chạm từng tấc từng tấc, đột nhiên tôi trừng to mắt.
【Có nhiều hơn một chỗ khâu, trên đùi, trên cổ, rất nhiều chỗ đều có.】
Không hợp lý!
Ngay cả khi trải qua tai nạn xe cộ cũng không cần phải rạch rồi khâu lại nhiều chỗ như vậy được!
【Nó béo đến mức ẩn hết trong thịt, không sờ kỹ thì hoàn toàn không biết được.】
Bạch Quý sờ theo những nơi mà tôi đã chạm vào, sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn tôi rồi bắt đầu gõ chữ.
【Đường khâu này trông giống đang khâu búp bê vải không?】
Tôi sợ đến mức lông tơ đều dựng đứng lên.
【Anh có ý gì?】
Bạch Quý gửi tới một hàng dấu ba chấm. Tay tôi sờ đến ngực Vượng Tài, nhẹ nhàng ấn xuống.
【Cảm giác rất quái, cứ sột soạt.】
Bạch Quý sờ sờ, rồi nhéo lớp da trên lưng nó. Tôi cũng học theo nhưng lại bị khiếp sợ, da của nó dường như bị tách rời khỏi thịt, ở giữa như có một lớp không khí.
【Rõ ràng như vậy thế mà trước kia cô không phát hiện ra?】
【Những chú chó nhỏ bị thương nặng sau tai nạn xe cộ nhưng vẫn sống sót, tôi đều coi nó như tổ tông rồi chăm nó.】
Biểu cảm Bạch Quý ngưng trọng, chỉ chỉ vào vết sẹo do khâu lại tạo thành dài ngoằng trên lưng. Tôi hít sâu một hơi cố quan sát cẩn thận, chỉ là một vết sẹo lồi thôi mà.
Tôi nuốt nước bọt, gần như dán mắt vào trên đó. Sau khi thấy rõ, da gà da vịt toàn thân đều nổi lên.
【Vết sẹo là giả! Nó được khâu lại! Là dùng những sợi chỉ nhỏ màu da, còn hơi dính vào nhau.】
Thị lực của tôi cực kỳ tốt, thế mà chung đụng với Vượng Tài biết bao lâu nhưng nửa năm rồi cũng không phát hiện ra.
Ai có thể khâu một sợi chỉ như vậy?