Vứt Bỏ Tra Nam - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
Ngày thứ sáu mươi mốt sau khi ly thân, tôi nhận được điện thoại của Tống Duệ Dương.
Anh ta hẹn tôi đi uống cà phê.
Tôi hỏi:
"Anh nghĩ bây giờ chúng ta còn có thể ngồi xuống bình tĩnh uống cà phê sao?"
Đầu dây bên kia, giọng Tống Duệ Dương nghe mệt mỏi, anh ta nói:
"Lâm Dương, anh nhớ em."
Trong sự mệt mỏi ấy lại pha lẫn chút từ tính dịu dàng.
Câu này, anh ta đã từng nói với tôi biết bao nhiêu lần.
Anh ta từng bảo tôi là hậu phương vững chắc nhất, là bến cảng ấm áp nhất đời anh ta.
Anh ta chưa từng nói yêu tôi, nhưng ngày nào cũng nhung nhớ tôi vô số lần.
Thế mà, không biết từ lúc nào, anh ta đã thôi nhớ đến tôi rồi?
Có lẽ là khi công ty vào guồng, anh ta quen biết những đối tác mới…
2
Tống Duệ Dương và tôi đều xuất thân từ những thị trấn nhỏ.
Những ngày khởi nghiệp, chúng tôi chen chúc trong căn nhà trọ chưa đầy mười lăm mét vuông, ôm nhau sưởi ấm, mơ về tương lai.
Tống Duệ Dương có chiều cao, có ngoại hình, có đầu óc, có năng lực, chỉ trừ xuất thân kém may mắn, còn lại chẳng có điểm nào đáng chê.
So với anh ta, tôi ngoài "con mắt nhìn người" ra thì mọi thứ đều rất bình thường.
Mà "con mắt nhìn người" này, cũng phải kể từ thời học sinh.
Năm lớp 11, Tống Duệ Dương mất cả cha lẫn ông nội chỉ trong một thời gian ngắn.
Không lâu sau đó, vì không đóng nổi học phí, anh ta phải xin thôi học.
Lúc đó chúng tôi chẳng thân thiết gì, nhưng tôi đã thầm mến anh ta rất lâu.
Chính tôi thuyết phục mẹ mình giúp anh ta đóng học phí, cũng thuyết phục bà nội anh ta để anh ta quay lại trường.
Dù nhà tôi cũng chẳng dư dả gì.
Ngày anh ta trở lại trường, anh ta tặng tôi một giỏ xoài hái ở cổng nhà.
Khi anh ta nhìn tôi hôm ấy, ánh mắt đầy biết ơn, làm dịu hết mọi nỗi lo lắng trong lòng tôi.
Trước đó, chúng tôi chỉ là bạn học bình thường, thậm chí còn ít khi nói chuyện.
Với tôi, anh ta giống như ánh trăng xa xôi nơi chân trời – có thể ngắm, nhưng chẳng thể chạm tới.
Tôi từng nghĩ, một người như anh ta, chắc hẳn tự trọng rất cao, sẽ không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác.
Thế mà, anh ta lại nhìn tôi rất nghiêm túc:
"Lâm Dương, cảm ơn em."
Tôi thì đỏ cả mắt, lắp bắp mãi mới đáp lại:
"Không... không có gì đâu, Duệ Dương."
Sau đó, chúng tôi quay lại mối quan hệ bạn học như cũ, thậm chí còn xa cách hơn.
Tôi sợ mình lỡ thân thiết quá, sẽ khiến anh ta nghĩ tôi ra vẻ "ân nhân".
Dù rằng, việc đó vốn chẳng có gì to tát.
Nhưng lòng người thầm yêu luôn tự ti như thế.
3
Sau kỳ thi đại học, Tống Duệ Dương đỗ vào Đại học Giao thông Thượng Hải, trở thành sinh viên danh tiếng đầu tiên của quê tôi.
Hôm nhận giấy báo trúng tuyển, anh ta cùng bà nội mang theo giỏ trứng gà và túi hoa quả tới nhà tôi.
Tôi không nhớ nổi đây là lần thứ mấy anh ta nói cảm ơn.
Nhưng lần này, sau khi cảm ơn, anh ta hỏi:
"Anh mới lập nick QQ, em có muốn kết bạn không?"
Học phí đại học của anh đã được làng tài trợ, không còn cần dựa dẫm vào gia đình tôi nữa.
Có lẽ chính vì thế, anh ta mới dám chủ động tiến thêm một bước, làm bạn với tôi.
Nhưng anh ta là chim phượng hoàng bay ra khỏi thung lũng nhỏ ấy, còn tôi, làm sao dám mơ xa?
Những năm sau tốt nghiệp, tôi chỉ gặp lại anh đôi ba lần vào dịp nghỉ hè hoặc Tết.
Mỗi lần, anh ta đều đến thăm mẹ tôi, sau đó hỏi thăm tôi một câu:
"Lâm Dương, dạo này em sống tốt không?"
Tôi chỉ mỉm cười dịu dàng, không bao giờ hỏi lại.
Bởi tôi biết, anh ta sống rất tốt.
Ánh sáng trong mắt anh ta đã đủ khiến tôi tự ti.
Thật ra, là do anh ta quá chói sáng.
Trong khi bạn bè tôi lần lượt lập gia đình, chật vật tìm chút hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc sống bộn bề, tôi cũng nghĩ đời mình sẽ như thế.
Nhưng khi tôi chuẩn bị đi xem mắt lần đầu tiên, Tống Duệ Dương quay về.
Hôm ấy, lần đầu tiên anh ta chủ động hẹn tôi ra ngoài.
Chẳng vòng vo, anh ta nói thẳng:
"Người em sắp xem mắt là anh họ anh. Anh ấy không xứng với em."
Tim tôi lỡ nhịp.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày được đối diện với anh ta, bàn chuyện riêng tư thế này.
Tôi chỉ biết lặng người nhìn anh ta, nghe anh ta tiếp tục:
"Anh ấy có một đứa con riêng, đang nuôi ở chỗ mối tình đầu. Lâm Dương, em xứng đáng với người tốt hơn."
Tôi gật đầu:
"Ừm, cảm ơn anh."
Anh ta lại hỏi:
"Lâm Dương, tương lai em muốn thế nào?"
Hồi nhỏ, chúng tôi từng hay mơ mộng về tương lai.
Nhưng giờ đây, với tôi, tương lai chỉ đơn giản là: tìm một công việc đủ sống, lấy một người tạm ổn, sống một đời bình thường.
Một tương lai rất đỗi bình thường. Vậy mà giờ đây, lòng tôi tràn ngập nỗi buồn.
Bởi tôi biết, tương lai tôi muốn – có anh ta trong đó.
Nhưng tôi thì sao có thể có được anh ta?
Tôi khuấy nhẹ ly cà phê, khẽ đáp:
"Chưa nghĩ tới."
Tưởng như mọi chuyện sẽ dừng ở đó, vậy mà Tống Duệ Dương lại mỉm cười hỏi:
"Vậy... có muốn cùng anh ra ngoài lập nghiệp không?"
4
Tôi kéo Tống Duệ Dương quay lại trường, còn anh ta đưa tôi rời khỏi vùng quê nhỏ bé ấy.
Nơi đất khách quê người, chúng tôi dìu nhau tiến bước.
Rồi ở bên nhau, trở thành chuyện đương nhiên.
Mười mấy năm bên nhau, anh ta chưa từng nói yêu tôi.
Ngay cả lúc tỏ tình, anh ta cũng chỉ dịu dàng nói:
"Lâm Dương, anh sẽ đối tốt với em."
Lúc cầu hôn, anh ta thêm một câu:
"Lâm Dương, anh sẽ đối tốt với em cả đời."
Tôi hỏi:
"Cả đời là bao lâu?"
Anh ta cười:
"Chắc mấy chục năm, cũng có khi chỉ vài năm, ai biết được. Tùy anh sống được bao lâu. Dù sao thì, giữa chúng ta không thể có ly hôn, chỉ có tử biệt."
Nghe đến chữ "tử biệt", tôi vội vàng bịt miệng anh ta lại, không ngừng "xì xụp" xua xua:
"Phải sống trăm tuổi, đừng hòng lừa em vài năm rồi bỏ chạy."
Nhưng đến năm thứ tám sau hôn nhân, anh ta bị chẩn đoán ung thư xương giai đoạn cuối.
Trước đó hai năm, anh ta ngoại tình với đối tác mới của công ty – Trình Ngữ Thi.
5
Cuối cùng tôi không nhận lời hẹn cà phê của Tống Duệ Dương.
Phát hiện anh ta ngoại tình, tôi từng tha thứ.
Nhưng sự bao dung của tôi chỉ đổi lại giấy siêu âm thai đầy thách thức của Trình Ngữ Thi.
Trái tim tôi, sau bao tổn thương, không chịu nổi lần phản bội thứ hai.
Tôi từng yêu anh ta đến nhường nào, giờ lại hận anh ta đến nhường ấy.
Vài ngày sau, bạn thân nhất của Tống Duệ Dương – Tề Cảnh – tìm tới công ty tôi.
Tề Cảnh là bạn cùng phòng đại học của Tống Duệ Dương, cũng là người đầu tiên tài trợ cho công ty chúng tôi khi khởi nghiệp.
Mười mấy năm bên nhau, tôi và Tề Cảnh quá quen thuộc, tôi cũng từng coi anh ta như bạn bè thật sự.
Nhưng đến cuối cùng, tôi mới hiểu, trong mắt anh ta, tôi chỉ là "bạn gái của Tống Duệ Dương".
Dù là tôi hay Trình Ngữ Thi, cũng chẳng khác gì.
Anh ta thậm chí còn giúp họ che giấu chuyện ngoại tình suốt hơn một năm trời.
Gặp lại Tề Cảnh, tôi chẳng còn mặt mũi tươi cười.
Chưa kịp mở lời, anh ta đã vội nói:
"Lâm Dương, Duệ Dương bệnh nặng rồi, ung thư xương giai đoạn cuối, bác sĩ bảo không mấy lạc quan."
Tôi khựng lại một giây, rồi lạnh nhạt hỏi:
"Thế thì sao?"
Anh ta nài nỉ:
"Giờ anh ấy hối hận rồi, nhưng không dám quay về tìm em. Dù gì đi nữa, trước chuyện sống chec, những thứ khác đều chỉ là chuyện nhỏ. Lâm Dương, em có thể tha thứ cho anh ấy không?"
Tôi cười nhạt:
"Đợi bị ung thư rồi mới bám lấy tôi, Tề Cảnh, anh nghĩ tôi giống kẻ ngu sao?"
Tôi không phải là người có thể bình thản đối mặt với sinh lão bệnh tử, nhưng với Tống Duệ Dương, tôi đã thất vọng đến mức lòng không còn chút gợn sóng nào.
Anh ta sống hay chec, còn liên quan gì đến tôi?
Đối diện, Tề Cảnh im lặng. Những chuyện xảy ra trong nửa năm qua giữa tôi và Tống Duệ Dương, anh ta đều biết cả.
Bao gồm cả việc, tôi vì chuyện đó mà mất đi đứa con của mình.
Nhưng vì bạn thân, anh ta vẫn mở miệng: "Tôi biết trước đây là Duệ Dương có lỗi với em, nhưng em thực sự nhẫn tâm mặc kệ anh ấy sao? Bây giờ với anh ấy, đau đớn về thể xác chỉ là một phần, còn đòn đánh vào tinh thần mới là chí mạng. Lâm Dương, quay về bên anh ấy đi, đừng ly hôn nữa, được không?"
Ly hôn sao?
Nhờ câu nói của Tề Cảnh, tôi bừng tỉnh: đã thế này rồi còn ly hôn làm gì?
Chẳng phải nên đợi anh ta chec để thừa kế tài sản sao?
Vậy nên, tôi gật đầu: "Nghe anh, không ly hôn nữa."
"Tôi biết mà, em vẫn còn chưa buông được anh ấy! Nhưng Duệ Dương tự tôn rất cao, anh ấy không muốn em vì thương hại mà quay về. Em có thể giả vờ không biết chuyện này được không?"
Tôi lại gật đầu: "Nghe anh."
Không sao, tôi có thể giả vờ mãi.
Giả vờ đến tận lúc Tống Duệ Dương chec.
6
Từ sau khi tôi s ả y thai, Tống Duệ Dương đã dọn ra khỏi nhà.
Đợi Tề Cảnh từ công ty tôi trở về, Tống Duệ Dương lại gọi điện cho tôi, anh ta hỏi: "Lâm Dương, chúng ta đừng ly hôn nữa được không?"
Tôi trả lời: "Được."
Giọng Tống Duệ Dương bên kia máy run run: "Vậy... Lâm Dương, anh có thể về nhà không?"
"Được."
Điện thoại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng hô hấp nặng nề, tôi chờ ba giây rồi dứt khoát cúp máy.