Vứt Bỏ Tra Nam - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
7
Hơn hai tháng không gặp, Tống Duệ Dương gầy đi rất nhiều, thần sắc cũng sa sút.
Lúc anh ta về nhà, tôi đang nấu cơm.
Anh ta vừa vào cửa đã sải bước lao tới ôm chầm lấy tôi.
Cằm anh ta tựa lên hõm vai tôi, thấp giọng gọi bên tai: "Lâm Dương... Lâm Dương..."
Tôi gỡ tay anh ta ra, bình thản nói: "Tôi không biết hôm nay anh về, chưa nấu phần cơm cho anh."
"Không sao, không sao cả! Nhưng... Lâm Dương, anh thực sự rất nhớ những bữa cơm em nấu. Cũng rất nhớ em."
Tôi khẽ "ừ" một tiếng, quay người bước vào bếp tiếp tục nấu ăn.
8
Lúc ăn cơm, Tống Duệ Dương kéo ghế ngồi sát bên tôi, chống cằm ngắm tôi, như thể nhìn thế nào cũng không đủ.
Bị ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm, tôi chẳng còn khẩu vị, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa.
Tôi hỏi: "Còn thừa nhiều cơm, anh ăn không?"
"Ăn!"
Tống Duệ Dương cười, như đứa trẻ nhận được kẹo.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta bị cay đến ho sặc.
Món gà xào Kung Pao và trứng xào ớt tôi nấu hôm nay đều rất cay.
Mà Tống Duệ Dương vốn không ăn được cay.
Trước đây tôi luôn chiều theo khẩu vị anh ta, cơm canh nhạt nhẽo.
Từ giờ trở đi, sẽ không còn như vậy nữa.
Dù bây giờ anh ta là bệnh nhân, cần người chăm sóc, thì đã sao?
Trong mắt tôi, anh ta chỉ là một người chồng phản bội hôn nhân, sao còn xứng được tôi chăm sóc.
Không ly hôn, tôi có thể cho phép anh ta về nhà, cũng có thể nấu cơm cho anh ta ăn, nhưng từ nay về sau, sẽ không còn chút tình cảm nào trong đó nữa.
Tống Duệ Dương vẫn ho sặc sụa, nhưng vẫn cố gắng ăn sạch sẽ bữa cơm tôi nấu.
9
Tôi nhường phòng ngủ chính cho Tống Duệ Dương, còn mình chuyển sang phòng phụ.
Ánh mắt Tống Duệ Dương mang theo nỗi đau hỏi tôi: "Lâm Dương, em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao? Ngày trước là anh..."
"Đủ rồi, cứ để thời gian làm nguôi ngoai đi. Dù sao cũng không ly hôn, chúng ta còn mấy chục năm để sống với nhau. Có khi ba năm, năm năm nữa, tôi sẽ nghĩ thông."
Tôi ngắt lời anh ta, cười nhàn nhạt.
Nhưng làm gì còn ba năm, năm năm nữa?
Tôi hận anh ta, tất nhiên sẽ kéo dài đến tận kiếp sau.
Tống Duệ Dương lại muốn tiến tới ôm tôi, lần này, tôi chủ động tránh ra.
Tôi lùi lại một bước hỏi: "Tống Duệ Dương, anh yêu tôi sao?"
Mười mấy năm bên nhau, tôi chưa từng hỏi câu hỏi ngốc nghếch này.
Từ thời học sinh, anh ta đã là vầng trăng xa mà tôi ngưỡng vọng, dù kiễng chân cũng chẳng với tới.
Nên khi ở bên anh ta, tôi luôn tự ti.
Kết hôn rồi, tôi cũng biết rất rõ: anh ta không hẳn yêu tôi, chỉ là quen với sự tồn tại của tôi, quen với việc tôi đối tốt với anh ta.
Nhưng tôi yêu anh ta, yêu đến tự tin rằng mình có thể tốt với anh ta cả đời, có thể vun đắp một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Thế nên tôi đã nắm chặt tay anh ta khi anh ta đưa ra.
Tưởng rằng mình có thể bao dung mọi khuyết điểm của anh ta.
Nhưng cuối cùng, tôi không thể bao dung sự phản bội.
Bởi vì yêu và phản bội, vốn dĩ là hai điều trái ngược.
Tống Duệ Dương hơi ngập ngừng, sau đó mới gật đầu: "Yêu, anh yêu em, Lâm Dương!"
Tôi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Nếu yêu, anh đã hiểu vì sao tôi mãi không vượt qua được cú sốc này. Không đúng, nếu yêu, ngay từ đầu anh đã không phản bội hôn nhân của chúng ta. Nên đừng nói mấy lời ngu ngốc kiểu xin tha thứ nữa.”
"Lâm Dương, xin lỗi..."
Tống Duệ Dương đứng lặng bên cạnh tôi rất lâu, ngoài câu xin lỗi, không thể nói thêm lời nào khác.
Nhưng câu xin lỗi này, tôi đã nghe quá nhiều, quá nhiều lần rồi.
10
Sau khi Tống Duệ Dương dọn về nhà, gần như ngày nào anh ta cũng mang quà cho tôi.
Toàn là đồ xa xỉ, những thương hiệu mà trước kia tôi chưa từng nghe tên.
Xem ra hơn một năm qua, gu thẩm mỹ của Tống Duệ Dương đã được Trình Ngữ Thi mài giũa không ít.
Anh ta là người tình hoàn hảo của Trình Ngữ Thi, nhưng đã không còn là người yêu của tôi.
Còn tôi, cũng chẳng ngốc đến mức từ chối tiền bạc.
Tôi nhận hết quà của anh ta, học cách ăn diện, tan làm là cùng bạn thân Dương Tiểu Dư đi bar.
Đây là cách tôi muốn trả đũa Tống Duệ Dương.
Tôi không phải bác sĩ, cũng không phải người anh ta yêu.
Nhưng tôi từng là người yêu anh ta nhất trên thế giới này.
Từ nhỏ anh ta đã mồ côi mẹ, đến tuổi thiếu niên mất cha, ngay cả bà nội – người thân duy nhất – cũng đã mất năm năm trước.
Người duy nhất anh ta còn lại, là tôi.
Mà con người ta, nhất là khi cận kề cái chết, lại càng khát khao trở về nhà.
Tôi đọc được sự lệ thuộc trong mắt anh ta.
Và chính sự lệ thuộc đó, sẽ trở thành vũ khí trả thù sắc bén nhất của tôi.
Nếu không, tôi biết ăn nói sao với đứa bé từng gắn bó máo mủ với tôi suốt năm tháng?
11
Tôi không dễ mang thai, đến năm thứ bảy sau kết hôn mới có tin vui.
Thế nhưng, chỉ một tuần trước khi biết mình mang thai, tôi đã bắt gặp Tống Duệ Dương và Trình Ngữ Thi ôm nhau trong văn phòng.
Lúc đó, tôi như trời sập trước mắt, chỉ nghĩ đến ly hôn.
Nhưng sự xuất hiện của đứa bé khiến tôi do dự, tôi không còn đủ dứt khoát, chỉ muốn cho con một gia đình trọn vẹn.
Hoặc có thể, đó chỉ là cái cớ cho sự yếu đuối của tôi.
Tôi không nỡ buông mối tình mười mấy năm, đến mức vứt bỏ cả tự tôn lẫn kiêu ngạo.
Nhưng sự nhượng bộ của tôi, chỉ đổi lấy sự phản bội tàn nhẫn hơn.
Khi tôi mang thai được năm tháng, Trình Ngữ Thi đưa kết quả siêu âm tới trước mặt tôi.
Sáu tuần.
Nghĩa là sau khi hứa hẹn cắt đứt với cô ta, Tống Duệ Dương vẫn lên giường với cô ta.
Tôi sụp đổ hoàn toàn.
Dù rất muốn giữ đứa bé, nhưng sau ba ngày mất ngủ liên tiếp, tôi vẫn không thể giữ nổi con.
Nực cười hơn là, khi tôi nằm viện, Trình Ngữ Thi cũng nằm dưỡng thai ngay phòng bên cạnh.
Ngày hôm đó, tôi gặp Tống Duệ Dương ở hành lang bệnh viện.
Khi ánh mắt anh ta dừng lại trên bụng phẳng lì của tôi, thoáng ngẩn người, rồi lập tức lộ vẻ nhẹ nhõm.
Anh ta nói: "Lâm Dương, xin lỗi."
Câu này, lúc Trình Ngữ Thi tới tìm tôi gây sự, anh ta cũng đã nói rồi.
Anh ta nói với tôi: "Đứa bé sinh ra, anh sẽ gánh vác trách nhiệm làm cha. Nhưng, anh không muốn miễn cưỡng bản thân nữa. Lâm Dương, xin lỗi, chúng ta chia tay đi."
Sau đó, anh ta không bao giờ quay về nhà nữa.
Giống như lời anh ta nói, đối với đứa trẻ này, anh ta chỉ có trách nhiệm, không có tình yêu.
Mất đi một đứa trẻ mà anh ta không yêu, cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt ràng buộc cuối cùng giữa chúng tôi, chắc hẳn anh ta rất vui mừng.
Tôi không thể không hận anh ta, nhưng trong hành lang bệnh viện đông người qua lại, tôi vẫn giữ lý trí nói một câu: "Có thời gian thì bàn chuyện ly hôn đi."
Kể từ đó bắt đầu một quá trình dài dằng dặc tranh chấp chia tài sản, Tống Duệ Dương trước thì đồng ý để lại công ty và nhà cửa cho tôi, sau lại đổi ý sau một vòng quay quanh Trình Ngữ Thi.
Có lẽ, anh ta cảm thấy áy náy với tôi, nhưng sự áy náy đó, so với tình cảm dành cho Trình Ngữ Thi, chẳng khác nào bụi bay trong gió.
Anh ta nói thai của Trình Ngữ Thi không ổn định, chịu không nổi kích động, mong tôi thông cảm.
Nhưng tôi đã là người bị hại, làm sao có thể tiếp tục nhượng bộ.
Chỉ là tôi không ngờ, cuộc chiến ly hôn không tiếng s ú n g này cuối cùng lại kết thúc bằng việc Tống Duệ Dương bị chẩn đoán ung thư.
Còn Trình Ngữ Thi, sau khi biết Tống Duệ Dương mắc ung thư ngày hôm trước, hôm sau đã lập tức pha thai.
Trình Ngữ Thi không phải loại dây tầm gửi, ngược lại, cô ta là một nữ cường nhân có bản lĩnh.
Cô ta luôn rất rõ ràng về vị trí của mình: cô ta cần một người đàn ông có thể sánh vai chiến đấu cùng mình, chứ không phải một kẻ bệnh tật sắp chec.
Vậy nên, dù lúc đầu đã biết Tống Duệ Dương có gia đình, cô ta vẫn chủ động tấn công.
Nhưng sự ngưỡng mộ và yêu thích đó, trong khoảnh khắc anh ta được chẩn đoán mắc ung thư, cũng tan thành mây khói.
Cô ta bỏ rơi anh ta.
Vì vậy, anh ta mới quay về tìm tôi.
Nhưng chỗ tôi đây, không phải bãi rác tái chế.
Là lò đốt rác.
12
Thật ra thành phố A rất nhỏ, những quán bar nổi tiếng cũng chỉ có vài cái, muốn tình cờ gặp người quen của tôi và Tống Duệ Dương cũng không khó.
Ví như tôi mới đi bar chưa được năm lần, đã gặp phải Tề Cảnh.
Lúc đó có một người đàn ông đang bắt chuyện với tôi, Tề Cảnh lập tức thay tôi từ chối: "Xin lỗi, cô ấy là chị dâu tôi."
Bên cạnh, Dương Tiểu Dư lườm Tề Cảnh một cái, cười vỗ vai người đàn ông kia: "Không cần để ý đâu, chồng cô ấy sắp chec rồi, chị em tôi sắp thành góa phụ giàu có, đầu tư chắc chắn lời."
Cô ấy cố ý bênh vực tôi, cũng cố tình để Tề Cảnh nghe thấy.
Người đàn ông lập tức hiểu ý, đưa mã QR WeChat ra trước mặt tôi, khiêu khích nhướng mày với Tề Cảnh: "Vậy tôi xếp hàng trước nhé."
"Thằng khốn!"
Một cú đ ấ m, Tề Cảnh trực tiếp giáng lên mặt người kia.
Nhưng người đàn ông đó vốn là khách quen ở bar, bạn bè cũng đông không kém Tề Cảnh.
Rất nhanh, hai bên lao vào đ á n h nhau, và người bị đánh thảm nhất chính là Tề Cảnh.
Thật ra, Tề Cảnh cũng vì bạn mà hai sườn cắm đ a o.
Chỉ tiếc rằng, tôi không phải bạn của anh ta.