Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Vứt Bỏ Tra Nam - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:27:03

19

 

Tôi không giỏi kinh doanh, dù cùng Tống Duệ Dương khởi nghiệp, nhưng ngoài việc nấu ăn giặt giũ cho anh ta, tôi chẳng giúp được gì nhiều.

 

Sau khi công ty có chút khởi sắc, tôi rút lui, tìm một công việc khác.

 

Cũng trong năm đó, Trình Ngữ Thi trở thành đối tác kinh doanh của anh ta.

 

Lúc đầu, Tống Duệ Dương về nhà không tiếc lời khen ngợi Trình Ngữ Thi.

 

Ánh mắt, giọng điệu của anh ta tràn ngập sự tán thưởng, như thể hận không thể gặp cô ta sớm hơn.

 

Nhưng không biết từ lúc nào, anh ta bắt đầu hiếm khi nhắc đến cô ta trước mặt tôi.

 

Chắc lúc đó, bọn họ đã có chuyện với nhau rồi.

Sau đó bị tôi bắt gặp tận tay, anh ta từng cùng tôi ngồi xuống nói chuyện một lần.

 

Anh ta từng nói rằng, anh nghĩ đời này sẽ cùng tôi bình yên sống hết quãng đời còn lại.

 

Nhưng mãi đến khi Trình Ngữ Thi xuất hiện, anh mới lần đầu biết thế nào là rung động.

 

Trong khoảng thời gian làm việc chung với Trình Ngữ Thi, anh mới hiểu, thì ra trên đời này có người đồng điệu với mình đến vậy.

 

Đêm đó, đối với anh ta, tôi không còn là vợ, mà chỉ là một người bạn lặng lẽ lắng nghe anh kể về tình yêu dành cho người khác.

 

Thế nhưng từng lời anh thốt ra, ngay cả những khoảng ngắt ngắn ngủi, đều như những lưỡi d a o cắm thẳng vào tim tôi.

 

Anh ta không phải vì có tiền mà thay lòng.

Chỉ là từ đầu đến cuối, trái tim của anh ta chưa từng thuộc về tôi.

 

Anh ta tôn thờ tình yêu đích thực, mà tôi, lại không thể tha thứ.

 

20

 

Cơ thể Tống Duệ Dương ngày càng suy kiệt, nhưng vào ngày sinh nhật tôi, anh vẫn cố gắng mặc vest chỉnh tề, đứng đợi trước cửa phòng tôi.

 

Vừa thấy tôi, anh ta nở một nụ cười nhợt nhạt nhưng dịu dàng.

 

Anh nói: "Lâm Dương, sinh nhật vui vẻ."

 

Tôi khựng lại, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng "cảm ơn" rồi định bước đi.

 

Nhưng anh ta lại gọi tôi: "Lâm Dương, tối nay có thể về sớm một chút không?"

 

"Tối nay tôi đã hẹn với Dương Tiểu Dư rồi."

 

"Đây có lẽ là sinh nhật cuối cùng anh có thể chúc mừng em."

 

Giọng Tống Duệ Dương thấp thỏm, tràn ngập nỗi buồn.

Tôi vẫn lắc đầu dứt khoát: "Không cần thiết."

 

Nhưng đêm đó vừa qua chín giờ, tôi đã nhận được cuộc gọi từ người giúp việc.

 

Cô ấy nói Tống Duệ Dương bất ngờ ngất xỉu, đã gọi xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.

 

Sau lần đó, Tống Duệ Dương không bao giờ trở về nhà nữa.

 

21

 

Tống Duệ Dương qua đời vào ngày thứ ba sau khi nhập viện. Người giúp việc kể, anh ta vẫn luôn đợi tôi.

 

Nhưng thực ra, tôi đã từng đến bệnh viện một lần.

 

Chỉ là qua cánh cửa kính của phòng bệnh, tôi thấy Trình Ngữ Thi ngồi bên giường anh.

 

Hai người chỉ im lặng nhìn nhau, nhưng lại thân thuộc như những người bạn lâu năm.

 

Có lẽ, ở cuối con đường sinh mệnh, nếu chỉ có thể chọn một người ở bên, Tống Duệ Dương sẽ chọn Trình Ngữ Thi.

 

Còn tôi, chỉ là người anh ta nhớ đến sau khi cô ta rời đi.

Nhiều lắm, cũng chỉ là sự lựa chọn thứ hai.

 

Đã vậy, thì không cần gặp lại nữa.

 

22

 

Là vợ hợp pháp của Tống Duệ Dương, tôi không tổ chức tang lễ cho anh.

 

Chỉ đơn giản chuyển thi the từ nhà xác đến lò hỏa táng, vẽ cho cuộc đời anh ta một dấu chấm hết qua loa.

 

Tề Cảnh vì chuyện đó mà bất mãn, nhưng tôi mới là người thân duy nhất trên hộ khẩu của Tống Duệ Dương, cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất của anh.

 

Tiếp nhận công ty, việc đầu tiên tôi làm là bán nó.

Dù Trình Ngữ Thi và Tống Duệ Dương đã chia tay, nhưng quan hệ hợp tác giữa hai công ty vẫn còn.

 

Hai bên cùng thịnh cùng suy.

 

Tôi bán công ty với giá rẻ, khiến cổ phiếu công ty Trình Ngữ Thi cũng lao dốc, còn lên cả trang tài chính địa phương.

 

Trình Ngữ Thi tìm đến tôi, vừa gặp đã lạnh lùng mỉa mai: "Tống Duệ Dương nói cô ngu, lúc trước tôi còn không tin, giờ xem ra đúng là tôi đã đánh giá cô quá cao. Phải, tôi đã chen vào hôn nhân của cô, cô có thể trả t h ù bằng nhiều cách khác, thế mà lại chọn cách ngu xuẩn và độc ác nhất. Cô biết ngoài kia bao nhiêu người đang cười nhạo cô không?"

 

 

Trái ngược với sự cay nghiệt của cô ta, tôi cười rạng rỡ: "Cuộc đời mà, biết đủ là vui. Những gì tôi nhận được bây giờ, còn nhiều hơn cả khi ly hôn. Công ty vốn chỉ có một nửa là phần của tôi, còn nửa kia là đổi bằng mạng sống của Tống Duệ Dương, tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu, cô quản được chắc?"

 

Sau vài tháng qua lại, tôi mới biết NPC mà tôi nhờ diễn vai tình nhân thực ra là con trai nhà tài phiệt lớn nhất thành phố A.

 

Không nhận thù lao diễn xuất suốt thời gian dài, cũng nên có chút hồi báo chứ.

 

Thế nên, tôi liên hệ với cha anh ta, bán công ty với giá thấp hơn thị trường ba mươi phần trăm.

 

Còn những thủ đoạn sau đó của giới tư bản, tôi không quan tâm.

 

Chỉ biết rằng, sau đó tập đoàn của họ đã thu mua 53% cổ phần công ty Trình Ngữ Thi, kéo cô ta từ ghế chủ tịch xuống.

 

Hai công ty đều bị sáp nhập vào dưới trướng tập đoàn.

 

Trong mắt Trình Ngữ Thi, tôi làm vậy có lẽ giống như tự tổn thương bản thân để hại người khác.

 

Nhưng đối với tôi, đây là quyết định đã suy nghĩ rất kỹ.

 

Tôi thích công việc hiện tại, cũng không định từ chức.

Mà công ty Tống Duệ Dương để lại, vốn không phải thứ tôi có thể kiểm soát.

 

Thay vì để sau này bị các đối tác ăn mòn từng chút, thà tự mình ra tay trước.

 

Bán cho nhà NPC, còn tốt hơn bị Trình Ngữ Thi nuốt chửng.

 

Huống hồ, nhìn cô ta tức tối, đối với tôi mà nói, cũng là một niềm vui bất ngờ.

 

Tôi không chủ động báo t h ù, nhưng cũng chẳng phải thánh mẫu.

 

Cô ta hủy hoại cuộc hôn nhân mà tôi trân trọng nhất, tôi cũng khiến cô ta mất đi sự nghiệp mà cô ta đặt lên hàng đầu.

 

Coi như huề.

 

 

23

 

 

Trước khi rời đi, Trình Ngữ Thi đưa cho tôi một phong thư, nói là thư tuyệt mệnh của Tống Duệ Dương.

 

Cô ta bảo, đó là nhờ người giúp việc ghi lại khi anh ta mòn mỏi chờ tôi mà không thấy đến.

 

Cô ta nói, khi cô ta đến bệnh viện, Tống Duệ Dương đã rơi vào hôn mê, cô ta thuận tay lấy lá thư anh ta để ở đầu giường.

 

Cô ta nói, trong thư, anh ta trút hết tình cảm và lời xin lỗi dành cho tôi.

 

Cô ta nói, không phải cô ta bỏ rơi Tống Duệ Dương, mà là anh ta chọn trở về bên tôi.

 

Cô ta nói, có thể anh ta không yêu tôi, nhưng tôi là nỗi lưu luyến sâu sắc nhất trong lòng anh ta, là đứa trẻ đi lạc cuối cùng cũng muốn quay về nhà.

 

Cuối cùng, cô ta nhìn tôi đầy hả hê: "Xem đi Lâm Dương, xem anh ta yêu cô thế nào, rồi nghĩ lại xem cô đã tàn nhẫn hủy hoại tất cả những gì anh ta dốc lòng xây dựng ra sao. Tôi muốn thấy cô đau đớn, hối hận không kịp!"

 

Mà tôi, ngay trước mặt cô ta, xé vụn bức thư đó, ném vào thùng rác.

 

Tôi biết, lời nói của người sắp chec thường là thật lòng.

 

Nhưng lời thật lòng đến quá muộn, thì cũng chẳng cần nghe nữa.

 

Cánh cửa trái tim tôi, đã khóa rồi thì cứ để khóa mãi thôi.

 

Tình yêu hay không yêu, từ khoảnh khắc anh ta phản bội tôi, đã chẳng còn tồn tại.

 

Tương lai, tôi chỉ là một góa phụ kim cương, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ.

 

(Hết)

 

Loading...