Vứt Bỏ Tra Nam - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:27:03
13
Tề Cảnh bị đ á n h nhập viện, còn tôi thì phủi mông về nhà.
Khi tôi về tới, Tống Duệ Dương vừa mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Lúc định lướt qua anh ta, anh ta lại nắm lấy cổ tay tôi: "Lâm Dương, em không có gì muốn nói với anh sao?"
Tôi hỏi ngược lại: "Chúng ta còn gì để nói?"
Tống Duệ Dương về nhà hơn một tháng rồi, tôi luôn lạnh nhạt với anh ta, có thể không giao tiếp thì tuyệt đối không giao tiếp.
Ngay cả thuốc trị ung thư của anh ta giấu không kỹ, tôi cũng chẳng buồn quan tâm.
Những ngày qua, Tống Duệ Dương không dám nói chuyện với tôi, chỉ lặng lẽ dùng hành động để mong cảm hóa tôi.
Nhưng tất cả nỗ lực đó như trâu đất xuống biển, chẳng gợi được một chút phản hồi nào từ tôi.
Tối nay, cuối cùng anh ta cũng không chịu nổi nữa.
Nhưng tôi không ngờ, anh ta lại nói—
"Lâm Dương, nếu... nếu như vậy có thể khiến em nguôi ngoai, thì cứ làm đi. Chỉ cần em nhớ về nhà, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?"
"Như vậy, là như thế nào?"
Tôi dừng bước, ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh ta, cười nhạt.
Anh ta chắc chắn đã nghe về chuyện tối nay, tôi biết anh ta đang ám chỉ điều gì, nhưng tôi muốn anh ta tự mình nói ra.
"Em cũng có thể... tìm một người khác."
"Lên giường à?"
Hô hấp của Tống Duệ Dương dường như ngừng lại trong khoảnh khắc, anh ta im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi đáp: "Cũng được."
"Tôi sẽ làm thế."
Tôi nhận lời anh ta, nhưng dưới ánh đèn, sắc mặt Tống Duệ Dương càng trắng bệch.
Dù vậy, anh ta vẫn dịu dàng nói: "Lâm Dương, anh đi bệnh viện thăm Tề Cảnh, em ngủ sớm nhé."
Tôi không trả lời, đi thẳng vào trong nhà.
Trên bàn ăn có một bát canh giải rượu do Tống Duệ Dương nấu, gần như mỗi lần tôi về muộn, anh ta đều nấu.
Tôi chưa từng động đến, anh ta cũng chưa từng nản chí.
Đột nhiên, tôi cảm thấy may mắn vì anh ta phát hiện bị ung thư sau khi đã phản bội.
Nếu như không có sự phản bội đó, tôi không dám tưởng tượng mình sẽ đối mặt với bệnh tình của anh ta thế nào.
Dù sao, tôi từng yêu anh ta rất nhiều.
Thất vọng dường như dễ chấp nhận hơn mất mát.
Mà đau ngắn còn hơn đau dài.
14
Tống Duệ Dương ở bệnh viện đến sáng mới về nhà, còn mua cho tôi cháo dinh dưỡng gần đó.
Tôi vẫn không động đến, rửa mặt thay đồ rồi đi làm.
Khi đi tới cửa, tôi giả vờ như vừa nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại, đối diện ánh mắt nồng nàn của Tống Duệ Dương.
Tôi cong môi cười đầy tính trả thù: "À đúng rồi, tối nay tôi đưa người về nhà. Nếu anh không muốn gặp, có thể tránh đi."
"Ai?"
Tống Duệ Dương ban đầu còn cười theo, nhưng nghe tôi nói xong, nụ cười trên môi anh ta đông cứng lại.
"Tình nhân. Tối qua tôi nghĩ kỹ rồi, cách anh nói cũng hợp lý. Tôi cũng nên lên giường với người khác để cân bằng lại. Anh và Trình Ngữ Thi đã vui vẻ gần hai năm rồi, anh nói xem, tôi cần ngủ bao nhiêu lần mới cân bằng đây?"
"Lâm Dương..."
"Sao? Bất ngờ à? Không phải ý tưởng của anh sao?"
Tống Duệ Dương đau khổ lắc đầu: "Anh hối hận rồi. Ban đầu anh nghĩ, chỉ cần em quay về là được, nhưng bây giờ, anh mới biết mình lại ích kỷ. Anh không muốn em tự làm tổn thương mình vì trả thù anh. Lâm Dương, anh là thằng khốn, không đáng để em như vậy."
"Vậy anh nói xem, chúng ta còn có thể làm gì?"
"Có thể... cho anh nửa năm được không? Nửa năm này, chúng ta quên hết mọi chuyện không vui, sống như trước kia. Nửa năm sau, anh giao tất cả cho em, cũng trả tự do cho em."
Tống Duệ Dương gần như cầu xin nhìn tôi, nhưng lời anh ta nói ra lại là đỉnh cao của sự ích kỷ.
Bị ung thư giai đoạn cuối, anh ta sống cùng lắm cũng chỉ còn nửa năm.
Nói nửa năm, thực chất là khoảng thời gian còn lại của đời anh ta.
Anh ta muốn tôi buông bỏ mọi thù hận để chăm sóc anh ta đến hết đời sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Tôi lạnh lùng lắc đầu: "Không thể. Tối nay nếu không muốn thấy tôi, anh cứ ra bệnh viện ở với bạn anh đi."
Tống Duệ Dương buông tay thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại một câu thì thào: "Anh sẽ đợi em về."
Tất nhiên, tôi cũng chẳng đến mức tự hại mình để t r ả t h ù.
Tôi chỉ nửa đêm mất ngủ, nhờ Dương Tiểu Dư tìm cho tôi một NPC diễn viên trong hội chơi escape room để làm bạn trai tạm thời.
Dù có hơi trẻ con, thậm chí buồn cười, nhưng ai bảo nỗi đau của Tống Duệ Dương chính là chất kích thích của tôi.
15
Buổi tối tôi dẫn NPC về nhà, Tống Duệ Dương đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, còn bày ba bộ bát đũa, giống như một bác sĩ tận tụy.
Anh ta cười gượng gạo, giọng điệu đầy nịnh nọt: "Lâm Dương, anh đã nấu những món em thích, mời bạn em cùng ăn nhé."
"Được."
Lần đầu tiên tôi không từ chối, kéo tay NPC ngồi xuống bàn ăn, còn liên tục gắp thức ăn cho anh ta.
Tình hình hôm đó là: Tống Duệ Dương gắp cho tôi, tôi gắp cho NPC, NPC mỉm cười nói lại: "Cảm ơn em yêu."
Gàu nổi dưới lớp áo mấy lượt, nhưng lòng tôi lại chưa bao giờ thấy sảng khoái đến vậy.
Ăn xong, tôi và NPC cất bát đũa rồi cùng nhau đi về phía phòng phụ.
Vừa vào phòng, tôi liền buông tay NPC, vẫy tay: "Tự nhiên nhé—"
Dương Tiểu Dư đã giải thích trước hoàn cảnh của tôi cho NPC, anh ta thấy thú vị nên đồng ý "diễn xuất" miễn phí.
Trên đường về nhà, anh chàng NPC vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cùng Tống Duệ Dương một trận ra trò, nhưng khi nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn lại choáng váng đến ngẩn người.
Ngồi xuống rồi, anh ta nói với tôi: "Chồng cô... khó mà đánh giá."
"Tại sao?"
"Nếu nói anh ta yêu cô, vậy làm sao chịu nổi việc cô lên giường với người khác. Nhưng nếu nói anh ta không yêu cô, thì cũng chẳng thể chịu đựng nổi việc dẫm nát lòng tự tôn để chào đón tôi. Không người đàn ông nào chấp nhận đội nón xanh, cho dù là anh ta đã cắm sừng cô trước."
Tôi thu lại nụ cười nhàn nhạt: "Tôi nghĩ, tôi biết vì sao."
Nhưng chưa kịp giải thích với NPC, bên ngoài đã vang lên một tiếng động lớn, như thể có vật gì đó đập mạnh xuống đất.
Mà vật đó, chính là Tống Duệ Dương.
Anh ta ngã đập đầu xuống đất, khi tôi phát hiện ra thì đã ngất xỉu.
Vì lý do nhân đạo, tôi vẫn gọi 120 cấp cứu, và với tư cách là người nhà duy nhất, đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
16
Khi tôi làm xong thủ tục quay lại phòng bệnh, Tống Duệ Dương đã tỉnh lại.
Nhìn thấy tôi, trong mắt anh ta ánh lên vẻ mừng rỡ như người vừa trải qua tai kiếp: "Lâm... Lâm Dương..."
Trong góc nhìn của anh ta, dựa theo thời gian nhập viện, tôi và NPC còn chưa kịp "làm gì".
Cho nên anh ta vui mừng ra mặt.
Tôi cũng mỉm cười: "Phá hỏng chuyện tốt của tôi, anh vui lắm hả?"
"Anh tôn trọng lựa chọn của em, nhưng em vẫn chọn anh thay vì người kia. Lâm Dương, em vẫn còn để ý đến anh, đúng không!"
Anh ta vội vã xác nhận, còn tôi thì vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt: "Bác sĩ vừa rồi nói với tôi, tế bào ung thư đã di căn lên não. Anh nghĩ sao, còn chữa không?"
Tôi nói bằng giọng điệu nhẹ tênh, như thể chỉ đang bàn chuyện thời tiết.
Tống Duệ Dương nhìn chằm chằm vào tôi, không rõ là bị lời nói hay thái độ lạnh nhạt của tôi làm cho cứng đờ.
Một lúc lâu sau, anh ta thì thào: "Em... em đã biết anh bị bệnh từ trước?"
Tôi từ từ cúi người, tiến sát lại gần anh ta, từng chữ từng chữ nói: "Không thì anh nghĩ vì sao tôi không ly hôn?"
"Lâm Dương... em thật sự không buồn vì anh chút nào sao?"
Giọng anh ta run rẩy, ánh mắt hoe đỏ.
"Em hận anh đến mức mong anh chec sao?"
"Tôi cũng không đến mức đó, nếu không đã không gọi xe cấp cứu đưa anh tới viện rồi. Bác sĩ hỏi chọn phương án điều trị nào, tôi làm chủ không nổi nên hỏi ý anh."
Nhưng có mấy người nhà bệnh nhân nào lại trực tiếp hỏi người bệnh: "Còn muốn trị nữa không?"
Tôi chỉ đơn thuần chuyển lời bác sĩ, còn cảm xúc của anh ta, không nằm trong phạm vi tôi phải quan tâm.
Nghe tôi nói, hàng lông mày căng chặt của Tống Duệ Dương dần thả lỏng, giọng anh ta mềm đi: "Vậy em nghĩ sao?"
"Chuyện của anh, tôi không muốn can dự. Tôi không muốn sau này có người trách móc tôi tự quyết định thay anh."
Thái độ của tôi đối với anh ta, chính là không hành động, cũng không quan tâm.
Mà như vậy, với anh ta đã là đòn chí mạng.
"Anh chỉ còn có em là người thân, ai dám trách em? Lâm Dương, anh muốn nghe ý kiến thật lòng của em, được không?"
Sau một chút trầm ngâm, tôi đáp: "Thật ra dù là trước đây hay bây giờ, tôi đều hy vọng anh tiếp tục điều trị. Trước đây, vì tôi không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội sống sót nào của anh. Còn bây giờ, tôi nghe nói hóa trị rất đau đớn, tôi hy vọng anh có thể nếm trải."
Cùng một câu trả lời, nhưng tâm cảnh đã hoàn toàn khác.
"Được, vậy thì trị."
Tống Duệ Dương trả lời như thể chỉ để thỏa mãn mong muốn của tôi.
Cũng giống như bệnh tình của anh ta, cứ như thể cũng là do tôi cầu nguyện mà có vậy.
17
Thực ra ban đầu, Tống Duệ Dương định từ bỏ hóa trị.
Anh ta muốn về nhà, chec một cách yên tĩnh bên cạnh tôi.
Nhưng sau cuộc trò chuyện hôm đó, anh ta chấp nhận kế hoạch hóa trị của bệnh viện, song vẫn khăng khăng không nhập viện, nhất định mỗi ngày đều về nhà nhìn tôi.
Tôi biết, trong giai đoạn hóa trị, anh ta càng cần sự động viên tinh thần từ người thân.
Nhưng kể từ ngày tôi gọi 120 đưa anh ta vào viện, tôi chưa từng cùng anh ta xuất hiện ở bệnh viện nữa.
Thậm chí, anh chàng NPC hôm đó cũng vẫn thỉnh thoảng tới nhà tôi ngồi chơi, còn chuyện hôm đó chưa nói hết, chúng tôi cuối cùng cũng nói nốt—
Tôi nói với anh ta, điều Tống Duệ Dương mong cầu từ tôi, không phải sự chung thủy, cũng không phải tình yêu.
Điều anh ta muốn, chỉ đơn giản là sự quan tâm.
Tình yêu của anh ta, từ lâu đã dâng trọn cho Trình Ngữ Thi rồi.
Nhưng tuổi trẻ của anh ta, lại hoàn toàn dành cho tôi.
Hơn mười năm bên nhau, là bằng chứng rằng từng có người yêu thương anh ta sâu đậm.
Cho nên, anh ta quay về.
Bất chấp tất cả, không màng tôn nghiêm.
Chỉ để được yêu.
NPC hỏi tôi: "Chồng cô bệnh nặng như vậy, cô thật sự không buồn sao?"
Tôi nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Tôi không biết nữa. Tôi sợ bản thân có cảm xúc như vậy, cũng ghét mình vì có cảm xúc như vậy, nên tôi cố tình khuếch đại sự thù hận, nhờ anh tới diễn kịch với tôi, thậm chí không tiếc dùng lời lẽ châm chọc anh ta. Tất cả đều là cách để tôi buộc mình không được mềm lòng. Dù có ngây thơ, nhưng hiệu quả cũng rất tốt. Đến mức bây giờ, ngay cả tôi cũng tin rằng cái chec của anh ta là điều tôi hằng mong."
Thật ra, thay vì nói tôi đang trả t h ù Tống Duệ Dương, chi bằng nói tôi đang khởi động cơ chế tự vệ.
Tôi không cho phép bản thân đến khi anh ta chec lại còn đau lòng vì anh ta.
Dù lý trí biết anh ta có lỗi với mình, nhưng về tình cảm, tôi vẫn là Lâm Dương yêu anh ta mười mấy năm.
Tôi hận anh ta, cũng yêu anh ta.
Giữa hai thứ tình cảm đan xen, tôi chỉ còn cách tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với anh ta.
NPC lờ mờ hiểu, gật gật đầu, cuối cùng cảm thán: "Nếu anh ta không ngoại tình, chắc hai người sẽ hạnh phúc lắm."
Tôi mỉm cười: "Được rồi, đừng đặt ra giả thiết khiến tôi đau lòng nữa."
Không có nếu như.
Chỉ cần anh ta gặp Trình Ngữ Thi, thì nhất định sẽ không có nếu như.
18
Khi Tống Duệ Dương tiến hành hóa trị đợt hai được một nửa, cơ thể anh ta đã kiệt quệ.
Hầu như ngày nào tôi đi làm về cũng thấy anh ta nằm liệt trên ghế sofa, đến cả lật người cũng khó khăn.
Có lần anh ta muốn uống nước nhưng ngay cả sức để dậy đun nước cũng không có.
Tôi cuối cùng cũng rót cho anh ta một ly nước, và thuê thêm một người giúp việc chăm sóc anh ta.
Thực ra, Tống Duệ Dương có tiền, đầu óc còn tỉnh táo, hoàn toàn có thể tự mình thuê.
Nhưng anh ta đang đánh cược— cược rằng nếu bày ra sự đáng thương trước mặt tôi, tôi sẽ mềm lòng mà tự tay chăm sóc anh ta.
Tôi không đến mức vô tình, nhưng tôi sẽ trả trước "di sản tương lai" để thuê người chăm sóc anh ta.
Hôm người giúp việc bước vào nhà, sắc mặt Tống Duệ Dương càng thêm trắng bệch. Anh ta không thèm nhìn người giúp việc lấy một cái, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn tôi: "Lâm Dương, đuổi cô ấy đi, anh không quen có người lạ trong nhà."
Tôi không đáp, chỉ dẫn người giúp việc đi một vòng, giới thiệu cách bài trí trong nhà.
Tôi dặn: "Ở đây làm việc đơn giản lắm, anh ấy gọi thì giúp một tay, không thì cứ xem phim, lướt mạng cũng được."
Tống Duệ Dương lại nhấn mạnh: "Lâm Dương, anh không cần người giúp việc."
Nhưng người giúp việc này, vốn dĩ là tôi thuê cho chính mình.
"Tôi cần, lương tâm tôi cần. Dưới cùng một mái nhà, tôi không thể thật sự khoanh tay đứng nhìn anh chec đói khát. Tống Duệ Dương, thuê người giúp việc là điều cuối cùng tôi có thể làm cho anh. Dĩ nhiên, anh cũng có thể tuyệt thực, không ăn đồ cô ấy đưa. Nhưng tôi đã làm những gì cần làm rồi."
"Nếu đến giây phút cuối cùng, em có thể bình tĩnh nói chuyện với anh không?"
"Tôi hiện tại không phải đã rất bình tĩnh rồi sao?"
Tôi mỉm cười đáp lại. Từ lúc phát hiện anh ta ngoại tình tới giờ, tôi chưa từng lớn tiếng với anh ta.
Có lẽ, đó mới là biểu hiện của một trái tim thực sự đã tan nát.
"Không phải vậy, anh chỉ hy vọng... em có thể trò chuyện với anh như xưa."
"Nói gì? Nghe anh kể về tình yêu sâu đậm của anh dành cho Trình Ngữ Thi à?"
Tôi lại một lần nữa tự nhắc mình, chồng tôi— người đàn ông này— từng vì Trình Ngữ Thi mà si mê đến thế.
Lời nhắc nhở ấy, lần nữa biến thành lưỡi d a o, đâm sâu vào trái tim đã từng yếu mềm.