VƯU VẬT - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:30:19
Trước khi , Nhị công tử cùng triền miên, tựa hồ đủ.
Hắn quấn lấy , một một hứa hẹn: "Hương Hương, đợi gia sắp xếp thỏa, sẽ đến đón nàng kinh."
Ta mềm mại đáp ứng, cùng thề non hẹn biển, hết quyến luyến sâu đậm, hết tình ý dạt dào, nhưng, hề để lời hứa của ở trong lòng.
Từ xưa đến nay, lời hứa của đàn ông giường, lời nào đáng tin cậy?
Huống chi, kinh thành đất rộng đông, mỹ nhân như mây.
Hắn bước chốn phồn hoa, còn nhớ đến đoạn duyên phận ngắn ngủi với ?
Ta ngoài miệng đáp ứng , trong lòng âm thầm tính toán tài sản tích cóp trong những ngày , đủ cho sống quãng đời còn .
Ta chắc mẩm, Nhị công tử nhất định sẽ ném đầu.
Không ngờ, mấy tháng , thật sự phái đến đón .
04
Từ Lương Thành đến kinh thành, năm ngày đường thủy.
Ta xưa nay hề đỏng đảnh, nhưng, năm ngày đường thủy thật sự là lấy mạng .
Thuyền xóc nảy, cho đầu váng mắt hoa.
Khoang thuyền ẩm ướt, nôn lên chăn bông, trong khoang là mùi hôi thối khó ngửi, lâu ngày tan, ngược mùi hôi càng khó chịu thôi.
Nha hầu hạ tận tâm, thường xuyên lười biếng, một ngày hơn phân nửa thấy bóng dáng, sợ gây thêm phiền phức cho ả.
Ta kéo lê thể ốm yếu, năm bước nôn một trận lớn, ba bước nôn một trận nhỏ bước khỏi khoang thuyền, bỏ chút tiền thuê đến chăn đệm, ngờ đụng đầu một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Ta ôm trán đau nhức, ngẩng đầu lên, thấy gương mặt sắt thép của Phạm Bưu.
"Cô nương, say sóng?"
Hắn do dự, giơ cánh tay , ý bảo bám lấy .
Ta quả thật cũng mệt mỏi, bám lấy cánh tay , coi như điểm tựa.
Hắn dìu , trở khoang thuyền, chỉ liếc mắt một cái, thu hết sự khó chịu của trong mắt.
Hắn nhiều, đỡ xuống một chiếc ghế nhỏ, đó, xắn tay áo, trong ngoài dọn dẹp sạch sẽ đống bẩn thỉu trong khoang thuyền, tháo chăn đệm xuống mang ngoài, lâu , ôm chăn đệm mới tinh , cho .
Nhờ sự chăm sóc của .
Sau đó, những ngày của dễ chịu hơn nhiều.
Hai ngày , còn say sóng nữa.
Trong khoang thuyền ngột ngạt, đầu tiên cảm thấy ở trong đó khó chịu, nảy ý định dạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuu-vat/chuong-3.html.]
Ta lung tung thuyền, vô tình thấy Phạm Bưu đưa tiền cho một phụ nữ mập mạp.
Người phụ nữ mập mạp híp mắt, trêu chọc : "Phạm gia thương vợ, một quan tiền một bát canh ô mai, ngày nào cũng mua cho phu nhân nhà uống, mắt cũng chớp."
Phạm Bưu giải thích, chắp tay : "Làm phiền đại tẩu."
Người phụ nữ mập mạp vui vẻ nhét bạc vụn túi: "Yên tâm, canh ô mai một ngày ba bát, đảm bảo giữ đủ cho ."
Lúc đó mới , thì mỗi ngày uống canh chua miệng đều giá một quan tiền một bát.
Canh thể cầm nôn.
Phạm Bưu , là chủ thuyền miễn phí chuẩn cho khách.
Hắn dối .
Ta nghĩ mãi thông, vì mà hao tâm tổn trí, bỏ tiền bỏ bạc, vì giấu giếm ?
Điều đối với lợi ích gì?
Điều khỏi nhớ lúc còn ở phủ huyện lệnh, Huyện lệnh phu nhân luôn tìm cách trị tội , nhốt trong một căn phòng nhỏ đặc biệt, căn phòng chật hẹp, tay chân thể duỗi , nhốt suốt một ngày.
Khi đó, một , luôn lén lút đưa đồ ăn cho .
Khi đưa thức ăn cho , cẩn thận sờ ngón tay , khớp ngón tay thô ráp, bàn tay đầy vết chai, ngay cả phần bên cạnh lòng bàn tay vốn mềm mại, cũng một vết sẹo cộm tay.
Nghĩ đến đây, kéo tay Phạm Bưu, nhẹ nhàng sờ.
Ta gần như thể chắc chắn, là !
Phạm Bưu kinh ngạc, gọi : "Cô nương?"
Ta buông tay, mặt đầy khó hiểu: "Khi còn ở phủ huyện lệnh, lén lút đưa đồ ăn cho , là ngươi, vì ngươi ?"
"Canh ô mai một quan tiền một bát, vì ngươi lừa tốn tiền?"
Phạm Bưu lúng túng.
Hắn lùi một bước, cúi đầu, giống như đứa trẻ vụng về vạch trần lời dối.
"Cô nương, , ý đồ gì…"
Ta tin lời .
Đàn ông thiên hạ, lấy lòng , ắt mưu đồ.
Ta thăm dò hỏi: "Hay là ngươi cũng để ý đến thể của ?"